Bị Cả Thế Giới Ruồng Bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vũ Đình nhanh chóng lái xe đến căn hộ của Cố Linh Lan.

Anh tự bấm mật khẩu và đi vào bên trong nhìn thấy Cố Linh Lan đang ôm bụng nằm trên sô pha đầy đau đớn.

“Linh Lan, em sao vậy?” - Lục Vũ Đình lo lắng hỏi.

“Tiểu Vũ ca, em đau quá.” - Cố Linh Lan giọng nói yếu ớt đầy run rẩy.

Lục Vũ Đình nhanh chóng bế cô lên đưa Cố Linh Lan đến bệnh viện.

Cố Linh Lan được chẩn đoán viêm ruột thừa cấp và phải phẫu thuật khẩn cấp.

Lục Vũ Đình đại điện người nhà và ký tên đồng ý phẫu thuật và nhìn Cố Linh Lan bị đẩy vào phòng mổ.

Anh ngồi bên ngoài, trong lòng tràn đầy lo lắng..

Cho đến khi Cố Linh Lan được đẩy ra, cô vẫn còn hôn mê..

Anh nhìn cô gái nhỏ mình từng yêu say đắm yếu ớt nằm trên băng ca, trong lòng gợn sóng, anh làm thủ tục nhập viện và lấy một phòng VIP cho cô dưỡng bệnh.

Sau khi hoàn thành thủ tục thì trời đã sáng.

Lục Vũ Đình ngồi ở ghế sô pha bên trong phòng bệnh.

“Tiểu Vũ ca.”

Lục Vũ Đình nghe thấy giọng cô nói liền đi đến bên cạnh: “Sao vậy?”

“Không có gì, nhìn thấy anh em rất vui.” - Cố Linh Lan tràn ngập nước mắt.

Lục Vũ Đình cũng không có cảm xúc gì, nhìn Cố Linh Lan nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai anh sẽ cho người đến chăm sóc em.”

“Không, em không thích người lạ, em muốn anh ở đây với em được không?” 

Lục Vũ Đình trầm mặc hồi lâu, sau đó lại nói: “Linh Lan, anh đã kết hôn rồi.”

Cố Linh Lan đắp chăn lên mặt, khóc nức nở không đáp lại lời nào.

Lục Vũ Đình cũng không biết khuyên cái gì, chỉ có thể im lặng.

Cố Linh Lan khóc một lúc, mệt quá cũng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, người chăm sóc tới, Lục Vũ Đình liền lái xe về nhà.

Vừa mới bước vào nhà đã nhìn thấy Bạch Băng đang thay giày chuẩn bị đi làm.

Xem ra tinh thần cô có chút thoải mái, xem ra mùi hương hoa kia có tác dụng.

Nhìn thấy Lục Vũ Đình quay về, cô có chút kinh ngạc, lúc sau lại nhếch môi cười: “Lục tổng, xong việc rồi à?”

Lục Vũ Đình nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, lại nghĩ đến chuyện đêm qua, cười lạnh một tiếng.

Anh nắm lấy cổ tay cô, ép cô vào cánh cửa tủ giày.

Bạch Băng bị đập lưng vào cánh tủ, cảm giác đau đớn, hơi nhíu mày lại..

Giọng nói Lục Vũ Đình vang lên, không nghe rõ được hỉ nộ: “Không hỏi xem đêm qua tôi đi đâu làm gì? Hả?”

“Không phải Cố tiểu thư có việc cần tìm anh à?”

Bạch Băng tất nhiên nghe rõ thanh âm của Cố Linh Lan trong điện thoại, chỉ là cô không muốn so đo, và cũng không có tư cách so đo.

Cuộc hôn nhân này không phải là vì tình yêu, cho nên cô không có ý định nắm giữ Lục Vũ Đình.

“Hừ, cô thật hào phóng.” 

“Lục tổng yên tâm, tôi sẽ rất hiểu chuyện.” - Bạch Băng nghĩ anh ta đang cảnh cáo mình, liền nịnh nọt nở nụ cười: “Chuyện không nên quản, tôi sẽ không quản.”

“Biết thì tốt.” - Lục Vũ Đình cười lạnh một tiếng, lập tức buông Bạch Băng ra.

Bạch Băng được buông tha, đưa tay xoa cái lưng một cái, liền nhớ ra chuyện quan trọng liền nói: “Lục tổng, chuyện của chú Lâm?”

Lục Vũ Đình liếc nhìn cô, lấy điện thoại ra gọi cho Tô Dương: “Xem chuyện của Lâm Tùng một chút, lập tức thả người.”

Tô Dương: “...”

Muốn thả người, có nghĩa là phải tận dụng mọi quan hệ.

“Lục tổng, chuyện này…”

“Cứ làm theo lời tôi nói.” - Lục Vũ Đình lại nói.

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Tô Dương ngẫm nghĩ một lúc, Lâm gia không có nhiều quan hệ với Lục gia.

Có vẻ như chuyện này chín mươi chín phần trăm liên quan đến Bạch Băng.

Nhìn Lục Vũ Đình cúp điện thoại, Bạch Băng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đột nhiên cảm thấy rất may mắn, cũng may là trước kia ôm đùi Lục Vũ Đình.

Nghĩ vậy cô lại nhào đến ôm lấy anh, lấy lòng hôn lên cằm anh: “Lục tổng, cảm ơn anh.”

“Buông ra.” - Lục Vũ Đình lạnh lùng cảnh cáo.

Nghe thanh âm và gương mặt lạnh lùng kia, Bạch Băng liền buông tay.

Lục Vũ Đình dò xét nhìn trang phục Bạch Băng lạnh giọng: “Hôm nay ở nhà chờ tin tức, không cần đến công ty, ngày mai chuẩn bị theo tôi đến gặp bác sĩ.”

Nghe đến việc đi gặp bác sĩ, sắc mặt Bạch Băng trở nên khó coi, nhưng cô biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Những ngón tay dài nhọn đâm vào lòng bàn tay siết lại.

Lục Vũ Đình thay một bộ trang phục mới, vừa đi vội vàng vừa nói trong điện thoại: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Bạch Băng nghe vậy liền biết hắn đang vội đi đâu, chắc là đi gặp gái cũ, xem ra tình cảm còn rất tốt.

Cố Linh Lan đó chỉ một cuộc điện thoại liền khiến Lục Vũ Đình vội vội vàng vàng, hẳn là cô ta được hắn bảo hộ rất tốt.

Bạch Băng nghe lời ở nhà cả một ngày, đến chiều Lâm Doanh Doanh gọi đến, nói Lâm Tùng đã được thả ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm, Lâm Tùng từ bé đã đối với cô rất tốt, không quan tâm đến những tin tức bát nháo bên ngoài, nên Bạch Băng vẫn luôn yêu quý ông ấy.

Hôm sau, như đã hẹn, Lục Vũ Đình đưa Bạch Băng đến bệnh viện.

Tinh thần của cô cũng thoải mái, hôm qua Bạch Băng ngửi mùi hương hoa cỏ nên ngủ rất tốt.

Bạch Băng tuy đã cố giữ tâm lý nhưng khi đến bệnh viện tinh thần liền đi xuống.

Đặc biệt khi đi đến khoa tâm thần, tâm tình của Bạch Băng hoàn toàn kích động.

Cô ghét nhất người khác nói mình bị bệnh tâm thần, mà hôm nay Lục Vũ Đình lại đưa cô đến khoa tâm thần.

“Tôi không khám, tôi không có tâm thần.”

Tâm thần cô kích động không thôi, hất tay Lục Vũ Đình đang giữ cô lại: “Cút đi, mẹ nhà anh mới tâm thần, tôi không có bệnh.”

Lục Vũ Đình nhíu mày nhìn tinh thần Bạch Băng đột ngột thay đổi, ôm chặt cô an ủi: “Được rồi, không có bệnh… chỉ là đi xem vì sao cô lại mất ngủ.”

Bạch Băng nghe Lục Vũ Đình an ủi, tinh thần mới có chút dịu đi, nghe lời đi vào bên trong gặp bác sĩ tâm lý mà Lục Vũ Đình đã tìm hiểu và hẹn trước đó.

Bác sĩ tâm lý tốt nhất Nam Sơn rất khéo léo, Bạch Băng trò chuyện với bác sĩ khoảng một giờ, đại khái biết được tình trạng của cô.

Lúc ra ngoài, tinh thần của Bạch Băng đã trở lại như thường ngày, Lục Vũ Đình nhìn bác sĩ tâm lý, thấy vị bác sĩ gật đầu một cái liền đưa Bạch Băng quay về.

Bạch Băng nói chuyện với bác sĩ tâm lý, bỗng ký ức ngày xưa ùa về khá nhiều, đến lúc lên xe cũng không lên tiếng.

Một lúc sau, cô mới nhìn Lục Vũ Đình nói: “Lục tổng, anh cũng nghĩ tôi là kẻ điên phải không?”

Lục Vũ Đình cau mày không đáp.

Bạch Băng cười giễu cợt: “Anh có thể đưa tôi về biệt thự Trúc Vân không?”

“Cô muốn làm gì?”

“Tôi lấy chút đồ.” - Bạch Băng đáp.

Lục Vũ Đình lái xe đưa Bạch Băng đến biệt thự Trúc Vân, cô xuống xe đi vào, Lục Vũ Đình cũng bước theo sau.

Bạch Băng cũng không nói gì, cứ thế bước vào biệt thự Trúc Vân.

Cô đi vào phòng, mang những di vật của mẹ và ông ngoại xem đi xem lại.

Trong đó có những bức ảnh khi cô còn bé, Lục Vũ Đình nhìn thấy cô bé xinh đẹp trong album ảnh, trong mắt là một nét ngây ngô, không phải ánh mắt hồ ly như hiện tại.

Bạch Băng nhớ lại ngày ông ngoại qua đời, cô đau đớn như mất đi toàn thế giới sụp đổ.

Cô nhớ lúc đó tinh thần cô cực kỳ suy sụp, nhưng đến lúc Bạch Tùy đưa mẹ con tiện nhân Bạch Tư Tình về Bạch gia, cô mới trở nên trầm cảm.

Bạch Tùy nghe lời mẹ con bọn chúng, đưa cô đến bác sĩ tâm thần, chích điện, cột tay chân, tiêm thuốc và nhốt cô vào phòng tối.

Khiến bệnh tình cô ngày càng nặng nề hơn.

Cho đến khi cô gặp Tống Trình, cô mới bình tâm lại… cuối cùng Tống Trình cũng bỏ cô đi.

Bạch Băng ngồi dưới sàn nhà, ôm lấy quyển album, không nói một lời…

Lục Vũ Đình muốn đến gọi Bạch Băng quay về, anh cảm thấy tâm trạng Bạch Băng có chút không tốt.

Đang định bước đến thì điện thoại Lục Vũ Đình đổ chuông.

“Linh Lan?” - Lục Vũ Đình nói.

Cố Linh Lan giọng nói yếu ớt: “Tiểu Vũ ca, anh đang bận sao?”

“Ừm, có chút việc bận.” - Lục Vũ Đình nhìn về phía Bạch Băng đang ngồi bất động nói.

“Anh có thể đến bệnh viện được không? Bác sĩ cần gặp người nhà.” - Giọng nói của Cố Linh Lan đầy yếu đuối.

Lục Vũ Đình nhìn Bạch Băng, sau khi đáp ứng Cố Linh Lan liền đi về phía Bạch Băng nói: “Tôi có việc phải đi một chút, cô ở đây đợi tôi sẽ về đón cô về nhà, đừng đi lung tung.”

Bạch Băng tất nhiên nghe được cuộc điện thoại kia, đôi môi chỉ nhếch lên đầy giễu cợt: “Không cần phiền phức như vậy, lát nữa tôi sẽ đón taxi về nhà.”

Lục Vũ Đình nghe vậy, liếc nhìn Bạch Băng một cái rồi quay người đi ra ngoài.

Bạch Băng tuy không có tình cảm với Lục Vũ Đình, nhưng trong khi cô đơn nhất, có ai đó ở bên cạnh cũng là điều an ủi.

Chỉ là người bên cạnh cuối cùng cũng rời đi, cô chỉ có thể còn lại cảm giác bị cả thế giới ruồng bỏ.

Cô đứng lên, đi vào phòng làm việc của ông ngoại, mở ra chiếc hộp của ông ngoại để lại cho cô.

Di chúc để lại trong tài khoản ngân hàng 100 tỷ và một số giấy tờ của Lâm thị, bây giờ là Bạch thị.

Bạch Băng siết lấy giấy tờ trong tay, đã đến lúc lấy lại những gì của ông ngoại cô rồi.

Bây giờ cô chính là Lục phu nhân, tiếng nói của cô sẽ có giá trị.

Ngồi ngẩn ngơ ở phòng làm việc mấy giờ liền, thuốc lá chất đầy trên gạc tàn, Bạch Băng đứng lên rời khỏi biệt thự Trúc Vân là lúc 7h tối.

Cô đốt thêm một điếu thuốc khác, rời khỏi cửa quay đầu đi ra ngoài.

Biệt thự Trúc Sơn bao phủ bởi rừng trúc, xung quanh không có người ở, đường đi có chút tối tăm.

Bạch Băng vốn không sợ những thứ này, cứ cúi đầu đi thẳng về phía đường lớn.

“Băng.”

Nghe tiếng gọi, cô vừa ngẩng đầu lên đã bị người đó ôm vào trong lòng ngực.

“Đúng là em rồi, anh cứ nghĩ mình nhìn nhầm.” - Tống Trình kích động nói.

“Anh đến đây làm gì?” - Bạch Băng chủ động đẩy hắn ra: “Đừng có chạm vào tôi.”

“Băng, nghe anh nói.” - Tống Trình nắm lấy cổ tay của cô, ép cô vào vách tường: “Lục Vũ Đình hắn không thể cho em cuộc sống tốt, hắn và bạn gái cũ đều vẫn còn liên hệ, mấy ngày trước bạn gái cũ nằm viện, hắn ở đó canh giữ cả đêm.”

“Thì sao?” - Bạch Băng nhún vai: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì, muốn đốt nhà của vợ chồng tôi à?”

“Băng, anh hiểu em, em sẽ không vì tiền mà gả cho hắn.” - Tống Trình cúi đầu, chôn mặt vào bên cổ cô: “Băng Băng của anh không phải loại nữ nhân như vậy.”

Băng Băng của anh? Nghe xưng hô như vậy, toàn thân cô cứng đờ.

Ký ức quá nhiều, không có cách nào đẩy đi hết.

“Băng, anh xin lỗi, lúc em cần anh nhất, anh không ở bên cạnh em.” - Tống Trình ôm chặt cô: “Băng, chúng ta quay lại được không, anh sẽ chữa bệnh cho em, sau đó chúng ta tìm nơi yên tĩnh, yên ổn sống bên nhau cả đời, có được không?”

Nghe lời dễ nghe như vậy, xém chút Bạch Băng đã bị hắn dụ hoặc.

Nhưng mà, hận thù trong lòng cô đã chiến thắng.

“Buông ra.” - Bạch Băng giận dữ.

“Buông cô ấy ra.” - Một giọng nói khác vang lên.

Tống Trình bị Lục Vũ Đình kéo về phía sau, sau đó kéo Bạch Băng vào lòng ôm lấy.

Bạch Băng ôm chặt lấy Lục Vũ Đình, nhìn Tống Trình hai mắt đỏ hoe lạnh lùng nói: “Tống thiếu, anh tốt nhất là quay về lo cho vợ sắp cưới của mình, đừng có quản chuyện của tôi. Anh nhiều nhất chỉ là bạn trai cũ của tôi, anh có tư cách gì quản chuyện của tôi.”

Sau đó, cô bám lấy Lục Vũ Đình, ôm lấy cổ anh, nhín chân lên, hôn vào môi anh trước mặt Tống Trình.

Nụ hôn rất sâu kết thúc: “Ông xã, chúng ta về nhà thôi.”

Lục Vũ Đình giễu cợt nhìn Bạch Băng, sau đó liếc nhìn sự đau khổ trong mắt Tống Trình: “Tống thiếu, dường như cậu không nhớ lời cảnh cáo của tôi. Bạch Băng là vợ của tôi, tránh xa vợ của tôi ra.”

Tống Trình đưa mắt nhìn Bạch Băng, nhưng cô chỉ nhìn về phía Lục Vũ Đình.

“Ông xã, đi thôi, mặc kệ hắn ta đi, phiền chết đi được.”

Lục Vũ Đình không nói gì, nắm lấy cổ tay Bạch Băng lôi kéo đi.

Trong giây phút thoáng qua, cô liếc nhìn Tống Trình, sau đó quay mặt đi, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro