Lạt mềm buộc chặt, như gần như xa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với câu hỏi của Lục Vũ Đình, Bạch Băng nhếch môi, cười một cái.

Cô nháy mắt một cái, ánh mắt ngây ngô vô tội: “Lục tổng hẳn là đang hiểu nhầm, tôi tốt nghiệp cao học, nộp hồ sơ xin việc là chuyện bình thường. Huống hồ Lục thị phát triển không ngừng, các bạn học của tôi ai nấy đều muốn cống hiến cho Lục thi, vả lại…”

Bạch Băng hơi nhíu mày: “Lục tổng, nếu như tôi nhớ không nhầm, anh từng nói không có hứng thú với tôi.”

Đối đãi với nam nhân, biện pháp tốt nhất chính là lạt mềm buộc chặt.

Đặc biệt đối với loại nam nhân như Lục Vũ Đình, có quá nhiều nữ nhân đưa tới cửa.

Nếu cô quá dễ dãi thì Lục Vũ Đình sẽ nhanh chóng mất hứng thú với cô.

Chính là cái gì quá dễ dàng có được sẽ không được trân trọng. Sự buông bỏ phù hợp vẫn là điều cần thiết.

“Không phải đến câu dẫn tôi?” - Anh khàn giọng hỏi.

Bạch Băng mím môi, lộ ra chút ủy khuất, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nhìn bộ dạng của Bạch Băng, Lục Vũ Đình lạnh nhạt thu tay về: “Nói, mục đích của cô.”

“Lục tổng, anh thật sự đã hiểu nhầm rồi.” - Bạch Băng cắn răng, vẻ mắt cố chấp: “Đúng là thanh danh của tôi rất xấu, nhưng không đến mức độ vô sỉ như Lục tổng nghĩ đâu. Lục tổng đã nói rõ ràng không có hứng thú với tôi, dù sao ở Nam Sơn không chỉ có một mình anh là đàn ông, đến lúc thích hợp tôi sẽ thay đổi mục tiêu.”

Thay đổi mục tiêu?

Nghe cô nói như vậy, Lục Vũ Đình không khỏi nghĩ đến Tống Trình.

Hôm đó ở Hoàng Hạc Các, cô và Tống Trình hôn nhau mãnh liệt ở hành lang.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Vũ Đình càng thêm bực bội.

“A, Bạch đại tiểu thư, đúng là danh bất hư truyền.” - Lục Vũ Đình không chút thương tiếc mà chế giễu cô.

“Lục tổng quá khen.” - Bạch Băng cười đến cong cả mắt: “Con người ai cũng sẽ thay đổi nếu nhận ra thứ đó không phù hợp.”

Nhìn thấy nụ cười kia, Lục Vũ Đình cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Hắn buông cô ra, lùi về sau hai bước, giơ tay chỉ về phía cửa, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”

“Lục tổng nên uống cafe khi còn nóng a.” - Bạch Băng nhẹ gật đầu, mang theo nụ cười quay người rời đi.

Lục Vũ Đình đi đến bàn làm việc, bưng ly cafe cô mang tới uống một ngụm.

Cafe đã nguội, sau khi uống xong, hỏa khí trong cơ thể rốt cuộc cũng hạ xuống một chút.

Công việc của Bạch Băng ở Lục thị cũng không có gì phức tạp, cô sẽ theo dõi lịch trình và sắp xếp hợp lý cho Lục Vũ Đình.

Công việc này rất có gía trị với cô, ít nhất nó giúp cô nắm bắt từng hành động của anh ta.

Ngày hôm sau, Linda đưa Bạch Băng vào phòng họp cùng với cô ấy.

Nhìn thấy cách Lục Vũ Đình tỉ mỉ cẩn thận nghe nhân viên báo cáo, lâu lâu lại cau mày, thẳng tay chỉ ra điểm không tốt.

Bạch Băng phải thừa nhận, người đàn ông nghiêm túc làm việc rất quyến rũ.

Xong cuộc họp, Bạch Băng quay về văn phòng, sắp xếp lịch trình gần đây cho Lục Vũ Đình rồi ôm hồ sơ lên phòng tổng giám đốc.

Hôm nay cô mặc một bộ váy bó sát, đứng trước cửa văn phòng, cô kéo cổ áo thấp xuống rồi gõ cửa.

“Vào đi.” - Vẫn là giọng nói đầy uy lực đó.

Bạch Băng bước vào, Lục Vũ Đình ngước lên nhìn vào mắt cô.

Cô cũng không né tránh ánh mắt của anh, nhìn thẳng anh, ánh mắt đầy vẻ nịnh nọt.

Bạch Băng bước đến bàn làm việc của anh, nghiêng người đưa hồ sơ trong tay cho Lục Vũ Đình, đôi môi mỏng đỏ nhếch lên.

“Lục tổng, đây là lịch trình tuần sau của anh, xin anh xác nhận và ký tên.”

Giống như lần đầu gặp mặt, Bạch Băng cô ta thích loại trang phục này sao.

“Mặc đồ khoe hàng, đây là phong cách của cô sao?”

Bạch Băng nghe rõ Lục Vũ Đình lại đang chế giễu cô.

“Lục tổng muốn nói gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo.”

“Tôi muốn biết lý do.” - Lục Vũ Đình dùng bút máy nâng cằm cô lên: “Vì cái gì tiếp cận tôi?”

Tất nhiên Lục Vũ Đình đã biết lý do, nhưng anh muốn chính miệng cô phải nói ra.

“Chuyện này, ngày đầu đến Lục thị không phải tôi đã giải thích qua rồi sao?” - Bạch Băng cười không chút sơ hở: “Lục tổng yên tâm, tôi bây giờ đối với anh không có chút ý đồ nào cả.”

Lạt mềm buộc chặt, như gần như xa.

Cô biết rõ ràng, đối với loại đàn ông như Lục Vũ Đình, tuyệt đối không được dễ dãi.

Bạch Băng vừa dứt lời, điện thoại Lục Vũ Đình reo lên.

Anh thu tay lại, nhận điện thoại.

“Vũ Đình, cậu có bận không?” - Lục Vũ Đình nhận điện thoại liền nghe giọng nói của Bạch Tùy.

Anh lướt mắt nhìn về phía Bạch Băng, đầu ngón tay vô tình hay cố ý gõ gõ lên mặt bàn.

“Xin chào, Bạch tổng.”

Nghe Lục Vũ Đình nói, Bạch Băng nhìn vào chiếc điện thoại trên tay anh, Bạch Tùy gọi đến làm gì?

Hai người nói với nhau mấy câu, Lục Vũ Đình nhìn vào lịch trình, nhìn Bạch Băng nhếch môi: “Thêm vào lịch trình, chiều ngày 5 tôi sẽ đến Bạch gia.”

Chiều này 5, chính là sinh nhật Bạch Tư Tình.

Hừ… lão già Bạch Tùy đúng là không bỏ qua cách tạo ra cơ hội.

“Vâng, Lục tổng.” - Bạch Băng tận lực gật đầu, sau đó tận lực hỏi: “Lục tổng còn phân phó gì khác sao?”

Lục Vũ Đình không nói gì, nhìn chằm chằm cô, như muốn thông qua chuyện này nhìn thấy cô đang nghĩ gì.

Nữ nhân này đang chơi lạt mềm buộc chặt với hắn.

Nghĩ đến đây, Lục Vũ Đình nhếch môi cười chế giễu.

“Không có gì, đi sửa lại lịch trình xong mang đến cho tôi ký.” - Lục Vũ Đình chỉ về phía cửa: “Đi đi.”

Bạch Băng không có nói gì, xoay người rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi văn phòng, Bạch Băng có chút nhức đầu.

Lục Vũ Đình có ý gì với Bạch Tư Tình sao? Loại tiện nhân giả vờ thanh thuần bạch liên hoa như cô ta, đúng là loại hình nam nhân muốn che chở, lỡ như Lục Vũ Đình coi trọng cô ta thật?

Vừa đi vừa cúi đầu suy nghĩ nát óc, vô tình đụng trúng người đối diện.

“Xin lỗi.” - Bạch Băng vừa ngẩn đầu vừa xin lỗi.

Trịnh Kỳ nhìn thấy Bạch Băng liền kinh ngạc, sau đó tỏ ra khó chịu.

“Sao cô lại ở đây?” - Trịnh Kỳ ngăn Bạch Băng lại hỏi.

“Trình thiếu hỏi lạ, ở đây chính là đi làm kiếm tiền.”

Bạch Băng nhớ lại trước kia ở SELA Trịnh Kỳ đã cảnh cáo cô không được đến gần Lục Vũ Đình.

Trịnh Kỳ lạnh mặt nhìn Bạch Băng: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ suy nghĩ lên người lão Lục đi, đừng tưởng cậu ta giống như nam nhân khác sẽ bị bề ngoài hấp dẫn.”

Nghe Trịnh Kỳ nói, trong lòng Bạch Băng cười lạnh một tiếng.

Sẽ không bị cô hấp dẫn sao?

Hôm qua không biết kẻ nào ép cô vào bàn làm việc, ép sát người vào ngực cô đây.

“Được, lời Trịnh thiếu dạy bảo tôi sẽ ghi nhớ.” - Bạch Băng giả bộ nghe lời gật đầu.

“Ghi nhớ là tốt, lão Lục sẽ không thích loại người như cô.”

Bạch Băng nhếch môi, vượt qua hắn ta đi vào thang máy.

Bên này, Trịnh Kỳ cũng đi vào phòng làm việc của Lục Vũ Đình.

Vừa vào không kịp liền hỏi Lục Vũ Đình: “Lão Lục, sao cậu lại để cái cô Bạch Băng đó vào công ty làm việc?”

Lục Vũ Đình không quan tâm: “Tự cô ta phỏng vấn tiến vào.”

“Cô ta chắc chắn có ý đồ xấu.” - Trịnh Kỳ có chút kích động: “Cậu nên đuổi cô ta đi, nếu không sớm muộn cô ta cũng sẽ gây phiền phức.”.

Lục Vũ Đình cau mày: “Xem ra cậu có ý kiến rất lớn với cô ấy.”

Trịnh Kỳ lắc đầu: “Tôi chỉ nói lên sự thật khách quan thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro