Lục tổng đã vui vẻ chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vũ Đình đuổi khéo Bạch Tùy rời khỏi Nam Sơn Diamond và không cho ông ta bất cứ lời hứa nào.

Anh nhìn xuống sàn nhà thấy những mảnh thủy tinh vỡ và rất nhiều vết máu do Bạch Băng để lại.

Đôi bàn tay xoa lên thái dương, anh đứng lên đi về phía phòng ngủ.

Bên trong phòng ngủ, Bạch Băng ngồi cuộn tròn dưới sàn nhà, mái tóc rối bù và xõa xuống che mất đi khuôn mặt.

Anh bước đến, ngồi xổm xuống, trực tiếp bế cô lên.

Bạch Băng lúc này mới nhận ra có người bước vào, khi bị bế lên liền vô thức đưa tay muốn tát anh.

Lục Vũ Đình lần này né tránh được, bàn tay cô trúng vào cổ anh.

Anh ném cô xuống giường, giận dữ nhìn cô: “Cô bị nghiện đánh người à?”

Bạch Băng không đáp, anh nắm lấy cổ chân cô, nhìn lòng bàn chân đẫm máu của cô, trong lòng nóng như lửa đốt.

Anh đi lấy hộp thuốc và bôi thuốc lên vết thương trên chân cô.

Làm xong, Bạch Băng vẫn không nói một lời, Lục Vũ Đình lấy thuốc cho cô uống xong liền chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ.

“Lục tổng.” - Bạch Băng đưa mắt nhìn bóng lưng Lục Vũ Đình liền mở miệng gọi.

“Chuyện gì?” - Anh quay đầu lại nhìn cô.

“Anh không hứa giúp ông ta chứ?”

Lục Vũ Đình không đáp.

“Đừng có giúp ông ta có được không?”

Lục Vũ Đình lạnh giọng: “Đó không phải việc của cô.”

Bạch Băng: “...”

Cô muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Vũ Đình đã đi mất.

Cô nằm xuống giường, nghe mùi hương hoa cỏ, thiếp đi lúc nào không biết.

~~~~~~

Buổi sáng thứ hai, Bạch Băng nghỉ mấy ngày liền đến Lục thị để hoàn thành công việc của mình.

Cô phải hoàn thành lịch trình tuần này của anh ta trước buổi chiều.

Gần đây cô ngủ tốt nên tinh thần cũng có chút tốt hơn. Làm mấy giờ đã hoàn thành lịch trình, bây giờ chỉ cần chữ ký của hắn ta.

Đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, vô tình nhìn thấy anh ta đi họp về, Bạch Băng mỉm cười ngọt ngào: “Lục tổng có thời gian không?”

Lục Vũ Đình chỉ ừ một tiếng, sau đó mở cửa văn phòng bước vào.

Bạch Băng ôm lịch trình trên tay đi vào bên trong, và báo cáo lịch trình cho anh.

Cô lần lượt báo cáo, nhưng anh dường như không có chút ý định nghe cô nói.

Lúc này trong mắt anh chỉ có bộ ngực cao vút và to tròn, cùng đôi môi đỏ mọng của cô mở ra rồi khép lại.

Hừ… anh dường như càng ngày không khó tự chủ trước mặt hồ ly tinh này.

Cổ họng có chút nóng rát, Lục Vũ Đình dùng tay nới rộng cà vạt ra.

“Lục tổng, lịch trình là như vậy, nếu không có vấn đề gì xin Lục tổng ký vào.”

Lục Vũ Đình không để ý đến lịch trình mà cứ dán mắt vào cô.

Nhìn muốn lột trần cô.

“Cộc cộc cộc.” - Cửa phòng một lần nữa vang lên.

Lục Vũ Đình liếc mắt ra cửa rồi nói: “Vào đi.”

Tô Dương từ bên ngoài bước vào.

Tô Dương gật đầu chào Bạch Băng, cũng không ngại Bạch Băng mà báo cáo.

“Lục tổng, đây là thông tin mảnh đất mà Bạch tổng đang quan tâm. Có rất nhiều công ty bất động sản đang cạnh tranh với họ. Hiện tại bên kia không có ý định giao nó cho Bạch thị, nhưng ông chủ bên kia nói, nếu anh lên tiếng, ông ấy nhất định sẽ cân nhắc.”

Bạch Băng nghe vậy, liền hiểu vấn đề, Lục Vũ Đình đang muốn giúp đỡ Bạch Tùy.

“Được rồi, làm việc của cậu trước đi.”

Tô Dương nghe xong liền rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại.

Đợi Tô Dương rời đi, Bạch Băng hít một hơi thật sâu, đi vòng qua bàn tới chổ Lục Vũ Đình rồi ngồi lên người hắn.

Cô vòng tay qua cổ anh, một tay còn lại mò mẫm vào bờ ngực anh.

“Lục tổng, đừng giúp ông ta, có được không?” - Cô nói bằng giọng mềm mại và quyến rũ.

Lục Vũ Đình nheo mắt lại, một tay ôm hông cô, nhìn chằm chằm vào môi cô.

“Vậy cô định dỗ tôi bằng cách nào? Hửm?”

Bạch Băng nhìn ánh mắt người đàn ông đối diện dừng ở môi cô, cô đã đoán được hắn ta muốn cái gì.

“Cách nào cũng được.” - Bạch Băng liếm môi và nháy mắt.

“Nếu cô làm tôi vui, tôi sẽ làm theo ý cô, được không?” - Giọng Lục Vũ Đình khàn đặc.

Bạch Băng quỳ xuống dưới chân Lục Vũ Đình đang ngồi, tự tay thoát thắt lưng của anh, giải thoát vật căng to dựng đứng.

Bờ môi đỏ mọng từ từ cúi xuống, ngậm lấy thứ to lớn kia vào trong cuống họng.

Không khí trong phòng làm việc trở nên nóng bỏng.

Không biết qua bao lâu, dòng sữa trắng đục cuối cùng bắn vào trong miệng cô, mọi thứ xem ra đã kết thúc.

Bạch Băng quỳ rất lâu đến đau cả chân, có chút không đứng dậy được.

Lục Vũ Đình ôm lấy cằm cô, nhìn cô nhếch môi: “Sao vậy, chỉ có vậy cũng không đứng lên được à?”

“Lục tổng đã vui vẻ chưa? - Bạch Băng liếm môi như không muốn chừa chút dư vị nào: “Nếu anh còn chưa vui, tôi vẫn có thể tiếp tục.”

Lục Vũ Đình nghe vậy liền siết chặt cằm của cô: “Chỉ vì muốn ngăn cản tôi giúp Bạch thị?”

Bạch Băng gật đầu xác nhận.

Cũng vì cái gật đầu này, Lục Vũ Đình liền cười khẩy.

Đúng như anh nghĩ, nữ nhân này chỉ ngoan ngoãn lấy lòng anh khi cô ta có việc muốn thỏa thuận.

“Được, tôi đồng ý.” - Lục Vũ Đình nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi mình: “Sau này nhớ phải trau dồi kỹ năng làm việc của cô đi, Lục phu nhân.”

Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng, nhưng ba từ Lục phu nhân của anh ta đầy sự giễu cợt.

Bạch Băng nghe xong muốn bật cười.

Đúng vậy, cô chính là Lục phu nhân.

Nhưng tại sao cô lại cảm thấy mình là Lục phu nhân, chẳng khác gì gái điếm bên ngoài?

Đúng vậy, Lục Vũ Đình chỉ thích làm tình với cô mà thôi.

“Sao vậy, cô còn muốn làm thêm lần nữa à?” - Thấy cô không đứng dậy, Lục Vũ Đình lại lên tiếng.

Bạch Băng lúc này mới đứng lên.

Chân của cô bị tê lại khi quỳ quá lâu, đầu óc có chút choáng vàng, lúc đứng lên liền vô thức ngã xuống vô tình ngã vào lòng ngực anh.

“Muốn ôm ấp yêu thương à?” - Lục Vũ Đình giơ tay lên, vỗ vào mông cô một cái, động tác cực kỳ lỗ mãng.

“Lục tổng, có thể cho tôi mượn nhà vệ sinh một chút được không?”

Bạch Băng không một chút để ý đến trào phúng của Lục Vũ Đình, rất nhanh bình tĩnh lại.

Lục Vũ Đình có chút nhíu mày.

Anh phát hiện cô đối với thế giới này rất nhạt, chỉ có chuyện liên quan đến Bạch gia mới kích động.

Còn lại dù anh có nói gì, nhục nhã cô ra sao, cô đều là một dáng vẻ không quan tâm.

Bạch Băng đi vào bên trong toilet, nhìn vết ô uế trên áo và trên tóc, cô tự giễu nhếch khóe môi.

Lúc này cô này thật không khác gái điếm là bao.

Chẳng qua cũng không tệ, cô gặp được khách làng chơi có bản lĩnh.

Bước ra khỏi toilet, Bạch Băng bình tĩnh đứng trước bàn làm việc của Lục Vũ Đình.

“Lục tổng, lịch trình tuần sau…”

“Cầm lấy.” - Lục Vũ Đình đưa bảng lịch trình đã ký đưa cho cô.

Bạch Băng nhận lấy, cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.

Buổi chiều tan ca, Bạch Băng vẫn là lo lắng trong lòng.

Lần này cô có thể ngăn cản Lục Vũ Đình giúp đỡ Bạch thị, nhưng lần sau thì sao?

Nếu Lục Vũ Đình thật sự đứng về phía Bạch Tùy thì cô phải làm sao?

Bạch Băng ngồi trên taxi nhắm mắt lại… cô phải tính toán thật nhanh… một ngày Lục Vũ Đình chơi chán vứt bỏ, không cho cô làm Lục phu nhân nữa, cô lúc đó phải lấy lại được Bạch thị.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro