"Lục tổng, anh đang muốn thanh kiếm đẫm máu à?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đi bộ ra đến xe, tâm tình của Bạch Băng rất nhanh trở lại bình thường.

Hai người lên xe, Bạch Băng vô cùng nịnh nọt mỉm cười: “Lục tổng, lần này là hắn ta đến tìm, tôi không có sau lưng anh tìm hắn.”

“Cô đang giải thích à?” - Lục Vũ Đình khởi động xe rời đi.

Anh đến bệnh viện làm một chút thủ tục, Cố Linh Lan muốn anh ở lại nhưng anh lại nghĩ tới tâm trạng không tốt của Bạch Băng nên lái xe về nhà.

Cuối cùng về đến Nam Sơn Diamond vẫn tắt đèn tối đen, Bạch Băng vẫn chưa quay về nên anh lái xe đến nơi này đón cô quay về, ai ngờ đến nơi liền gặp Tống Trình đang ôm Bạch Băng, trong lòng bùng lên lửa giận.

“Lục tổng, anh đã cảnh cáo tôi không được gặp hắn nữa, tôi luôn ghi nhớ.” - Bạch Băng gật đầu.

Lục Vũ Đình liếc nhìn Bạch Băng, dường như không nhìn thấy chút gì khác lạ.

Về đến nhà, Bạch Băng tháo giày cao gót, đi chân trần dưới sàn nhà lạnh, mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh tu trực tiếp gần hết một chai, cho đến khi não tê dần.

Lục Vũ Đình nhíu mày lại, nước đá lạnh luôn không tốt cho nữ nhân, đặc biệt là cơ thể đầy bệnh tật của cô ta.

Cô đi lên lầu, bỗng nhiên cảm giác một luồn ấm nóng từ bên trong muốn tuông trào ra ngoài, cô vội vàng chạy lên lầu, hừ… bà dì thật sự ghé thăm.

Cô nằm trên giường, bụng bắt đầu đau đớn, mồ hôi trên trán đổ lấm tấm.

Lục Vũ Đình tắm xong bước ra ngoài, nhìn thấy Bạch Băng nằm cuộn tròn trên giường, đi tới liền hỏi: “Cô bị sao vậy?”

Bạch Băng gương mặt tái nhợt, nhìn Lục Vũ Đình nói: “Không sao, chỉ đến tháng thôi, anh có thể mua giúp tôi thuốc giảm đau không?”

Lục Vũ Đình cau mày: “Mỗi lần đều uống thuốc giảm đau?”

Bạch Băng gật đầu: “Nếu không thì phải làm sao?”

Lục Vũ Đình tức giận: “Cô không muốn sống à, đang tới ngày lại uống nước lạnh. Thuốc giảm đau, thuốc ngủ đều uống, cô thật sự muốn chết?”

Bạch Băng gương mặt trắng nhợt, nhưng lại nhếch môi cười: “Lục tổng… người ta đau quá…”

“Chờ đi.” - Lục Vũ Đình cắn răng đi ra ngoài.

Mua thuốc giảm đau quay về, rót cho Bạch Băng một ly nước ấm.

Bạch Băng ngoan ngoãn uống lấy, nằm xuống giường nhắm mắt lại.

Lục Vũ Đình đi xuống lầu, gọi một cuộc cho bác sĩ tâm lý hỏi về tình hình của Bạch Băng.

“Lục tổng, Bạch tiểu thư theo tôi đoán lúc đầu do thương tâm quá độ nên xảy ra chút trầm cảm, nhưng do cách trị liệu ban đầu có chút không đúng cách khiến tình trạng bệnh của cô ấy trở nên biến đổi. Hiện tại, tránh cho cô ấy gặp kích thích, điều trị theo phát đồ tôi tin Bạch tiểu thư sẽ dần dần thuyên giảm.”

“Điều trị ban đầu không đúng cách?” - Lục Vũ Đình nheo mắt lại.

“Vâng, theo như cô Bạch nói ban đầu gia đình đưa cô ấy đi kích điện và một số biện pháp điều trị tâm thần bạo lực. Tuy đó cũng là một trong những phương pháp, nhưng với việc trầm cảm do tác động bên ngoài ảnh hưởng đến bệnh nhân, không cần phải sử dụng phương pháp đó, ngược lại còn ảnh hưởng đến tâm lý bệnh nhân, khiến bệnh nhân chống lại phương thức điều trị.”

Lục Vũ Đình tuy không rõ những biện pháp kia có bao nhiêu đáng sợ, nhưng nghe vậy trong phòng cực kỳ phản cảm.

Bác sĩ còn gửi một số phương thức và thực phẩm hổ trợ cho quá trình điều trị.

Lục Vũ Đình trầm ngâm đốt thêm mấy điếu thuốc.

Vân Phong Yến nói, giữ Bạch Băng bên cạnh chính là giữ một quả bom nổ chậm, không biết khi nào cô ta sẽ bọc phát.

Nhưng mà… 

Lục Vũ Đình nheo mắt nhìn về phía cầu thang lên tầng một.

Bạch Băng sau khi uống thuốc giảm đau, bụng cũng không còn khó chịu nữa, lúc này lại có chút khát nước.

Cô liếm môi một cái đi xuống lầu, liền nhìn thấy Lục Vũ Đình ngồi ở phòng khách hút thuốc.

“Tỉnh rồi?” - Lục Vũ Đình dụi tắt điếu thuốc trong tay nhìn cô: “Lại đây.”

Bạch Băng nghe vậy liền đi đến, đặt mông ngồi sát bên cạnh Lục Vũ Đình.

Anh xoay người, nắm lấy cằm cô: “Mỗi tháng đều là bộ dạng muốn chết như vậy à?

“Lục tổng từng có nhiều nữ nhân như vậy, hẳn cũng biết thế nào là đau bụng kinh phải không?”

Lục Vũ Đình châm chọc: “Nữ nhân khác ai nấy đều bền bỉ hơn cô rất nhiều.”

Nữ nhân đang đến tháng tính khí không tốt, Bạch Băng nghe vậy cũng không chịu thua: “Đàn ông khác cũng tốt hơn anh.”

Lục Vũ Đình nghe vậy liền đè lên người Bạch Băng.

Bạch Băng không nghĩ hắn biến thái như vậy, liền nhếch môi: “Lục tổng, anh đang muốn thanh kiếm đẫm máu à?”

Lục Vũ Đình đặt ngón tay lên môi cô và cười lạnh: “Ở đó không được, nhưng ở đây thì được.”

“Anh…”

Bạch Băng vừa lên tiếng thì cửa nhà đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Nơi này chỉ có Lục Vũ Đình và Bạch Băng ở. Cha mẹ của Lục Vũ Đình đã sang nước ngoài sinh sống, chưa từng thấy có khách đến.

Lục Vũ Đình buông cô ra đứng lên đi mở cửa, Bạch Băng bên trong liền chỉnh lại quần áo.

Lục Vũ Đình mở cửa liền nhìn thấy Bạch Tùy đứng trước cửa có chút sửng sốt.

“Vũ Đình, làm phiền cậu rồi, Bạch Băng có nhà không?”

Nghe giọng nói của Bạch Tùy, Bạch Băng vội vàng đứng bật dậy như nghe thấy giọng nói của kẻ thù.

Lục Vũ Đình liếc nhìn thấy tình trạng kích động của cô.

“Bạch tổng đến đây có việc gì không?”

Lục Vũ Đình không hài lòng vì Bạch Tùy ghé qua mà không hẹn trước, nhưng vì lịch sự cũng không quá tỏ thái độ.

“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu, không biết có phiền cậu không?” - Bạch Tùy gật đầu nói.

Hai người đi lên thư phòng của Lục Vũ Đình mà không nói với Bạch Băng lời nào.

Cô cũng không thể không tò mò Bạch Tùy đến tìm Lục Vũ Đình để làm gì, ngay cả dép đi trong nhà cũng không mang, cô nhanh chóng lên lầu đứng ngoài cửa.

Bên trong, Bạch Tùy ngồi đối diện Lục Vũ Đình liền nói thẳng: “Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền cậu, nhưng mảnh đất đối với Bạch thị rất quan trọng, nếu không lấy được chỉ e Bạch thị sẽ mất một khoảng lớn.”

Bạch Tuy muốn lợi dụng mối quan hệ với Lục Vũ Đình để dành được mảnh đất đang đấu thầu.

Lục Vũ Đình nghe xong chỉ cau mày suy nghĩ mà không đáp.

Nhìn thấy thái độ của Lục Vũ Đình, Bạch Tùy có chút sợ hãi: “Vũ Đình, dù sao bây giờ chúng ta cũng là một gia đình, Bạch Băng dù sao cũng là con gái của tôi, kể cả nó…”

Bạch Băng nghe được lời này, cảm xúc nhất thời không thể khống chế được liền đẩy cửa bước vào.

“Bây giờ ông mới nhớ tôi là con gái ông à?” - Bạch Băng bước đến gần Bạch Tùy hun hãn nói: “Lúc ông đánh tôi vì con tiện nhân đó, chẳng phải ông nói tôi không phải con gái ông sao?”

Toàn thân cô run lên vì tức giận và không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Lục Vũ Đình nhìn xuống đôi chân trần của cô thì không khỏi cau mày, cô ấy thật sự không yêu quý bản thân hay sao?

“Bạch Băng, con nói bậy bạ gì đó.” - Bạch Tùy nhìn Bạch Băng nói.

Bạch Băng cười giễu cợt: “Tôi nói có gì sai sao? Lúc ông đánh tôi vì con tiện nhân đó ông có nghĩ đến một ngày tôi trèo được lên cành cao không?”

“Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì ông muốn cho tiện nhân đó.” 

Những ký ức tồi tệ lại kéo đến, khiến Bạch Băng không thể khống chế được cảm xúc.

Lục Vũ Đình nheo mắt nhìn cô, anh biết cô lại phát bệnh

“Cút đi, cút khỏi đây.” - Bạch Băng cầm chiếc ly thủy tinh trên bàn ném về phía Bạch Tùy.

Bạch Tùy né được, chiếc ly đập vào tủ đối diện, vỡ nát dưới sàn.

“Con bị điên à.” - Bạch Tùy nhìn thấy liền biết Bạch Băng lại phát bệnh, lập tức mắng cô.

“Ông nói ai điên.” - Bạch Băng bước về phía Bạch Tùy.

Đôi chân trần của cô dẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ nhưng không hề cảm thấy đau đớn.

Đôi mắt cô hằn lên thù hận: “Nếu tôi bị điên, tôi sẽ giết ông đầu tiên.”

“Đủ rồi.” - Lục Vũ Đình lên tiếng.

Anh bước đến ôm Bạch Băng vào lòng, đôi mắt nhìn Bạch Băng đang run lên vì giận, giọng khàn khàn cảnh cáo: “Không được phép nói nữa.”

“Ngay cả anh cũng theo bọn chúng bắt nạt tôi sao?” - Nghe giọng nói của Lục Vũ Đình, Bạch Băng nhất thời đau lòng.

Bạch Băng đẩy Lục Vũ Đình ra, thẳng tay tát vào gương mặt của anh.

Lục Vũ Đình không kịp phản ứng, ăn trọn cú tát của cô.

Anh đưa mắt nhìn cô đã bỏ chạy ra khỏi thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro