Chương 14: Nghỉ hè.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Nghỉ hè.

Tuyết đang cắm cúi xắp đồ vào va li, từng cái từng món một. Hoàng đứng bên cạnh nhìn nó như kẻ ngốc, hỏi: "Em còn phải mang va li về làm gì? Có không gian rồi không phải sao?"

Tuyết nghe vậy cũng vò đầu: "Em cũng muốn nhưng không mang, nhưng mà thế thì giải thích với ba mẹ kiểu gì, nói mình có không gian mà pháp á? Cái đó trên thị trường phải đáng giá mấy chục triệu ấy chứ đùa đâu."

Hoàng thấy nó bảo có mấy chục triệu thì không hề vui, hắn nói: "Giề? Có mấy chục triệu thôi á?"

"Đấy là em nói loại không gian ma pháp được tạo ra từ ma pháp vô, cần vật môi giới và không thể tự chế tạo kia kìa. Loại đấy em xem rồi, chỉ rộng bằng cái giường của em mà thôi, với lại không có chứa được vật sống, còn cái của thầy là thuần ma pháp không gian còn gì, rộng bằng cả cái trái đất đấy chứ đùa đâu!" Tuyết chẳng tiếc lời mà giả tạo khen ngợi, làm thầy giáo của mình vui sướng vô cùng.

"Thế được rồi, sao em không dùng ma thuật của mình để điều kiển đồ đạc tự bay vào trong va li?"

Tuyết đáp: "Em cũng muốn, nhưng ông trời không cho, ma lực của em dù nhiều nhưng cơ thể chịu không nổi, dùng một tí thôi là cả người nằm bất động, các mô, các tế bào cũng mệt rã ra đấy!"

Thật đúng là đau thương, có ma pháp xịn nhưng cơ thể yếu gà không thể chịu đựng được nên thành ra cái gì nó cũng phải tự thân vận động.

"Khà khà khà, cài thời bằng tuổi em ý, thì thầy đã làm sự dụng ma pháp thời không đến thuần thục rồi!" hắn cười một điệu khoái chí, có ý mỉa mai nói.

"Hờ hờ hờ, em năm nay đã mười bảy tuổi rồi. Em chắc cú là thầy nói về tuổi linh hồn, chứ thầy mà bẳng tuổi thân thể của em thì hồi đấy thầy đang cởi chuồng tắm mưa rồi." Nó thì chẳng chút do dự mà đốp lại. Trong một cái nháy mắt, mặt của hắn đã đen như đít nồi.

Cãi không lại thì móc mỉa hai câu cho bõ tức, hắn nói: "Lưỡi không xương đúng là trăm đường lắt léo. Đâu cũng luồn vào cho được."

"Dạ, em lại chẳng dám đâu, lưỡi em nằm trong miệng em là được rồi. Lưỡi không xương trăm đường lắt léo thì vẫn chỉ là chiếc lưỡi bình thường, chứ khéo người khéo nết như thầy thì chẳng ai chơi lại đâu."

"Đệt, em ăn phải thuốc nổ à? Mọi hôm cùng lắm chỉ mắng chửi cãi cùn thôi, nay lại nói móc nói mỉa thầy!"

"Là em học thầy ạ, thầy hay dùng giọng diệu quái dị đấy để khịa em còn gì, ở đâu quen đấy thôi, ở với thầy mà không học được nết thầy thì sao còn là em." Tuyết nói.

"Đúng là trò giỏi hơn thầy!" hắn cất lời với giọng điệu không can tâm, nhưng rồi vẫn chịu thiệt thòi mà bay vào trong khuyên tai.

Cuộc trò chuyện chẳng hiểu sao mới đầu còn thầy trò thân thiện, càng về sau càng kì kì quái quái, kết cuộc là kết thúc trong tràng cười khanh khách của nó và tiếng "hừ" tràn ngập sự uất ức của người thầy giáo không có đạo đức nghề nghiệp.

...

Chiếc xe ô tô được bọc một lớp sơn đen bóng hoạt động bằng nhiên liệu an toàn với thiên nhiên đang chạy băng băng trên đường. Chiếc xe nọ chạy trên đường lớn đông đúc, chạy qua đường quốc lộ có phần vắng vẻ. Băng qua thành phố phồn hoa đến khu núi đồi chi chít cây cối, đến đồng ruộng xanh mướt hơi ngả vàng của màu lúa. Cuối cùng, chiếc xe dùng trước một cánh cổng bằng đồng và hai bên tường gạch trắng phau phau.

Tuyết xuống bước xuống xe, nhìn cánh cổng bằng đồng to lớn trước mặt, nó chạy tới chạy lui hai bên, cuối cùng cũng nhìn thấy một cái chuông cửa liên lạc cao quá tầm với của nó.

Chú Quân cũng rời khỏi ghế lái, bấm chuông của giúp nó.

Cánh cửa từ từ mở ra, Tuyết mở cốp xe xách một cái túi nhỏ chạy vào trong trước, còn chú tài xế sẽ lại xe vào trong sân sau.

Vừa bước vào, nó đã nhìn thấy ông bà ngoại mình đang ngồi ngoài hiên ngắm hoa cỏ.

"Cháu chào ông, cháu chào bà ạ!"

"Tuyết về đấy à? Nào, vào đấy ngồi với bà, lần này về quê chơi với bà cơ à? Cháu định ở đây chơi bao lâu?" bà của nó, một bà lão cao tuổi đã ngoài sáu mươi, trên mặt bà hiện rõ những vết nhăn chằn chịt của tuổi già.

"Vâng ạ, năm nay cháu về đây chơi một tháng rồi mới về nội chơi một tháng." Tuyết nói rồi chạy tới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh bà.

"Ừ ừ, thế là tốt, thôi, cháu đi đường mệt rồi, vào phòng cháu nằm nghỉ đi ha? Bà cùng với ông xuống bếp làm cơm chiêu đãi cháu gái của bà."

"Vâng!"

...

Tuyết nằm trong giường một lúc, Hoàng bay từ trong khuyên tai ra, có vẻ như hắn đã nghe lén mọi việc, hắn hỏi:

"Nè, trò Tuyết nè! Họ hàng của em tốt vậy mà sao kiếp trước em lại chọn tự sát vậy?"

Tuyết lắc đầu đáp: "Hơ... ở kiếp này ngoại trừ một số người giống y hệt với kiếp trước của em thì ai cũng khác biệt hết. Thầy biết không, ngoại trừ ba mẹ em, chú Quân cô Hoa, Thanh, anh Kiến hay là nhóc Hải thì ai cũng khác. Những người này là người thân thiết nhất với em nên em có thể cảm nhận được họ là một. Còn những người khác thì không hề giống. Ví dụ nhé, kiếp trước, cậu em Lương Anh Kiệt không phải là con nuôi mà là con ruột của ông bà ngoại em cơ. Còn nữa nè, kiếp trước, ông bà ngoại em có tổng cộng 5 người con, 3 gái 2 trai, mẹ em là con cả cùng với các dì là sinh ba, cậu ba của em thì không tồn tại ở kiếp này, mà cậu tư thì chính là thầy chủ nhiệm của em luôn. Ở thế giới này có nhiều điểm khác biệt lắm. Trong nhà ngoại chỉ có mẹ em là con ruột thôi, còn lại đều là con nuôi hết."

Hoàng chỉ "ồ" một tiếng. Dường như hắn không quá bất ngờ với điều này, bởi vì dù là thế giới song song đi chẳng nữa thì hai thế giới này đã có những điểm khác biệt không thể không nhắc tới rồi, ma thuật.

Tuyết nói tiếp: " Kiếp trước, em có một người em trai tên là Nguyễn Hoàng Minh, nó được sinh ra vào cuối tháng mười tới này mà bây giờ mẹ em mới mang thai được có 3 tháng thôi."

"Vậy chắc hẳn em mong em trai em sinh ra sẽ là em trai ở kiếp trước của em à?"

"Đúng vậy, không thì sẽ lạ lẫm lắm."

"Vậy em cũng mong cậu bạn thân qua game của em ở kiếp này cũng là người ở thế giới cũ?"

"Tất nhiên, nếu thay một người khác thì em không chấp nhận được. Mà hình như là những người không thay đổi đều không có ma thuật thì phải, nhất là cho tới khi em mười lăm. Dường như thế giới này được tạo ra cho em vậy." nó vừa nói xong.

Hoàng đã cười ha hả: "Em ghê thật, thế giới này được tạo ra cho em, có khi là chính em tạo ra cho mình ý."

"Thầy lại bắt đầu đập vỡ mộng tưởng của em rồi."

"Không cãi nữa à?"

"Thôi, lười lắm, lưỡi không xương thì cũng chỉ là da là thịt thôi, nào so được với chiếc "lưỡi" bén như gươm của thầy!"

"..."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro