Tôi Không Thích Nữ Nhân Đanh Đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tư Tình giật giật khóe môi muốn nói lại, nhưng nhìn thấy bóng dáng Lục Vũ Đình đi tới liền thu lại tầm mắt, cắn cắn môi.

"Chị, chị rõ ràng đã có người mình thích, sao lại gả cho tiền bối.”

"Tại sao tôi gả cho anh ta cô còn phải hỏi à?” - Ánh mắt Bạch Băng đầy hung ác: “Chỉ cần là đồ cô thích, mẹ nó tôi sẽ cướp đi hết.”

"Nhưng mà rõ ràng chị không có yêu tiền bối, hai người ở bên nhau sẽ không hạnh phúc.” - Bạch Tư Tình đột nhiên lên giọng.

Lục Vũ Đình đứng ở cách đó không xa nghe rõ ràng hai người đang nói chuyện.

“Vậy thì sao? Chuyện đó liên quan gì đến cô?” - Bạch Băng hất mặt đáp.

Bạch Băng đi tới nắm lấy cổ áo Bạch Tư Tình: “Hãy nắm giữ lấy những giây phút giàu có cuối cùng của cô đi, nó sớm sẽ không còn thuộc về cô nữa.”

“Chị có nghĩ đến cảm giác của Tống ca không? Anh ấy rất yêu chị, biết chị gả cho người khác, anh ấy chắc chắn rất đau lòng.”

Tống Trình?

Cái tên này giống như đụng vào vảy ngược của Bạch Băng, cô nắm chặt cổ áo Bạch Tư Tình, sau đó đẩy mạnh cô ta ngã xuống đất.

“Đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi.”

Lục Vũ Đình thấy sự việc đi quá xa liền bước đến gần.

“Bạch Băng, chúng ta về thôi.”

Bạch Băng nghe tiếng Lục Vũ Đình rất nhanh lấy lại bình tĩnh: “Ừm, đi thôi.”

Độ trở mặt của Bạch Băng khiến Lục Vũ Đình choáng váng.

Bạch Băng hôm nay đã thành công với mục đích của mình nên rất vui vẻ ôm lấy Lục Vũ Đình rời khỏi Bạch gia.

Trên xe, Bạch Băng nhớ lại nét mặt của Bạch Tư Tình, Thẩm Vũ Oanh và Bạch Tùy, khóe môi bất giác nhếch lên.

Lục Vũ Đình nhìn thấy nụ cười của cô, đôi mắt thâm sâu khó đoán.

“Đây là cách cô đối xử với gia đình mình à?” - Lục Vũ Đình lạnh lùng hỏi.

“Họ không phải là gia đình của tôi.” - Lần đầu tiên Bạch Băng dùng giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo nói với Lục Vũ Đình: “Người nhà của tôi đều đã chết cả rồi, bọn họ đều là kẻ thù của tôi.”

“Vậy là cô liền đẩy người?” - Lục Vũ Đình cau mày, không hài lòng với câu trả lời của cô.

Bạch Băng biết hắn đang trách cô đẩy ngã Bạch Tư Tình.

“Đẩy người có gì sai? Ai bảo cô ta hèn hạ.” - Bạch Băng không thấy mình làm gì sai.

Lục Vũ Đình liếc xéo cô, nhàn nhạt nói: “Tuổi còn trẻ, đừng tự biến mình thành phụ nữ đanh đá.”

Bạch Băng cười lạnh, chỉ như vậy liền cảm thấy cô là nữ nhân đanh đá.

Có lẽ Lục Vũ Đình thương hoa tiếc ngọc nữ nhân thuần khiết Bạch Tư Tình a.

Đối với chuyện này cô lười giải thích, nhắm mắt lại giả ngủ.

Nửa giờ sau, xe dừng trước Nam Sơn Diamond.

Xe dừng lại, Bạch Băng mở mắt ra, nhìn cũng không thèm nhìn Lục Vũ Đình mở cửa xe đi xuống.

Đi theo Lục Vũ Đình vào bên trong Nam Sơn Diamond, nơi này nổi tiếng là vị trí đắc địa của Nam Sơn. Bên trong được trang trí đơn điệu, đa số theo màu xám, người ta thường nói là “phong cách lạnh lùng.”

Nghĩ đến dáng vẻ trên giường của anh ta, Bạch Băng cười mỉa mai.

Bạch Băng cởi giày cao gót, bước chân đất đi vào bên trong.

Lục Vũ Đình liếc mắt nhìn đôi bàn chân trần của cô liền kéo cô lại.

"Giận rồi?” - Lục Vũ Đình nhìn thái độ của cô hỏi.

“Nào dám.” - Bạch Băng bĩu môi: “Phòng tắm ở đâu, tôi muốn đi tắm, tắm xong sẽ làm.”

Bạch Băng quay người muốn rời đi, Lục Vũ Đình nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng ngực.

“Nói cho cô biết, tôi không thích nữ nhân đanh đá, lần sau không cho phép hung hăng như vậy.”

Bạch Băng hất tay Lục Vũ Đình ra: “Tôi hung hăng thì sao, anh quản được tôi?”

Kể từ khi họ gặp nhau, cô luôn nịnh nọt và mỉm cười lấy lòng anh. Nhưng kể từ khi rời khỏi Bạch gia, cô trở thành một người khác.

"Tôi là đàn ông của cô, không quan tâm đến cô thì ai quan tâm đến cô.”

Bạch Băng nghe vậy, biết mình có chút mất khống chế, điều chỉnh lại cảm xúc một chút: "Lục tổng, xin lỗi… vừa rồi người ta có chút xúc động, đừng có giận nha.”

Nói xong, Bạch Băng chủ động khiễng chân vòng tay ôm lấy cổ Lục Vũ Đình, hôn lên cằm anh.

Lục Vũ Đình dùng ánh mắt đen đi nhìn cô chằm chằm, không cho phép cô buông ra, anh trực tiếp nâng hông cô lên, bế cô vào phòng thay đồ ở tầng một.

Trong phòng thay đồ có một tấm gương lớn, anh dừng lại trước gương và lật người cô lại.

Bạch Băng nhìn thấy dục vọng từ trong mắt người đàn ông phía sau lưng mình trong gương.

Cô hạ mắt xuống, cũng không phải là chưa từng làm nhau, chỉ là thay đổi không gian, không có gì phải khó chịu cả.

Bạch Băng nghĩ tới đây, Lục Vũ Đình đã đưa tay xé rách chiếc vớ chân của cô, đôi bàn tay xoa nắn chiếc mông của cô, chạm đến đâu nóng dần lên chỗ ấy.

Bộ váy lại tiếp tục bị Lục Vũ Đình xé nát, bàn tay mơn trớn tiểu h.uyệt đang mời mọc. 

Bạch Băng bị ép sát vào gương, hai mắt nhắm lại chịu đựng.

Lục Vũ Đình không kiềm chế được sự quyến rũ đến cực hạn, cởi thắt lưng, lấy gậy sắt, rất nhanh c.ắm sâu vào tiểu h.uyệt, từ tư thế phía sau, đầu rùa chạm đến tận cùng.

Bờ ngực anh phủ lên lưng cô, bàn tay xoa nắn bờ ngực to tròn đang lắc lư theo từng nhịp va chạm.

Bạch Băng lúc này không có trúng thuốc, cô cắn chặt môi chấp nhận sự va chạm.

Lục Vũ Đình hẩy eo mạnh bạo, không ngừng thúc vào người cô, bờ môi cắn vào vành tai cô: “Còn dám làm loạn không? Hả?”

Bạch Băng cắn răng, một loại khoái cảm tràn đến, không thể không thừa nhận sự mạnh mẽ to lớn phía sau.

“Ưm…ưm…nhẹ thôi..”

Hai mắt cô mở ra, nhòe nước, nhìn người đàn ông mình không có chút tình cảm đang điên cuồng làm mình, trong lòng đầy thất lạc.

Nhiệt độ trong phòng ngày càng cao hơn, những tiếng va chạm và rên rỉ khe khẽ từ khoái cảm khi làm t.ình đầy kích thích.

Lục Vũ Đình không đổi tư thế, chỉ một tư thế từ phía sau thúc vào, khiến Bạch Băng toàn thân mềm nhũn, quỳ rạp xuống trước gương sau không biết bao nhiêu lần đỉnh điểm.

Anh rút mấy tờ giấy lau đi mật ngọt dính trên người rồi bước đến đỡ cô dậy.

Bạch Băng đứng lên, hai chân run rẩy có chút loạng choạng, suýt chút thì ngã xuống.

Lục Vũ Đình đỡ lấy cô, ôm vào ngực, trong giọng nói có ý cười: “Chỉ có thế liền không được? Tôi còn tưởng cô rất có năng lực.”

“Tất nhiên là không chịu nổi.” - Bạch Băng bật cười: “Lục tổng thể lực đáng kinh ngạc, ai biết được là cùng bao nhiêu nữ nhân huấn luyện thành?”

Lục Vũ Đình nâng cằm cô lên, ánh mắt đầy cưng chiều: “Sao, ghen à?”

Bạch Băng không đáp, tựa vào lòng Lục Vũ Đình, cô thật sự đi không nổi.

Lục Vũ Đình bế cô ra khỏi phòng thay đồ.

Anh không bế cô về phòng ngủ mà đi xuống phòng khách lấy túi xách cho cô rồi mới đi lên lầu về phía phòng ngủ.

Đang đi lên lầu, điện thoại Bạch Băng trong túi xách vang lên.

Bạch Băng lấy điện thoại ra, nhìn vào ID người gọi, sau đó lại nhìn anh.

Cô ngay lập tức cúp máy, cho số vừa gọi vào danh sách chặn.

Mọi thứ đều vào trong mắt Lục Vũ Đình, anh vẫn im lặng bế cô vào trong phòng ngủ.

Đặt cô lên giường, Lục Vũ Đình nheo mắt hỏi: “Ai gọi?”

Bạch Băng hơi cứng lại, mỉm môi đáp: “Điện thoại quấy rối.”

Lục Vũ Đình đột nhiên cười lạnh. Sau đó anh tiến sát vào người cô: “Cuộc gọi quấy rối khiến cô lo lắng như vậy?”

Bạch Băng cắn răng không đáp.

“Trăm phương ngàn kế gả cho tôi, cô nên ý thức được tư cách làm vợ.” - Lục Vũ Đình cảnh cáo: “Đừng để tôi nhìn thấy cô qua lại với đàn ông khác, có hiểu chưa?”

“Lục tổng, anh ghen à?” - Bạch Băng bật cười, dùng ngón tay trêu chọc quả táo gợi cảm trên cổ anh.

Tất nhiên cô không bao giờ tự phụ đến mức nghĩ Lục Vũ Đình sẽ ghen, nói trắng ra đàn ông ai cũng có tính cách chiếm hữu.

Đàn bà của họ, họ sẽ không cho phép ai chạm vào.

Bạch Băng tất nhiên hiểu được, dù cuộc hôn nhân này tất cả chỉ là kế hoạch và không có tình cảm nhưng cô chắc chắn sẽ không cắm sừng Lục Vũ Đình.

Lục Vũ Đình nghe cô hỏi như vậy, hất tay cô ra mà đi vào phòng tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro