Khúc ly biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biểu hiện của Bách Lý Đồ Tô khiến cho người khởi xướng mọi chuyện Âu Dương Thiếu Cung vô cùng kinh ngạc. Kế hoạch này thực chất chỉ là ham muốn nhất thời mà thôi.

Vốn chưa định lấy đi Đốt Tịch, khiến cho sát khí của Bách Lý Đồ Tô phát tác, bởi tiên lực của bản thân chưa hồi phục hoàn toàn, đối mặt với Đốt Tịch trong tay Bách Lý Đồ Tô chắc chắn không có phần thắng, còn muốn lấy lại một nửa tiên linh lúc này, quả thật rất khó. Trong khi, đây là địa phận Thiên Dung Thành, bên trong nơi này cao thủ nhiều như mây, còn có thêm vài người có thực lực, khiến cho hắn có chút kiêng kị, nhất là kiếm tiên Tử Dận chân nhân, tu vi thâm sâu không lường, bản thân hiện tại không phải là đối thủ của vị kiếm tiên ấy.

Vì sao vẫn muốn bố trí cục diện này?

Tất cả chỉ vì đánh cược một lần...

Thử uy lực của Đốt Tịch sát khí, thử thực lực của Thiên Dung Thành, càng muốn thử "Tâm" của Bách Lý Đồ Tô.

Muốn biết khi Bách Lý Đồ Tô khôi phục kí ức năm xưa khi còn là Hàn Vân Khê có biểu hiện như thế nào, muốn biết tâm ma chân chính của Bách Lý Đồ Tô là gì, càng muốn biết khi đánh tan phòng bị của hắn thì cảnh tượng gì sẽ xảy ra... Đương nhiên, trong lúc hỗn loạn có thể lấy đi Đốt Tịch thì càng tốt hơn.

Hiện tại, Tử Dận cản trở, Đốt Tịch không lấy được, nhưng kế hoạch chưa thể nói là thất bại.

Con tin trong ảo cảnh kia, thực chất Âu Dương Thiếu Cung chưa từng nghĩ sẽ lấy bản thân ra làm mồi nhử, mà là Lăng Việt hay Phong Tinh Tuyết, đây mới là người mà Âu Dương Thiếu Cung nghĩ tới, bởi dù là nam hay nữ, đối với Bách Lý Đồ Tô đều có sự quan tâm mật thiết, mà bọn họ trong lòng Đồ Tô đều có ý nghĩa nhất định.

Nhưng không ngờ, cùng nhau một đêm ở hậu sơn khiến Âu Dương Thiếu Cung chợt lóe ra ý tưởng mới, đem bản thân trở thành con tin trong ảo cảnh, kết quả nhận lại khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Lúc ảo cảnh xuất hiện, Bách Lý Đồ Tô thanh tĩnh tiến vào bên trong, nếu muốn mê hoặc người tiến vào, chỉ có thể mê hoặc kẻ thiếu phòng bị, quan tâm tất sẽ loạn, mới có thể dễ dàng trúng chiêu.

Bách Lý Đồ Tô, trăm triệu không ngờ rằng, ta trong lòng ngươi lại trọng yếu như thế.

Do Bách Lý Đồ Tô sát khí phát tác, cướp lấy Đốt Tịch, trọng thương Lăng Việt khiến cho Trưởng môn chân nhân nổi trận lôi đình, muốn phế đi linh lực của Bách Lý Đồ Tô, răn đe chúng đệ tử về trật tự của Thiên Dung Thành.

Chấp Kiếm trưởng lão Tử Dận chân nhân thương yêu đồ đệ tất nhiên không đồng ý, nhưng lần này xuất quan, áp chế sát khí của Đồ Tô, trị thương cho Lăng Việt tiêu hao trăm năm tu vi, bản thân lại phải bế quan tu luyện, hiện giờ Đồ Tô tình huống không rõ, tâm trí không xong, sát khí có thể phát tác bất kì lúc, nếu mặc kệ nó, rất có khả năng gặp phải tai họa lớn hơn.

Vậy nên chỉ còn cách, làm cho Bách Lý Đồ Tô ở phía cấm địa hậu sơn diện bích ba năm, tu thân dưỡng tính, đoạn tuyệt cùng người ngoài tiếp xúc, ở nơi thanh tịnh tâm trí trong sáng, chậm rãi ức chế đốt tịch sát khí của hắn.

Tử Dận chân nhân đưa ra đề nghị này, Hàm Tố chân nhân mặc dù hết sức không hài lòng, nhưng vẫn thừa nhận đây là phương pháp duy nhất có thể làm lúc này.

Bách Lý Đồ Tô sau khi tỉnh dậy, biết mình phạm phải sai lầm lớn, lập tức nản lòng thoái chí, đối mặt với ánh mắt không đành lòng trách móc của Tử Dận chân nhân, trong lòng vừa đau lại hối, hận không thể lấy tánh mạng cùng để trả giá.

Tử Dận chân nhân dẫn hắn đến hậu sơn cấm địa, nói với hắn về quyết định ba năm cấm đoán. Bách Lý Đồ Tô tỏ vẻ, chính mình tuyệt không oán hận, cam tâm tình nguyện lĩnh phạt.

Tử Dận chân nhân gật gật đầu, lại hỏi hắn về việc xảy ra trong ảo cảnh.

"Đồ Tô, ngày đó con trong ảo cảnh, đến tột cùng nhìn thấy gì, mới có thể như vậy thất tâm đại trí?"

Câu hỏi vừa tới, Bách Lý Đồ Tô lập tức nhớ tới ảo cảnh lúc ấy, chính mình vì Âu Dương Thiếu Cung bị thương mà cuồng tính quá mức. Nguyên bản hắn đối với sư tôn xưa nay đều trả lời thật lòng, tuyệt không giấu diếm, nhưng đề cập đến Âu Dương Thiếu Cung, hắn lại lập tức do dự. Sư tôn cũng không nhận ra Âu Dương Thiếu Cung, nếu chính mình nói ra việc này, có thể hay không khiến Thiếu Cung gặp phiền toái?

Thiếu niên tâm tư đơn thuần, chỉ khi để tâm quá mức một người, cũng sẽ tự giác trải qua sự đắn đo suy tính.

Bách Lý Đồ Tô lần này tâm tư lại thay đổi cực nhanh, trên mặt cũng không có lộ ra chút nào biểu tình, đem việc trong ảo cảnh về Ô Môn linh cốc thuật lại một lần cho sư tôn.

Tử Dận chân nhân thầm nghĩ: "Xem ra này Người Mặt Quỷ cùng chuyện năm đó của Ô Môn linh cốc có liên quan, mới có thể nhiễu loạn tinh thần của Đồ Tô..."

Hắn không muốn đối với Bách Lý Đồ Tô nói tới chuyện xưa của Ô Môn linh cốc, miễn cho Đồ Tô tăng thêm phiền não, chỉ nói: "Đồ Tô, chuyện cũ nếu đã như mây bay, không thể nhớ lại, hết thảy thành bại hưng suy, sinh tử tồn vong, đều có định số. Sau này con vô luận gặp phải chuyện gì, đều phải nhớ rõ hết thảy không thể quá mức cố chấp, lạnh nhạt đúng lúc."

Hắn bày ra kết giới, dặn dò: "Hiện giờ con đã phạm sai lầm, hối tiếc vô dụng, trong lòng ghi nhớ ba chữ "tĩnh, tư, nhẫn", dốc lòng tu luyện, ngày sau sẽ có kết quả, tự thân linh lực khống chế được đốt tịch sát khí, mới là việc nên làm."

Bách Lý Đồ Tô đem lời nói sư tôn khắc trong tâm từng chữ từng chữ một, hắn ở trước mặt Tử Dận chân nhân quỳ xuống thề: "Từ nay về sau, trong ba năm cấm túc, nhất định không phụ lời dạy của sư tôn, tu vi tăng tiến, hết sức khống chế đốt tịch sát khí.

Phong Tình Tuyết rời đi, Lăng Việt bị thương nặng, Bách Lý Đồ Tô bị giam sau cấm địa hậu sơn, ba năm không được ra. Vô luận là mang đi Đốt Tịch hay là mang đi Bách Lý Đồ Tô, tạm thời đều không có cơ hội, mình ở Thiên Dung Thành, đã không thể làm gì nữa, tiếp tục lưu lại cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Âu Dương Thiếu Cung ở trong lòng một phen tính toán, quyết định rời đi Thiên Dung Thành, tiếp tục mưu đồ bản thân.

Mấy ngày sau, hắn đi vào hậu sơn cùng Bách Lý Đồ Tô nói lời từ biệt.

Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy Âu Dương Thiếu Cung, khó nén vui sướng biểu tình, từ lúc dưới chân núi An Lục thôn, hắn liền chưa từng thấy qua Âu Dương Thiếu Cung. Sau lại biết chính mình nhìn thấy chính là ảo cảnh, chỉ vì cảnh tượng quá mức chân thật, khiến cho tim đập liên hồi. Từ nay về sau trong lòng quải niệm, e rằng không thể gặp lại, hiện giờ gặp Âu Dương Thiếu Cung an toàn đứng ở trước mặt hắn, biểu tình kích động khó lòng kiềm chế.

"Thiếu Cung, ngày đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Đệ đã làm gì lúc ấy?"

"Ngày đó huynh một mình đuổi theo tung tích yêu vật kia, tiến nhập bên trong kết giới, ta muốn đi vào nhưng thế nào cũng vào không được. Dựa vào pháp lực quá yếu của ta, ta lo lắng huynh gặp chuyện không may, vội vàng đi lên núi đưa tin. Lúc ta chạy tới, đã chậm một bước... Đều là ta không tốt, không nên để cho huynh một mình truy tìm yêu vật ấy." Âu Dương Thiếu Cung trên mặt ra vẻ tự trách bản thân.

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu: "Việc này không liên quan tới đệ, Người Mặt Quỷ nhắm vào ta, đệ không liên can, ta cũng yên tâm ."

Âu Dương Thiếu Cung nét mặt lộ vẻ nghi ngờ: "Tiến vào kết giới chính là huynh, ta thì có thể xảy ra chuyện gì?"

Bách Lý Đồ Tô đem sự tình trong ảo cảnh lúc nhìn thấy Âu Dương Thiếu Cung bị thương đơn giản thuật lại một lần, nói: "Đốt Tịch sát khí càng ngày càng mạnh, ta dễ dàng bị nó khống chế, bị nó sai khiến, không biết sau này còn có thể phạm sai lầm gì... Ta thật hy vọng chính mình chỉ là một người bình thường, một sơn dã thôn phu, dân trong thôn cũng tốt, dân chúng bình dị cũng được, ít nhất không cần ngày đêm lo lắng hãi hùng, chịu dày vò..."

Lo lắng khi nào thì lại bị mất đi tâm trí, thương tổn người bên cạnh, thương tổn sư huynh, thương tổn đệ...

Âu Dương Thiếu Cung khuyên nhủ: "Đốt Tịch tuy rằng đem lại thống khổ đến trên người huynh, nhưng ở hướng khác, nó cũng có thể bị huynh lợi dụng? Đốt Tịch sát khí cùng huynh tựa như hồn phách gắn bó cùng sinh, nó muốn áp chế huynh, huynh tại sao không áp chế nó? Huynh càng kháng cự, bài xích nó, lại càng là dễ dàng lâm vào tâm ma, sao không thản nhiên nhận nó, cùng nó đấu tranh. Đến lúc đó, không phải là tâm ma đã khống chế huynh, mà là huynh khống chế được tâm ma."

Đấu tranh sao? Khống chế tâm ma?

Bách Lý Đồ Tô ngóng nhìn Âu Dương Thiếu Cung, bắt gặp đối phương hai mắt sáng quắc, khí phách hào phi, không khỏi có chút động lòng.

"Thiếu Cung, đệ tin tưởng ta có thể làm được?"

"Đương nhiên! Ta vẫn luôn tin tưởng huynh..." Bách Lý Đồ Tô, nửa người của ta, ta tự nhiên tín ngươi, tín ngươi có thể khống chế sát khí, giúp ta dễ dàng hơn lấy lại tiên linh, hoàn thành tâm nguyện.

Được Âu Dương Thiếu Cung một phen ủng hộ, Bách Lý Đồ Tô như có cảm giác một cỗ hào hùng ở trong lồng ngực kích động, tin tưởng đầy cõi lòng.

Nhưng Âu Dương Thiếu Cung lại nói thêm một câu, lại làm cho hắn đột nhiên biến sắc: nguyên lai Âu Dương Thiếu Cung đến gặp lần này là vì hướng hắn chào từ biệt, rời đi Thiên Dung Thành.

Đây là, vì cái gì?

Âu Dương Thiếu Cung chậm rãi nói: "Lâu nay trên Thiên Dung Thành tu tập được không ít học thuật, nhưng hôm nay mới biết nơi tu tiên luyện kiếm, cũng không giúp được ta. Khoảng thời thời gian ở trên núi, ta cũng hiểu được, tu tiên luyện kiếm phải thanh tịnh vong ngã, tuyệt không thể yêu, đối với ta trong lòng có vướng bận, chấp niệm chưa tiêu, lục căn không rõ, làm sao tu đạo? Ta vốn là người của hồng trần, tự nên phải trở về hồng trần thôi."

Bách Lý Đồ Tô chỉ cảm thấy vạn phần chua sót: "Chấp niệm của Thiếu Cung, chính là giúp thê tử Tốn Phương sống lại?"

Âu Dương Thiếu Cung gật đầu: "Đúng vậy, ta vẫn hy vọng tìm kiếm phương pháp cải tử hồi sinh. Cho dù cuối cùng thất bại, tâm cũng không hối."

Mặc dù sớm biết Âu Dương Thiếu Cung đối với thê tử đã mất của mình có chấp niệm lưu luyến rất sâu, nhưng giờ phút này lần thứ hai nghe được, không biết làm, tại sao, chỉ cảm thấy buồn khôn kể, rất buồn.

Bách Lý Đồ Tô rũ mắt, không muốn cho Âu Dương Thiếu Cung nhìn thấy chính mình giờ phút này u buồn ánh mắt.

Hai người nhất thời lặng im không nói gì.

Sau một lúc lâu, Bách Lý Đồ Tô hỏi: "Sau khi đệ xuống núi, muốn đi nơi nào?"

Âu Dương Thiếu Cung trả lời: "Ta nghĩ trước tiên nên trở về cố hương Cầm Xuyên... Thiên địa to lớn, người trong hồng trần đều có nơi để đi, hiện tại ta lo lắng nhất thật ra Đồ Tô huynh, vẫn trầm mặc ít lời, cũng không cùng các sư huynh đệ lui tới, lại bị bắt giam ở trong này, ngày qua ngày, năm phục một năm..."

"Ta cam tâm tình nguyện " Bách Lý Đồ Tô ngắt lời hắn, "Bắt giam chính mình ở đây, mới không thương tổn người khác. Sư tôn nói đúng, chỉ có mượn hậu sơn Thanh Việt an khí, cố gắng gột rửa tâm chí, dốc lòng tu luyện, mới có thể tăng cường tu vi, mong có một ngày học được phương pháp khống chế Đốt Tịch. Mới vừa rồi đệ không phải vừa nói sao, để ta cùng với sát khí đấu tranh, diện bích ba năm, cũng vẫn có thể xem là một thời cơ tốt."

"Ngươi có thể nghĩ như thế, quả thật không tồi."

Bách Lý Đồ Tô nhìn phía Âu Dương Thiếu Cung, nói: "Có lẽ có một ngày, ta có thể giống như lời huynh nói, khống chế được đốt tịch sát khí. Rồi ngày nào đó, có lẽ ta sẽ xuống núi, một ngày nào đó chúng ta còn có thể gặp nhau."

Âu Dương Thiếu Cung nói: "Ta chờ mong ngày sẽ đến."

Âu Dương Thiếu Cung đưa tay chạm nhẹ vào linh vách của kết, Bách Lý Đồ Tô cũng vươn tay thiếp đi lên, cách nhau một tầng kết giới, hai người chạm tay hoan nghênh ký kết, nhìn nhau mĩm cười.

Khi Âu Dương Thiếu Cung rời sơn động, phát hiện Lăng Việt đang đứng ở bên ngoài xa xa chờ đợi.

Hắn bệnh nặng chưa lành, sắc mặt trắng bệch, nhưng lưng lại vẫn như cũ đĩnh đạt thẳng tắp, thanh sam bay lên.

Hắn trong lòng ngực ôm một vật hướng Âu Dương Thiếu Cung đi tới, vật kia cũng không xa lạ, đúng là đàn cổ của Âu Dương Thiếu Cung.

Lăng Việt đối Thiếu Cung hơi hơi vuốt cằm ý bảo: "Mới vừa vào phòng của Đồ Tô vì hắn lấy một ít quần áo, nhìn đến trên bàn đặt cầm huyền này, đoán rằng nó là của đệ, tùy tay liền mang đến cho đệ. Lần trước nghe đệ nói Đồ Tô cùng đệ xem nhau như tri âm, cảm xúc đặc biệt, lần này ly biệt, cũng không biết bao lâu có thể gặp lại, sắp chia tay, nếu có thể khảy một bản, thiết nghĩ Đồ Tô sẽ vui vẻ không thôi."

Âu Dương Thiếu Cung nghe vậy cảm thán nói: "Đại sư huynh quả nhiên đối với Đồ Tô quan tâm đầy đủ, săn sóc tỉ mỉ."

Lăng Việt trong lòng khẽ nhúc nhích, hắn không muốn nói thẳng, ngày ấy nghe Âu Dương Thiếu Cung nói cùng Đồ Tô cầm diệp cùng minh, liền cũng muốn nghe Âu Dương Thiếu Cung khảy đàn. Thiên Dung Thành, đều là người tu đạo luyện kiếm, giống Âu Dương Thiếu Cung yêu thích bát huyền lộng cầm, lịch sự tao nhã, cũng ít khi thấy.

Đáng tiếc mới quen lúc sau đó là ly biệt, tri âm tri kỷ, có lẽ sau này vô duyên gặp lại. Âu Dương Thiếu Cung vui vẻ cười, theo Lăng Việt trong lòng ngực tiếp nhận đàn cổ.

"Hảo, ta đây hôm nay liền vì Đồ Tô... Còn có đại sư huynh khảy một bản."

Gặp Lăng Việt thần sắc ngạc nhiên, Âu Dương Thiếu Cung giải thích: "Ta có thể vào cấm địa cùng Đồ Tô cáo biệt, cũng nhờ đại sư huynh không để ý bệnh tình hướng chưởng giáo chân nhân cầu tình, ân tình lần này Thiếu Cung khắc sâu trong lòng. Đại sư huynh nếu không chê, Thiếu Cung coi đây là lễ, báo đáp huynh."

Nói xong, hắn ở thạch đình trước bàn ngồi xuống, bàn tay trắng nõn bát huyền, tiếng đàn vang lên.

Trong sơn động, Đồ Tô nghe được bên tai truyền đến quen thuộc tiếng nhạc《Dao Sơn》, không khỏi biến sắc. Nghe kia tiếng đàn tiêu điều cô đơn, sầu triền miên, như muốn nói nỗi buồn ly biệt, cảm xúc biệt ly, lập tức không khống chế được cảm xúc bi thương, kinh ngạc rơi lệ.

Lăng Việt trong lòng cũng bị khúc âm làm kích động . Trong trường đình, gặp người kia hạnh sam váy dài, cúi đầu đánh đàn, khí chất trác tuyệt như tiên, thế gian hiếm thấy. Liếc mắt một cái vạn năm, ánh mắt chăm chú nhìn khó lòng rời đi một phút.

Lại không biết, sau này, có thể gặp lại người hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro