Gặp Nhau Ở Buổi Hòa Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Băng ở lại nhà Lâm Doanh Doanh mấy ngày, buổi sáng đi làm ở Lục thị, buổi chiều lại quay về căn hộ của Lâm Doanh Doanh.

Bạn thân là người dễ dỗ, Bạch Băng bị mắng một chút về việc uống thuốc ngủ, hứa với Lâm Doanh Doanh liền được tha thứ.

Lục Vũ Đình cũng không có tới tìm cô, cũng không liên hệ với cô.

Cuối tuần, Lâm Doanh Doanh còn hào phóng dẫn Bạch Băng đi mua sắm một phen.

“Băng, ba tớ cho tớ hai vé VIP của đêm hòa nhạc ở nhà hát Ruby, tối nay chúng ta cùng đi nhé.”

Bạch Băng nghe đến nhà hát Ruby lại là vé VIP liền cảm thấy sung sướng: “Được, lâu rồi tớ cũng không đi xem hòa nhạc.”

Đến 7h tối, Lâm Doanh Doanh lái xe đưa Bạch Băng đến nhà hát, cô đứng ở sảnh đợi Lâm Doanh Doanh đi đậu xe.

Bên trong hậu đài, Cố Linh Lan đã trang điểm tinh xảo, nhìn thấy Trịnh Kỳ và Vân Phong Yến mang mấy lãng hoa đến chúc mừng liền mỉm cười.

“Hai anh sao lại khách khí như vậy, đến xem là em vui rồi.”

“Đây là lần đầu em biểu diễn ở Nam Sơn, anh phải cổ vũ em chứ.” - Vân Phong Yến mỉm cười nói.

Trịnh Kỳ nhìn xung quanh một chút liền nói: “Lão Lục đâu, còn chưa đến à?”

“Ừm… có vẻ anh ấy còn đang bận.” - Cố Linh Lan có chút bối rối.

Cô ta cũng lo sợ Lục Vũ Đình cũng sẽ không đến.

Bạch Băng đang đứng liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bước vào từ cổng chính, trên tay cầm theo một bó hoa lớn.

Không nghĩ ra anh ta cũng thích nghe nhạc.

Mấy ngày qua hai người không có liên hệ, cô đang giận hắn vì hắn mang cô đi bệnh viện để khám bệnh tâm lý.

Còn hắn, có lẽ nghĩ cô có bệnh tâm lý nên sợ rồi.

Nghĩ vậy, Bạch Băng chỉ nhếch môi cười.

Đến khi Lâm Doanh Doanh đến thì Lục Vũ Đình cũng đã đi vào bên trong.

Ghế VIP nằm ở dãy ghế thứ hai gần sân khấu, phía trước là dãy ghế dành cho người nhà của nghệ nhân.

Bạch Băng rất thích thú, dù sao trước kia cô cũng từng theo học mười năm dương cầm.

Trong khán đài.

Cố Linh Lan nhìn thấy Lục Vũ Đình cầm hoa đi vào, gương mặt bỗng nhiên tươi cười xán lán.

“Tiểu Vũ ca, anh đến rồi.” - Cố Linh Lan nhanh bước đến gần.

Nhìn thấy hoa hồng trắng trong tay anh, Cố Linh Lan vô cùng vui mừng, Lục Vũ Đình không có quên loại hoa cô ta thích.

Vân Phong Yến và Trịnh Kỳ đưa mắt nhìn nhau.

Trịnh Kỳ thấp giọng nói: “Tôi đã nói rồi, lão Lục vẫn là còn tình cảm với Linh Lan.”

Vân Phong Yến không đáp, hắn cũng không rõ, nếu Lục Vũ Đình đích thân tìm bác sĩ tâm lý cho Bạch Băng, hắn cũng là rất để ý đến cô gái đó.

Nhưng… dáng vẻ hôm nay, xem ra là có chút không buông xuống Cố Linh Lan.

“Chuẩn bị kỹ chưa?” - Lục Vũ Đình hỏi.

Cố Linh Lan gật đầu: “Đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng hôm nay em lần đầu biểu diễn trong nước, có chút khẩn trương.”

Lục Vũ Đình chưa kịp nói liền có nhân viên nhà đài đi đến nói: “Cố tiểu thư, hôm nay chúng tôi muốn sắp xếp một vị thân quyến lên tăng hoa sau buổi biểu diễn, vị tiên sinh này có được không?”

Vị nhân viên đưa mắt về phía Lục Vũ Đình.

“Tiểu Vũ ca, có được không?” - Cố Linh Lan tràn đầy mong đợi nhìn anh.

Ánh mắt đó đại khái tất cả nam nhân đều khó lòng cự tuyệt.

Hôm nay lại là ngày quan trọng của Cố Linh Lan, Lục Vũ Đình nhẹ nhàng gật đầu.

Bên ngoài khán phòng, rất đông khán giả lấp đầy ghế ngồi.

Lâm Doanh Doanh nhìn thấy chiếc đàn dương cầm đặt ở sân khấu liền tiếc nuối: “Ha… ngày bé tại sao tớ lại không đi học đàn nhỉ?”

Bạch Băng ung dung đáp: “Ngày bé cậu đi học Karatedo.”

“Mẹ kiếp, hiện tại thật hối hận.” - Lâm Doanh Doanh tiếc nuối: “Cậu nghĩ xem, học đánh đàn, thật dễ câu dẫn nam nhân, nhìn nữ nhân đánh đàn thật sự quá có khí chất văn nghệ.”

Bạch Băng nhếch môi cười: “Tôi cũng có khí chất đó chứ?”

Lâm Doanh Doanh bĩu môi: “Đúng… cậu có khí chất hồ ly tinh.”

Vừa dứt lời, hai người nhìn thấy Lục Vũ Đình đi tới, ngồi ở vị trí ngay trước mặt Bạch Băng.

Mà vị trí đó là vị trí người nhà?

Nhìn thấy Bạch Băng, Lục Vũ Đình cũng có chút bất ngờ.

Gần đây hai người không liên hệ, anh liếc nhìn cô một cái rồi nhàn nhạt ngồi xuống.

Vân Phong Yến và Trịnh Kỳ theo phía sau Lục Vũ Đình cũng nhìn thấy Bạch Băng.

“Thật trùng hợp, vợ của cậu cũng tới.” - Vân Phong Yến liếc nhìn Lục Vũ Đình nói.

“Haha, thật ghê tởm, cô ta làm sao có thể nghe hiểu nghệ thuật tao nhã này.”

Ba người ngồi ngay trước mặt Bạch Băng, Lục Vũ Đình cũng không chào cô.

Bạch Băng cũng không cảm thấy có gì không vui.

Vân Phong Yến lâu lâu liếc về phía sau, cảm thấy Bạch Băng cũng không có thái độ khác lạ gì.

Hai người này, có thật đã kết hôn không?

Lâm Doanh Doanh thì thầm vào tai Bạch Băng: “Hắn ta vậy mà không thèm nói chuyện với cậu trước.”

“Vừa hay, tớ cũng không có chuyện gì nói với anh ta.” - Giọng nói Bạch Băng rất lạnh.

Lời nói này truyền đến lỗ tai ba người phía trước.

Vân Phong Yến và Trịnh Kỳ đồng loạt đưa mắt nhìn Lục Vũ Đình, thấy gương mặt anh không đổi, ánh mắt chăm chú nhìn lên sân khấu.

Ánh đèn bỗng nhiên tắt đi, biểu diễn bắt đầu.

Ngồi nghe một lúc, cho đến khi nhìn thấy Cố Linh Lan bước lên sân khấu, Bạch Băng châm chọc nhếch môi.

Khó trách vì sao Lục Vũ Đình mang bó hoa to như vậy đến, khó trách vì sao anh ta ngồi hàng ghế gia đình.

Hóa ra là thế.

Tất nhiên Bạch Băng biết Cố Linh Lan là bạn gái cũ của Lục Vũ Đình.

Đến khi kết thúc, Bạch Băng nhìn vào gáy của Lục Vũ Đình, nhìn thấy anh đứng lên, nhận hoa của hậu đài, lên sân khấu tặng hoa cho Cố Linh Lan.

Mọi người ai cũng biết Lục Vũ Đình là ai, nhưng không ai biết Cố Linh Lan. Cho nên, điều này khiến hội trường sôi trào.

“Nghe nói có tin tức Lục Vũ Đình kết hôn, có vẻ là Cố Linh Lan.”

“Có khả năng, nhìn họ rất xứng đôi. Nhìn Lục Vũ Đình mang hoa lên tận sân khấu tặng, cơ bản tương đương với thổ lộ.”

Bạch Băng chỉ châm chọc cười một tiếng.

Lâm Doanh Doanh nắm lấy tay cô: “Cậu không sao chứ?”

“Không có gì đâu.” - Bạch Băng lần nữa nhìn về phía sân khẩu.

Lúc này, Lục Vũ Đình và Cố Linh Lan đang ôm nhau.

Ôi, thật cảm động.

Nhưng trong lòng Bạch Băng chẳng có cảm giác gì.

Cô căn bản kết hôn không phải vì tình yêu, cô chỉ nhắm vào quyền thế của Lục Vũ Đình mà thôi. Mang thân phận Lục phu nhân, sau này sẽ rất dễ dàng cho cô.

Trên sân khấu, ánh mắt Lục Vũ Đình hướng về nơi nào đó.

Vợ của anh không nhìn anh ôm nữ nhân khác mà đang dùng bông phấn trang điểm lại.

Ha… Lục Vũ Đình nhếch môi dời mắt đi.

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, hai cô gái đi ăn đêm một chút rồi quay về nhà ngủ, như mọi ngày, không có chuyện gì xảy ra.

Lục Vũ Đình cùng hai người bạn cũng đưa Cố Linh Lan đi ăn uống sau buổi hòa nhạc.

Cố Linh Lan uống hơi nhiều nên có chút say, Lục Vũ Đình đành phải đưa cô ta về nhà.

Vừa bước vào căn hộ, Cố Linh Lan bất ngờ ôm lấy cổ anh, hôn lên cằm anh.

“Tiểu Vũ ca, chúng ta làm lành đi, em đã yêu anh nhiều năm như vậy…”

Cơ thể cô áp vào người anh, hơi thở thoang thoáng mùi rượu.

Đây là nữ nhân đã từng mặn nồng với anh vô số lần, lúc này không thể thờ ơ được.

“Em say rồi.” - Giọng anh khàn đi, đẩy Cố Linh Lan ra.

“Tiểu Vũ ca, chúng ta cho nhau một cơ hội được không?” - Cố Linh Lan tựa đầu và ngực anh, giọng nghẹn ngào: “Em không muốn anh lấy người khác.”

“Trước kia anh từng nói anh sẽ không bao giờ lấy ai khác ngoài em… anh không nhớ sao?”

Cố Linh Lan bật khóc.

Nhìn nước mắt của cô, Lục Vũ Đình không khỏi cảm động.

“Anh nhớ.”

“Nhưng mà anh vẫn cưới cô gái khác.” - Cố Linh Lan càng nói càng đau lòng.

Lục Vũ Đình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sau đẩy cô ta ra: “Muộn rồi, em nghĩ ngơi đi, anh về đây.”

Lục Vũ Đình lái xe quay về Nam Sơn Diamond, căn biệt thự vẫn là tối đen như mực.

Bạch Băng kia chỉ ở mấy ngày.

Vậy mà bây giờ cô ta rời đi liền cảm thấy vắng vẻ, thiếu thứ gì đó.

Nữ nhân đó, thấy chồng ôm cô gái khác cũng không hỏi một câu?

Anh nhìn điện thoại chỉ 12h đêm, không có cuộc gọi nhỡ.

Cô ta… có phải đi chơi quá lâu rồi không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro