"Bạch Băng nó có vấn đề về thần kinh."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Bạch Băng có lẽ vì quá kiệt sức sau thêm một trận kích thích khác trên giường liền ngủ rất say.

Lục Vũ Đình nằm bên cạnh cô liền nhận được một cuộc điện thoại của Bạch Tùy.

“Vũ Đình, vì con nói muốn cưới Bạch Băng nên ta muốn nói cho con một vấn đề về con bé.” - Bạch Tùy giọng nói ngập ngừng: “Bạch Băng nó có vấn đề về thần kinh.”

Lục Vũ Đình nheo mắt, nhìn về con mèo nhỏ đang ngủ bên cạnh: “Vấn đề thần kinh?”

“Năm con bé học cấp ba, mẹ và ông ngoại lần lượt qua đời, trước đó hai người khá nuông chiều con bé, nên khi họ đi liền xảy ra một số vấn đề liên quan đến thần kinh của nó.” - Bạch Tùy thở dài: “Nói đến chuyện này, ta đã đưa nó đi tìm gặp bác sĩ thần kinh, nhưng nó đã mấy lần suýt giết chết bác sĩ.”

Lục Vũ Đình càng chau chặt chân mày, nhìn Bạch Băng khá mạnh mẽ và không dễ ngã gục.

Cô ấy có bệnh về thần kinh?

“Đã chuẩn đoán bệnh chưa?” - Lục Vũ Đình hỏi.

“Đã chẩn đoán, là rối loạn tâm thần cảm xúc.” - Bạch Tùy nghiêm túc: “Vũ Đình, tuy Bạch Băng là con gái của ta, nhưng ta không khuyên cậu lấy nó.”

Lục Vũ Đình trầm mặc, nhìn về phía Bạch Băng, không đáp một lời.

Ngày hôm sau.

Bạch Băng tỉnh lại đã là buổi chiều, cô mở mắt ra phát hiện trên người chỉ mặc một chiếc quần lót.

Nghĩ lại bộ váy hôm qua chắc chắn là không còn mặc lại được nữa.

Bạch Băng bước chân trần xuống giường, mở cửa tủ quần áo xem một chút, liền phát hiện rất nhiều trang phục nữ mới toanh.

“Tỉnh rồi à?” - Cô đang kinh ngạc thì cửa phòng ngủ đẩy ra.

Bạch Băng quay lại nhìn thấy Lục Vũ Đình đi vào, sực nhớ mình đang không mặc áo liền lấy tay che ngực lại.

“Che cái gì?” - Lục Vũ Đình nhếch môi đầy mỉa mai: “Ngủ cũng đã ngủ, giả vờ thanh thuần làm gì?”

Bạch Băng liếc nhìn hắn, Lục tổng đạo mạo như thế quá thô tục.

Lục Vũ Đình lười biếng nói: “Sửa soạn một chút, tối nay ra ngoài với tôi.”

“Ừm.” - Bạch Băng ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Vũ Đình chưa hề rời mắt khỏi cô.

Làn da của cô rất trắng, hồng hồng, trên người vẫn còn rất nhiều dấu vết của anh để lại rất rõ ràng.

Và cô ấy hiện không có mặc áo, toàn bộ làn da đều phơi bày… đây là một sự cám dỗ quá lớn với đàn ông.

Bụng dưới của Lục Vũ Đình lại âm thầm nhúc nhích, có vẻ gần đây anh ham muốn quá độ, đêm qua rõ ràng đã làm rất nhiều lần.

Bạch Băng nhìn ra d.ục vọng hiện rõ trong mắt Lục Vũ Đình.

Cô đi về phía anh, giơ nhẹ bàn tay đụng vào nơi nào đó, nhếch môi cười.

“Ổ, lên rồi?”

“Cô bị thiếu làm à?” - Lục Vũ Đình đột nhiên bóp chặt cổ tay cô: “Không sợ tôi chơi chết cô? Hửm?”

Lời nói của anh ta khá thô tục, không giống như bộ dạng cấm dục nghiêm túc thường ngày trước mặt mọi người.

Ôi đàn ông cấm dục, chỉ là bạn chưa nhìn thấy hắn ta phát d.ục thôi.

“Tất nhiên có thể, Lục tổng quá mạnh mẽ.” - Bạch Băng cười quyến rũ, bộ dạng câu dẫn.

“Mặc quần áo vào rồi đi xuống.” - Lục Vũ Đình giọng khàn khàn, nói xong hất tay Bạch Băng ra, quay đầu rời khỏi phòng.

Bạch Băng tắm xong, chọn một bộ váy trong tủ quần áo, mặc vào rồi đi xuống lầu.

Nhìn thấy Lục Vũ Đình ngồi ở phòng khách, gương mặt đẹp trai góc cạnh, toàn thân tỏa ra hào quang của tiền tài và nhan sắc.

Nam nhân như vậy đúng là cực phẩm, trách không được vì sao Bạch Tùy vẫn luôn muốn mang tiện nhân Bạch Tư Tình gả cho hắn.

Nhìn thấy Bạch Băng đi xuống cầu thang, Lục Vũ Đình nhìn chằm chằm vào bàn chân trần của cô.

Trắng nõn xinh đẹp, trơn bóng, không to không nhỏ, cầm rất vừa tay. Đầu ngón chân tròn trịa đáng yêu và gợi cảm.

Lục Vũ Đình nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào vết sẹo lớn ở trên mắt cá chân, vô cùng khó coi.

“Sẹo ở mắt cá chân sao làm sao có?” - Lục Vũ Đình nắm lấy chân cô liền hỏi.

“Lục tổng thật tinh mắt.” - Bạch Băng cười nhẹ: “Vài năm trước đi đường không cẩn thận bị ngã, rất xấu phải không?”

“Lúc đó cô không mang giày à?” - Lục Vũ Đình nhìn chằm chằm vết sẹo của cô.

Bạch Băng cười không đáp.

Không bao lâu, Lục Vũ Đình cũng buông chân cô ra.

Anh mở hộp tủ, lấy văn kiện trong túi đưa cho Bạch Băng.

Nhìn thấy là bất động sản của biệt thự Trúc Vân, tên sở hữu viết tên của cô, cô vô cùng kinh hỉ.

Lục Vũ Đình vậy mà lại sang tên cho cô nơi này, cô ôm lấy văn kiện bật cười.

Cô đưa tay ôm lấy cổ Lục Vũ Đình, lấy lòng mà hôn lên má anh một cái.

“Cảm ơn ông xã.”

“Có thể cho tôi, cũng có thể lấy lại, đừng có mừng quá sớm.” - Lục Vũ Đình nắm lấy cằm của cô: “Đừng có chọc giận tôi, hiểu chưa?”

“Ông xã yên tâm, người ta sẽ hầu hạ anh thật tốt.” - Bạch Băng nhìn vào mắt anh, liếm môi một cái: “Ông xã nghĩ lần sau chúng ta sẽ chơi tư thế gì?”

Nhìn thấy bộ dạng vì đạt được mục đích mà dùng thân đáp đền của cô khiến Lục Vũ Đình cảm thấy không vui.

Anh cắn nhẹ đôi môi của cô, rời ra, hừ lạnh: “Tôi không phải khách làng chơi.”

“Lục tổng yên tâm, tuy danh tiếng của tôi không tốt, nhưng cũng không phải là gái đ.iếm.”

Bạch Băng biết hắn đang chế giễu cô, nhưng cô chẳng có chút xíu khó chịu nào, vì đã lấy về được biệt thự Trúc Vân, cô cười thật tươi.

Buổi tối, Lục Vũ Đình đưa cô đến phòng bao ở Hoàng Hạc Các, bên trong đã có Trịnh Kỳ và Vân Phong Yến.

Trịnh Kỳ cô từng gặp, còn Vân Phong Yến cô cũng đã nghe danh, cậu chủ nhà họ Vân lẫy lừng không kém Lục gia.

Trịnh Kỳ và Vân Phong Yến nhìn thấy Lục Vũ Đình mang theo Bạch Băng đến, sắc mặt hai người biến màu, muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.

Vì hôm nay hẹn gặp, Lục Vũ Đình nói sẽ mang vợ đến, không thể ngờ lại chính là nữ nhân danh tiếng xấu nhất Nam Sơn Bạch Băng, cô ta chính là nữ nhân không thể nhất làm vợ của Lục Vũ Đình.

“Mẹ nó lão Lục, cậu đùa bỡn bọn tôi à?” - Trịnh Kỳ không giữ được bình tĩnh đứng lên khỏi ghế sô pha, chỉ về phía Bạch Băng: “Cậu liền cưới loại nữ nhân vạn người…”

Vân Phong Yến nhanh tay bịt miệng Trịnh Kỳ lại, dù sao cũng là nữ nhân của Lục Vũ Đình mang tới, phải giữ thể diện cho anh em.

Dù sao Bạch Băng cũng là phụ nữ, Trịnh Kỳ nói từ đó ra có vẻ hơi quá đáng.

“Lão Lục, cậu thật sự cưới Bạch tiểu thư sao?”

“Có vẻ Trịnh thiếu luôn có ý kiến rất lớn với tôi.” - Bạch Băng nhếch môi, tuy Trình Kỳ chưa nói hết câu nhưng cô biết rõ hắn muốn nói gì: “Tôi đã làm gì khiến Trịnh thiếu không vui sao?”

Trình Kỳ: “...”

“Tuần trước tôi mới nhận giấy đăng ký kết hôn.” - Lục Vũ Đình ôm Bạch Băng ngồi xuống: “Tôi đưa cô ấy đến gặp các cậu.”

“Lục Vũ Đình, cậu…” - Trịnh Kỳ cực kỳ tức giận.

Hiện tại hắn đang chắc chắn rằng Lục Vũ Đình làm vậy chỉ là đang chọc giận Cố Linh Lan. Bởi vì nam nhân như Lục Vũ Đình sẽ không bao giờ nhìn trúng loại người như Bạch Băng.

Không khí vô cùng nặng nề cho đến khi cửa phòng bao bị đẩy ra, Bạch Băng đưa mắt nhìn về phía cửa liền sững sờ.

Tống Trình? Sao anh ta lại đến đây.

“Tống Trình đến rồi à?” - Vân Phong Yến đón người: “Ngồi đi.”

Tống Trình không ngờ tối nay lại gặp Bạch Băng ở đây.

Vân Phong Yến gọi hắn đến tụ họp, không nghĩ sẽ gặp Bạch Băng, nhưng cô ấy lại ngồi bên cạnh Lục Vũ Đình, điều đó có nghĩa là gì?

Hắn thu hồi tầm mắt, bình tĩnh ngồi bên cạnh Vân Phong Yến.

“Để tôi giới thiệu với cậu, đây là vợ của lão Lục, họ vừa đăng ký kết hôn tuần trước.” - Vân Phong Yên chỉ về phía Bạch Băng giới thiệu.

Tống Trình không trả lời mà nhìn người phụ nữ ngồi đối diện bằng ánh mắt rực lửa.

Bạch Băng cô ấy kết hôn?

Không thể, không thể được.

“Tống Trình?” - Vân Phong Yến nhận ra có chút không đúng liền gọi Tống Trình.

Bên này, Bạch Băng cố gắng lờ đi nhưng ánh mắt của Tống Trình như muốn thiêu đốt cô.

Dù cúi đầu cô cũng không che giấu được cảm xúc trên mặt..

Cô cố gắng ghim móng vào lòng bàn tay để cố gắng bình tĩnh lại.

Cô chợt nhận ra, cô bỏ qua một chi tiết chính là Lục Vũ Đình và Tống Trình có quen nhau, họ đã nói chuyện lúc ở sinh nhật của Bạch Tư Tình.

Lúc đó, Lục Vũ Đình đã nhìn thấy Tống Trình hôn cô.

Nghĩ vậy, Bạch Băng đưa mắt liếc nhìn Lục Vũ Đình.

Gương mặt anh ta không hề tức giận, thậm chí còn lộ ra nụ cười.

“Lục ca, anh cưới Bạch Băng thật sao?” - Tống Trình nghi ngờ hỏi Lục Vũ Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro