"Tiểu Vũ ca, chúng ta còn có cơ hội."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần, Bạch Băng tắm rửa liền mặc một bộ váy kín đáo nhất, trên tay cầm một hộp quà đi đến một nơi.

Trong di thư của ông ngoại, để lại một thông tin liên lạc, khi nào cần Bạch Băng hãy đến nhờ người này giúp đỡ.

Cô cảm thấy, bây giờ chính là thời điểm chín mùi.

Biệt thự nhà họ Thẩm nằm trong một khu vực khá yên tĩnh, Thẩm lão gia đã về vườn ở ẩn, lúc này đang uống trà ở ngoài đình.

“Lão gia, có một cô gái xưng là Bạch Băng, cháu ngoại của Lâm Thành muốn gặp mặt ngài.” - Người hầu đi đến cúi đầu báo cáo.

Thẩm Trung Nhân nghe vậy liền gật đầu: “Được, đưa con bé vào.”

Bạch Băng khi bé có mấy lần được ông ngoại đưa đến nơi này, bên trong có chút lạ cũng có chút quen.

Nhìn thấy một ông lão ngồi uống trà trong đình, Bạch Băng biết đó là Thẩm Trung Nhân, cô mỉm cười đặt món quà trên tay xuống.

“Đây là con gái của nha đầu Lâm Uyển Nhi à?” - Thẩm Trung Nhân nhìn Bạch Băng, gương mặt rất hiền lành.

“Vâng, con là Bạch Băng.” - sau đó lại nói: “Con có thể gọi ông là ông ngoại được không?”

Thẩm Trung Nhân bật cười: “Được được, ngồi xuống trước đi.”

Bạch Băng ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thẩm Trung Nhân.

“Ta và Lâm Thành trước kia là huynh đệ sống chết, cháu gái của ông ta cũng là cháu gái của ta. Cho nên con gái, về sau có chuyện gì khó khăn hãy đến tìm ta, lão già này giúp được nhất định sẽ giúp con.”

Bạch Băng có chút mừng rỡ, cô đang không biết làm sao nhắc đến chuyện này, ông ấy đã chủ động nói trước.

“Ông ngoại nói ông giữ cổ phần công ty, hiện tại vẫn còn sao?” - Bạch Băng cương quyết: “Ông ngoại Thẩm, con muốn những thứ của Lâm gia, toàn bộ cầm về.”

Nghe Bạch Băng nói vậy, Thẩm Trung Nhân sắc mặt sáng lên mừng rỡ bật cười: “Con gái, cuối cùng con cũng đã lớn rồi.”

Bạch Băng: “...”

Thẩm Trung Nhân thở dài: “Nhưng hiện tại công ty cũng không còn phải là Lâm thị nữa.”

Bạch Băng mím môi, xin thỉnh giáo: “Ông ngoại Thẩm có thể chỉ giáo cho con một chút được không? Bây giờ con còn rất mơ hồ.”

Cô vốn chưa từng đến Bạch thị, cũng không biết cơ cấu ra sao. Trước kia nói muốn đoạt lại cũng chỉ là nói như vậy, cũng không có kế hoạch hoàn hảo nào.

“Theo ta biết cổ phần của Bạch thị hiện tại ngoài ba của con chiếm 45% thì còn một cổ đông khác, chỉ là người đó là ai, ta không nắm rõ.”

Bạch Băng mím môi thật chặt.

“Nếu con muốn cầm quyền Bạch thị, phải nhận được ủng hộ của hội đồng quản trị. Ta có thể giới thiệu cho con quen biết những người bên trong đó, những người đó đều là bạn hữu của ông ngoại con, có thể sẽ ủng hộ con.”

“Có điều, những người đó cộng lại sẽ không quá 20% cổ phần, tốt nhất là con nên liên hệ được với người nắm cổ phần cao kia.”

Nghe vậy, Bạch Băng có chút đau đầu. 

Loại chuyện này nếu bắt đầu hành động sẽ phải cố gắng học hỏi thật nhiều.

Thẩm Trung Nhân mời Bạch Băng ở lại ăn cơm trưa, cô cũng không tiện từ chối.

Lúc ăn cơm, Thẩm Trung Nhân thuận tiện hỏi cô: “Con có bạn trai chưa?”

Bạch Băng vô thức lắc đầu: “Không có.”

“Vậy lần sau ông ngoại giới thiệu cho con một người vô cùng tốt.”

Bạch Băng bị chọc cười, chỉ gật đầu cho có lệ: “Vâng, vậy con chờ ông ngoại giới thiệu.”

Trước khi ra về, Thẩm Trung Nhân còn cho Bạch Băng một cái thiệp mời mừng tuổi của ông vào tuần sau.

Bạch Băng vui vẻ nhận lấy, chào tạm biệt ông rời đi.

Lúc rời khỏi biệt thự Thẩm gia, Bạch Băng nhận được cuộc gọi của Lâm Doanh Doanh hẹn đi ăn tối.

Lâm Doanh Doanh sau chuyện của Lâm Tùng thì đã đến Lâm thị phụ ba mình làm việc, gần đây rất bận rộn nên cũng không gặp Bạch Băng nhiều.

Hai người gặp nhau ở cửa nhà hàng, khoác tay nhau đi vào bên trong.

“Hôm nay tớ đãi cậu, cảm ơn cậu chuyện lần trước đã giúp ba tớ.” - Lâm Doanh Doanh đưa menu về phía Bạch Băng nói.

Bạch Băng hiểu ra vì sao Lâm Doanh Doanh lại chọn loại nhà hàng cao cấp này.

“Vậy tớ sẽ uống một ly rượu thật đắt nhé, và một phần xúc xích.”

Lâm Doanh Doanh cười khúc khích: “Thiếu xúc xích à?”

Bạch Băng cũng không có xấu hổ nháy mắt: “Sao có thể giống được.”

Lâm Doanh Doanh đang coi menu gọi món, nhìn về phái chếch một chút liền nhìn thấy Lục Vũ Đình liền giật mình.

Bạch Băng đang nhìn bạn thân, thấy vậy liền quay đầu nhìn theo hướng Lâm Doanh Doanh.

Lúc này nhìn thấy Lục Vũ Đình đang đi cùng Cố Linh Lan xinh đẹp ngây thơ.

Cô chỉ nhìn thoáng qua và thu hồi ánh mắt lại.

Lâm Doanh Doanh nâng cằm nhìn thái độ của Bạch Băng: “Cậu không sao chứ?”

“Tớ có thể có chuyện gì?” - Bạch Băng nhíu mày, không quan tâm.

Cô cũng không nói dối, đoạn hôn nhân này chỉ có lợi dụng và lợi ích, không hề có chút tình cảm.

Đợi cô đạt được mục đích, cánh cứng cáp, cô chắc chắn sẽ không tiếp tục dây dưa với loại đàn ông đó.

Mọi người đánh giá về Lục Vũ Đình rất chuẩn, hắn quá nguy hiểm.

Ở bên cạnh nam nhân như vậy quá mệt mỏi, cô cũng không rảnh ngày nào cũng đoán xem hắn nghĩ cái quái quỷ gì.

Lâm Doanh Doanh không nhịn được: “Bảo bối của tôi ơi, cậu và hắn ta là vợ chồng?”

Bạch Băng bật cười: “Được rồi, dù sao sớm muộn cũng sẽ ly hôn, hắn có tiền ở bên ngoài nuôi 100 nhân tình tớ cũng không quan tâm.”

Lâm Doanh Doanh thở dài: “Ôi trời, đột nhiên tớ cảm thấy Lục Vũ Đình có chút đáng thương.”

Bạch Băng cười cười không đáp.

Bên này, Cố Linh Lan đang cùng Lục Vũ Đình đi ăn tối, cô ta xuất viện và nói thèm món ăn ở Nhất Thiên Môn nên Lục Vũ Đình đưa cô đi ăn.

Lục Vũ Đình muốn đi vệ sinh, lúc đi ngang qua liền nhìn thấy Lâm Doanh Doanh, lúc sau nhìn thấy Bạch Băng cũng đang đưa mắt nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Vũ Đình có chút bối rối.

Trong nháy mắt đó, trong đầu anh vậy mà nghĩ đến sẽ nên giải thích với Bạch Băng thế nào.

“Tiểu Vũ ca, em cũng muốn đi, em đi cùng anh nhé.” - Cố Linh Lan bước đến kéo tay Lục Vũ Đình.

Bạch Băng liếc nhìn Cố Linh Lan, sau đó lại nhìn Lục Vũ Đình, đôi môi cong lên nụ cười, biểu hiện không chút để ý: “Lục tổng, Cố tiểu thư, thật khéo a.”

Ánh mắt ngập ý cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp nhưng thật chướng mắt.

“Tiểu Vũ ca, có cần giải thích một chút không?” - Cố Linh Lan có chút chột dạ.

Dù cô ta không thích Bạch Băng nhưng dù sao họ cũng đã đăng ký kết hôn rồi.

“Không cần.” - Lục Vũ Đình nắm tay Cố Linh Lan kéo đi.

Bạch Băng nhún vai, đợi món ăn ra cùng Lâm Doanh Doanh ăn bữa tối.

Lục Vũ Đình quay lại bàn ăn, híp mắt nhìn về phía Bạch Băng cười cười nói nói như không quan tâm chồng của cô và người yêu cũ làm gì, trong lòng vô cùng bực bội.

Cô ta thật hiểu chuyện, nói cho cùng… cô ta chính là không thèm để ý.

Bạch Băng cùng Lâm Doanh Doanh ăn xong liền rời đi, lúc đi có đi ngang qua đôi tình nhân đang ăn bò bít tết.

Lúc này, Lục Vũ Đình đang cắt bò cho Cố Linh Lan, còn cô ta nhìn anh bằng đôi mắt si tình.

Nhìn thấy Bạch Băng đi qua, Lục Vũ Đình nhàn nhạt liếc nhìn không nói gì.

Cố Linh Lan muốn chào hỏi nhưng Bạch Băng đã bước chân rời đi.

Xem ra Bạch Băng không có bao nhiêu yêu thích Lục Vũ Đình, Cố Linh Lan cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội.

Ăn tối xong, Lục Vũ Đình lái xe đưa Cố Linh Lan về căn hộ.

“Tiêu Vũ ca, sau khi kết hôn anh có hạnh phúc không?”

Nghe câu hỏi này, Lục Vũ Đình vậy mà lại nghĩ đến cảnh tượng đang cùng Bạch Băng làm tình trên giường.

Chỉ nghĩ đến, toàn thân nóng bức.

“Em hỏi cái này làm gì?” - Lục Vũ Đình nói.

“Không có gì, em chỉ là muốn biết anh sống có tốt không?” - Cô ta rất hiểu Lục Vũ Đình, cái gì anh không muốn trả lời, cô ta sẽ không hỏi đến cùng.

Lục Vũ Đình là ai? Bạch Băng có quan tâm đến anh hay không? Anh là người rõ ràng nhất.

“Rất tốt.” - Lục Vũ Đình ngừng lại một chút: “Em cũng nên tìm người thích hợp đi.”

“Nhưng em muốn đợi anh.” - Cố Linh Lan ung dung nói, đôi mắt sáng lên như ánh sao trên trời: “Tiểu Vũ ca, chúng ta còn có cơ hội.”

Lục Vũ Đình không đáp, anh hiện tại không rõ ràng mình đối với Cố Linh Lan là cảm giác gì.

Yêu cô, không nghi ngờ, ban đầu anh rất yêu.

Cũng là vì cô, anh không quan tâm cha mẹ phản đối, suýt chút nữa là trở mặt với cha mẹ.

Nhưng rồi, cuối cùng Cố Linh Lan nói rằng không chịu nổi áp lực, cô nói không được cha mẹ đồng ý khiến cô quá mệt mỏi.

Thế là cô ấy một mực chia tay, bỏ đi không gặp lại.

Anh cũng vì cô mà trả giá rất nhiều, nhưng thời gian chính là liều thuốc tốt.

 Xa nhau lâu như vậy, anh đối với Cố Linh Lan là còn tình cảm nhưng đã không còn như ngày xưa.

Lục Vũ Đình không đáp, hai người trầm mặc cho đến khi đến nhà Cố Linh Lan.

Trước khi vào nhà, Cố Linh Lan ôm chầm lấy Lục Vũ Đình.

Cơ thể Lục Vũ Đình cứng đờ, muốn đẩy Cố Linh Lan ra nhưng nhìn ánh mắt của cô lại không nỡ.

“Em sẽ luôn chờ đợi anh. Trong thời gian này, anh không cần tránh em, em sẽ coi anh là bạn bè, có được không?” - Cố Linh Lan cẩn thận hỏi anh.

Nhìn thấy Cố Linh Lan luôn cao cao tại thượng lại hèn mọn cầu xin như vậy, Lục Vũ Đình không thể nào cự tuyệt.

Nhìn vào đôi mắt đầy nước của cô, Lục Vũ Đình ừ một tiếng, xem như đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro