Quyết định

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Sao rồi? Anh đã có quyết định chưa?"

"Được."

"Hahha – Cô cười thỏa mãn – "Vậy mới đúng là Hoàng Cảnh Du chứ, người em yêu."

Cô bỡn cợt vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, hắn nhếch mép né tránh bàn tay đầy kinh tởm.

"Thôi ngay đi Vương Khả Yến. Cô nên hiểu rõ bây giờ mối quan hệ của chúng ta là gì. Cô cần sự nổi tiếng, tôi cần bảo vệ thứ quan trọng nhất với mình. Một cuộc giao dịch không hơn không kém. Đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai."

Hắn rút tiền đặt dưới ly ca phê đang uống dở toan bỏ đi, ả cầm tay hắn lại núi kéo.

"Cảnh Du, không phải anh đã từng rất yêu em sao? Chúng ta đã từng rất tốt mà. Du, về với em đi, em vẫn rất yêu anh."

Kéo bàn tay ấy khỏi người mình một cách bình thản, không nóng giận, không bức bối.

"Nếu yêu ngày đó đã không bỏ đi"

Hắn chỉ để lại một câu nói lạnh lùng tựa như mũi tên băng giá đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của người con gái xinh đẹp ấy, người một thời hắn đã cho là mình rất yêu.

Ngày hôm sau hàng loạt các trang báo mạng và tạp chí đăng tin " Nhiếp ảnh gia Johnny Hoàng và nữ minh tinh Vương Khả Yến chính thức công khai tình cảm." Đây là một sự kiện làm chấn động ngành giải trí cũng như nhiếp ảnh trong nước và quốc tế, bởi lẽ Hoàng Cảnh Du không đơn thuần là một tay nhiếp ảnh, hắn đẹp trai, tài giỏi và có mối quan hệ tốt, có thể nói danh tiếng cũng như người hâm mộ không thua bất kì nam thần nào. Cộng với việc trước đây như hình với bóng với Hứa Ngụy Châu, không ít người còn đặt ra dấu chấm hỏi về mối quan hệ ấy cũng như giới tính thật của hai người. Điều đó càng khiến các cô gái trẻ tò mò và thêm yêu mến hai người họ. Ngay khi thông tin được chính Hoàng Cảnh Du và Vương Khả Yến xác nhận, kẻ mừng rỡ, người ngưỡng mộ, người trách móc, người thất vọng... dù là gì đi nữa cũng không thể phủ nhận tên tuổi của Vương Khả Yến ngày càng được chú ý, diễn nhiên với danh nghĩa "Bạn gái Hoàng Cảnh Du."

Không thể nói dối rằng cậu không hay biết gì, cậu biết chứ, biết tất cả. Nhưng, còn làm được gì? Không phải cậu đã thua rồi sao? Không phải, thật ra cậu còn không có tư cách tham gia cuộc chiến này. Ngay từ đầu đã là Vương Khả Yến, sau cùng vẫn là Vương Khả Yến. Cậu thật sự chỉ là một con thiêu thân tự đâm đầu vào thứ tình yêu biết rõ là vô vọng. Hi sinh tuổi xuân, tình yêu, thân xác, cả tương lai của mình chỉ hi vọng rằng cả đời này chỉ được nhìn thấy hắn là đủ rồi. Thế thân thì sao chứ, dù sao cũng được ở bên Cảnh Du, cậu chấp nhận. Nhưng rốt cuộc, cả thế thân thôi cậu cũng không đủ tư cách.

Trời chập choạng tôi, mây âm u, hình như sắp đón cơn mưa đầu mùa. Người ta nói mưa đầu mùa rất độc hại, vì nó gột rửa mọi thứ dơ bẩn chất chứa trong hàng ấy tháng ngày nắng gay gắt. Mưa tí tách rơi xuống rồi ào ào như trút nước, mọi người thi nhau tìm chỗ trú. Một người mẹ dắt tay con mình vòa một mái hiên cũ, cởi áo khoác lau cả người cho đứa bé còn không quên căn dặn "Trúng mưa đầu mùa rất dễ sinh bệnh." Cậu cười nhẹ rồi tiếp tục đi trong mưa, chất nước lạnh lẽo mạnh mẽ rơi xuống làm rát da, thật hi vọng nó có thể gột rửa sự mù quáng của cậu đi, cả những năm tháng ngu ngốc ở bên hắn nữa. Cậu muốn quên. Đúng, lần này nhất đinh phải quên.

Đúng là không nên xem thường kinh nghiệm dân gian, qua ngày sau đúng là cậu đổ bệnh. Ban đầu chỉ là hơi choáng váng, đau đầu rồi sốt cao đến mất ý thức. Cũng may bên cạnh còn có Nhất Duy. Nó đến nhà chăm sóc cho cậu suốt thời gian đó. Thật tốt, cậu không chỉ có một mình.

"Ngụy Châu, cậu ăn đi cho khỏe, tớ có mua thuốc sẳn trong 3 ngày, cậu nhớ uống thuốc đúng cử, à nhớ ăn gì đó rồi hãy uống, bao tử cậu không tốt, đừng để nặng thêm."

"Ngụy Châu, mai tớ có việc phải đi trong mấy ngày, cậu tự chăm sóc cho mình, tớ sẽ tranh thủ về sớm."

Cậu từ từ ăn bát cháo nóng hổi, trong lòng không khỏi ấm áp. Như vậy cũng đâu tệ lắm. Nhất Duy rất tốt, từ năm nhất đại học đã luôn theo chăm sóc cho cậu, Ngụy Châu lúc đó chỉ thích Cảnh Du, cậu không hề quan tâm đến người bạn này. Mãi đến bây giờ, khi gần như đã mất hết tất cả người ấy vẫn ở đây, bên cạnh cậu. Ngụy Châu, mày còn đòi hỏi gì nữa?

Lan man trong đống suy nghĩ hỗn độn của mình, bát cháo cũng vơi dần, đến muỗn cuối cùng, cậu liếm môi thỏa mãn cho dạ dày của mình. Nhất Duy đưa cậu ly nước. Ngụy Châu cầm lấy mỉm cười.

"Cảm ơn cậu, Nhất Duy."

Bao lâu rồi Ngụy Châu không để tâm với nó? Bao lâu rồi Ngụy Châu không cười với nó. Nó hạnh phúc mà lắc đầu cười ngây ngốc. Lần này đã thành chính quả rồi sao?

"Nhất Duy"

"Nhất Duy"

.

"Hả? Sao vậy Ngụy Châu, cậu thấy khó chịu chỗ nào hả?"

Nó lo lắng nhìn khắp người cậu mà dò hỏi.

Ngụy Châu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nó bất giác lại mỉm cười.

"Thôi rồi, hôm nay cậu ấy lại cười với mình những hai lần, thiên a, cố gắng của con thật không uổng phí rồi." – Nó thầm nghĩ.

"Ngụy Châu..."

"Hả?

"Cho tớ một cơ hội được không?"

Tuy rằng đã biết rõ tình cảm của Nhất Duy, những lời tỏ tình bất ngờ này không khỏi làm cậu ngạc nhiên. Cậu cũng không muốn vòng vo, đâu phải con gái mới lớn mà xấu hổ về chuyện này. Cậu bình thản giương mắt nhìn nó.

"Cho tớ thời gian, được không?"

"Được được được mà. Ngụy Châu, cậu cứ từ từ mà suy nghĩ, bao lâu tớ cũng đợi được."

Nó sung sướng tốt độ, Ngụy Châu không từ chối nó, không ghê tởm nó. Nó thật sự hạnh phúc.

Bên này cậu vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về quyết định của mình. Rốt cuộc làm vậy là đúng hay sai, nếu lỡ không thể yêu cậu ấy, có phải là rất tàn nhẫn không? Cậu thở dài.

"Cũng nên bắt đầu lại mọi thứ rồi. Hoàng Cảnh Du, tạm biệt."

.

.

.

Bóng tôi âm u bao trùm một canh phòng làm việc rộng lớn, hắn thất thần lơ đễnh nhìn vô định. Từ ngày cậu đi, hắn không thể ngăn cản, càng không thể cầu xin cậu ở lại. Hắn đã quá đốn nạt rồi, hắn là không xứng đáng với cậu.

Chất cồn sóng sánh từ trong ly rồi chảy dài xuống cổ họng. Cay xè. Đắng chát. Nhưng chỉ có nó mới phù hợp với hắn lúc này. Vứt bỏ chiếc ly thủy tinh trống rỗng xuống sàn nhà vỡ nát, cầm cả chai là tu ừng ực. Nước mắt? Là nước mắt sao? Dòng nước theo khóe mi chạy xuống mặt rồi hòa với rượu. Hắn cũng chẳng biết đây là vị gì. Cô đơn? Đau khổ? Hối hận? Hay cả ba?

Vô lực ngồi xuống sàn nhà, thu mình vào một góc tôi chặt hẹp. Hắn ôm chặt quyển sổ nhỏ đã cũ tìm thấy trong phòng hai người khi cậu đã rời đi. Từng dòng chữ nắn nót một cách non nớt như đâm thẳng vào tim hắn, xé toạt của ruột gan và hút lấy không khí khiến cổ họng nghẹn ứ đến nghẹt thở.


"Nhật ký của Châu Châu

Ngụy Châu lớp 3, Cảnh Du lớp 5.

*Hôm nay lớp của Du Du có bạn học mới chuyển đến, bạn ấy tên Tiểu Yến. Bạn ấy ngồi cạnh Du Du nữa. Du Du nói với Châu Châu là bạn ấy dễ thương gần bằng Châu Châu rồi.

*Thì ra nhà Tiểu Yến cũng gần nhà đây. Mỗi sáng Du Du cũng rủ Tiểu Yến đi học chung với bọn tớ nữa. Tiểu Yến rất ngoan.

*Du Du được mẹ lì xì nha. Năm ngoái Du Du nói sẽ để dành mua kẹo cho Châu Châu. Bây giờ có Tiểu Yến rồi, Du Du cũng mua cho Tiểu Yến nữa.

*Tiểu Yến bệnh rồi, Du Du nói không muốn đi công viên chơi nữa. Du Du muốn đi thăm Tiểu Yến.

*Yaaa... tuần sau là sinh nhật Châu Châu rồi, Du Du nói nhất định sẽ thổi nến với Châu Châu.

*Tiểu Yến không được khỏe, Du Du đòi đi về cùng, Châu Châu phải thổi nến một mình a.

*Hôm nay trường thi diễn kịch. Tiểu Yến làm công chúa xinh ơi là xinh luôn, Du Du cũng giống hoàng tử nữa. Hoàng tử phải đi với công chúa đúng không? Châu Châu chỉ là một chú lùn thôi."

.

.

.

.

.

"Châu Châu, anh xin lỗi."

"Châu Châu, đợi anh được không?"

��;����

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro