Lần Thứ Hai Nhìn Thấy Bạch Băng Hôn Bạn Trai Cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày sinh nhật của Bạch Tư Tình rất nhanh cũng đến.

Bình thường Bạch Băng sẽ không thèm về, nhưng hôm nay Lục Vũ Đình sẽ đến nên cô liền quay về.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ tía và trang điểm đậm.

Vừa nhìn thấy cô Bạch Tư Tình đã chạy đến nắm lấy tay cô: “Chị, chị về rồi.”

Bạch Băng ghê tởm rút tay lại, tự hỏi cô ta diễn kịch chị em gì ở đây.

Bạch Tư Tình liền kéo cô vào phòng khách, lúc này đã nhìn thấy Tống Trình ngồi ở ghế sô pha, vẻ mặt cô lập tức khó coi.

“Chị ơi, Tống ca trở về rồi, anh ấy đợi chị khá lâu rồi, hai người cùng trò chuyện nhé.”

Nói xong, Bạch Tư Tình rời đi.

“Bạch Băng, nói chuyện với anh một chút.” - Tống Trình đứng lên đi về phía cô, nắm lấy cổ tay cô.

Ở cách đó không xa, Lục Vũ Đình đã nhìn thấy cảnh tượng này, anh đoán chừng biết được tình cảm của Tống Trình dành cho Bạch Băng rất sâu nặng.

Đang nhìn về phía Bạch Băng thì Bạch Tư Tình đã đi tới bên cạnh.

“Xin lỗi tiền bối, để anh đợi lâu.”

Bạch Tư Tình mỗi lần gặp đều gọi anh như vậy, anh cũng không có ý kiến gì.

“Em là đi giúp chị gái cầm sợi chỉ đỏ.” - Bạch Tư Tình che miệng cười.

“Ồ.” - Lục Vũ Đình rất ít khi để ý đến chuyện cô ta nhắc đến, giọng nói hơi cao lên, rất gợi cảm.

“Tống ca là bạn trai trước đây của chị gái em. Hai người họ rất yêu nhau, nhưng vì một số hiểu nhầm mà chia tay. Bây giờ cuối cùng Tống ca cũng quay về và anh ấy vẫn rất yêu chị sau ngần ấy năm.”

Bạch Tư Tình lộ ra vẻ rất cảm động: “Vậy nên là em gái, em nhất định nỗ lực để họ quay về với nhau.”

Nghe Bạch Tư Tình nói, Lục Vũ Đình nheo mắt nhìn về phía cặp nam nữ đang nắm lấy tay nhau: “Thì ra là vậy.”

“Vâng.” - Bạch Tư Tình gật đầu.

“Tôi ra ngoài hút thuốc.”

Thấy hai người kéo nhau ra khỏi cửa, Lục Vũ Đình cũng lấy trong túi ra hộp thuốc lá và đi ra ngoài.

~~~~~

Bạch Băng bị Tống Trình nắm tay đi ra ngoài.

Trong nhà có nhiều người, cô không muốn gây chú ý, vừa ra đến sân liền hất tay Tống Trình ra.

Cô khoanh tay hất cằm nói: “Anh muốn nói gì, nói đi.”

“Anh đã biết chuyện mẹ anh đi tìm em.” - giọng Tống Trình đầy áy náy: “Thật xin lỗi, anh đã không thể bảo vệ được em.”

“STOP” - Bạch Băng đưa hai tay bắt chéo: “Nếu anh đã biết chuyện này thì chắc anh cũng biết tôi đã nhận tiền của mẹ anh phải không?”

Tống Trình dừng lại vài giây rồi nói: “Bạch Băng, anh biết em không phải loại nữ nhân thích tiền, anh tin em có lý do của mình.”

“Xin lỗi, không có.” - Bạch Băng khẽ cười: “Tôi ở bên anh chỉ vì tiền thôi.”

“Mặc kệ vì cái gì, anh đều chấp nhận.” - Tống Trình giơ tay ôm Bạch Băng vào lòng, cúi đầu hôn lên dái tai cô: “Bạch Băng, cái gì anh cũng có thể cho em, quay lại với anh nhé.”

Nghe giọng điệu ôn nhu của Tống Trình, Bạch Băng hung hăng siết lòng bàn tay.

Nó không nên thế này.

Thà Tống Trình tát cô, mắng cô vô liêm sỉ còn hơn dùng giọng điệu này.

Lòng ngực Bạch Băng siết lại, cắn răng đẩy Tống Trình ra.

“Anh cho rằng tôi sẽ quay lại với anh sao?” - Bạch Băng hất tóc, trên mặt mang theo một nụ cười mỉa mai: “Ở Nam Sơn không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn ngủ với tôi, anh nghĩ anh là ai? Tốt nhất à?”

“Bạch Băng, em đừng nói những lời coi thường mình như vậy, anh biết em không phải như lời người ta nói.”

Tống Trình lại nắm lấy cổ tay cô.

“Không, là tôi đó.” - Bạch Băng dùng hết sức đẩy Tống Trình ra: “Bất kể người kia ra sao, bao nhiêu tuổi, chỉ cần mang đến lợi ích cho tôi, tôi đều có thể ngủ với họ.”

Tống Trình không thể nghe được nữa, hắn dùng đôi mắt đỏ hoe ép Bạch Băng vào thân cây trong sân, cúi đầu chặn môi cô lại.

Lục Vũ Đình đứng cách đó không xa, nhìn thấy bọn họ đang hôn nhau cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Anh đốt một điếu thuốc, giả vờ lơ đãng đi về phía trước.

Dừng lại một chút, ho khan một tiếng.

Tống Trình nghe tiếng động vội dừng lại.

Bạch Băng cũng nghe tiếng vội ngẩng đầu lên, chạm vào mắt Lục Vũ Đình.

Đáy mắt Lục Vũ Đình tràn ngập nguy hiểm và sắc bến.

Thời khắc đó, Bạch Băng cảm giác mình giống như đi ngoại tình bị bắt tại trận.

Cô thu tầm mắt, liếm môi một cái, vượt qua Lục Vũ Đình nhanh chóng bỏ đi.

Tống Trình thấy Bạch Băng rời đi, lập tức muốn đuổi theo, bả vai lại bị Lục Vũ Đình ngăn lại.

“Lúc này đuổi theo, cô ấy chỉ thêm ghét cậu thôi.” - Lục Vũ Đình lạnh lùng mở miệng nhắc nhở.

Tống Trình nghe xong chỉ cười xấu hổ: “Để Lục ca chê cười.”

“Không sao.” - Lục Vũ Đình lắc đầu, lơ đãng hỏi: “Cải nhau sao?”

“Có chút hiểu nhầm chưa được giải thích.” - Tống Trình mơ hồ đáp.

Thấy Tống Trình trả lời qua loa, Lục Vũ Đình cũng hiểu ngụ ý, không tiếp tục hỏi nữa.

~~~~~~

Bạch Băng rời khỏi Bạch gia, tựa ỏe vách tường, lấy ra một điếu thuốc, ra sức hút.

Cô nghiện thuốc không nhẹ, mỗi khi tâm tình không tốt chỉ có thể dựa vào nó.

Đây là điếu thứ 5 rồi.

Cô như một kẻ nghiện, dựa vào tường, không ngừng hút vào, muốn tâm tình của mình tốt hơn một chút.

Năm đó ông ngoại còn sống thường hay nói, con gái hút thuốc không tốt, sau này mang thai sinh con cũng không tốt.

Tâm tình mới vừa tốt lên, nhớ đến ông ngoại lại trùng xuống.

Cô nhắm mắt, tựa vào tường, hai dòng nước mắt rơi xuống.

Ngực bị đè nén, cô hút thuốc càng mạnh hơn, càng dùng sức hơn.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới.

Bạch Băng mở mắt nhìn qua, đối mặt với ánh mắt không đáy của Lục Vũ Đình.

Lục Vũ Đình từ xa nhìn thấy bộ dáng sầu khổ của cô đã khó chịu, lại gần còn nhìn thấy giọt nước mắt trên mi bị đèn đường lóe sáng.

Hừ… đây là vì Tống Trình mà khổ sở, vì Tống Trình mà khóc?

Lục Vũ Đình nhìn thấy những mẫu tàn thuốc dưới đất, trực tiếp cướp lấy nửa điếu thuốc còn lại trong tay cô, dập tắt nó trên tường.

Bạch Băng đưa tay lau đi gương mặt, lại lộ ra nụ cười.

“Lục tổng, bây giờ là lúc tan làm, anh có gì chỉ giáo, ngày mai giờ làm việc lại tìm tôi.”

Lục Vũ Đình tận mắt chứng kiến tốc độ trở mặt của nữ nhân này.

Một giây trước còn khóc, giây sau liền nở nụ cười.

Lục Vũ Đình cúi đầu nhìn xem đôi môi của cô, son môi trên cánh môi đã mờ đi rất nhiều.

Anh không khỏi nhớ tới cô và Tống Trình vừa hôn nhau.

Và còn có ở hành lang Hoàng Hạc Các, cô bị Tống Trình ép vào tường hôn mãnh liệt.

Bạch Băng bị Lục Vũ Đình nhìn chằm chằm đến khó chịu liền nói: “Lục tổng, tôi về trước, chúc anh ở lại chơi vui….”

Chứ cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng, người đàn ông trước mặt đột nhiên chặn cô lại, ép cô chính giữa hắn và bức tường.

Nếu bình thường, cô cũng không ngại cùng hắn tán tỉnh một phen, nhưng hôm nay cô không có tâm tình đó.

Bạch Băng ngửa đầu nhìn hắn, bờ môi khẽ nhúc nhích: “Lục…”

“Ngay từ lần đầu gặp gỡ, cô đã câu dẫn tôi.”

Xem ra Lục Vũ Đình đã bị nhan sắc của cô câu dẫn, không qua nổi cám dỗ nam nhân tầm thường. 

Lúc này bàn điều kiện là tốt nhất.

“Lục tổng nói lời này là có ý gì?”

“Cô muốn cái gì?” - Lục Vũ Đình nhìn sâu vào mắt cô.

“Tôi muốn vị trí Lục phu nhân, Lục tổng cảm thấy thế nào?” - Bạch Băng dùng hai tay ôm lấy cổ hắn, nghịch ngợm nháy mắt.

Chỉ một câu đã khiến đáy mắt có chút dịu dàng của Lục Vũ Đình biến mất sạch sẽ.

Hắn rút tay, lùi về sau một bước, lạnh lùng nhìn cô.

Có một trận gió thổi qua, gió ở Nam Sơn rất lạnh.

Bạch Băng rung lên lập cập.

“Dã tâm của cô không nhỏ.” - Lục Vũ Đình từ trên cao nhìn cô, lạnh lùng nói.

“Chẳng phải Lục tổng đang muốn cho tôi một cơ hội sao?” - Bạch Băng bật cười: “Tôi không làm tình nhân, chỉ muốn làm vợ đàng hoàng.”

“Cô nghĩ cũng đừng nghĩ.” - Lục Vũ Đình giễu cợt nhìn cô: “Vợ của tôi, không thể nào là loại người như cô.”

“Ồ, vậy thật là đáng tiếc.” - Bạch Băng giả vờ làm ra vẻ tiếc nuối nhún vai: “Tôi và Lục tổng không thể nào nói tiếp chuyện này rồi.”

Lục Vũ Đình trầm mặc, nhìn chằm chằm Bạch Băng trong chốc lát, đáy mắt của hắn tràn đầy cảm xúc mà Bạch Băng không thể hiểu được.

Sau khoảng một phút, hắn quay nguồ bước đi về phía nhà họ Bạch.

Bạch Băng nhìn bóng lưng của hắn, cười khổ.

Cô biết kế hoạch của cô lại thất bại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro