[ShinShi] STARBUCKS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Lão Dã|老野

Translator: Arrebol;

Bản dịch ĐÃ CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!












Miyano Shiho lại cãi nhau với bạn trai.

Gọi là cãi nhau, nhưng đặt vào vị trí của cô cũng trở thành chiến tranh lạnh. Khởi đầu là những chuyện nhỏ nhặt.

Chả nhớ cô lại đem thực phẩm đông lạnh quá hạn bỏ vào nồi nấu, hay anh ấy lại dí tàn thuốc chưa tắt vào cốc sứ trang trí. Dù sao họ lại cãi nhau, một lần nữa.

Nói "lại" là do họ đã đem những cuộc tranh cãi nâng lên ba bữa một ngày, thật khó để có những lúc hai người đều thoát khỏi công việc bận rộn của mình, nhưng lại để các cuộc cãi vã lắp đầy khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của họ.

Cô nhắm nghiền mắt khi bạn trai cô giơ cánh tay lên, nhưng anh kề cà không xuống tay, sự im lặng bao trùm lấy họ. Cô hé mắt, thấy anh buông thõng tay xuống, bộ dạng trông thất vọng và đáng thương, anh lùi lại một bước; cô chợt nhận ra cách đối xử lạnh nhạt của cô đã biến anh trở thành một con người khác. Tất cả đều là lỗi của cô, cô nghĩ.

Cô nhớ lại dáng vẻ đúng đắn và dễ gần của anh khi gặp cô, nhớ đến những lần anh cúi đầu trước mặt cô, chiều chuộng, nhường nhịn cô trong những năm vừa qua; cô nhớ đến những chàng trai và những người đàn ông đã từng theo đuổi cô trước anh ấy, ai cũng đều nhún nhường trước sự lạnh nhạt của cô, kết thúc không có hậu sẽ luôn là họ đau khổ và thảm hại hơn cô; sau đó cô lại nhớ đến người đó. 





Người đó chưa bao giờ vì cô mà thay đổi bất cứ điều gì. Đáng chết hơn nữa là cho dù cô cố tình ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng trong vô thức vẫn chịu tác động từ người đó. Đó là người cô từng gặp giống mặt trời nhất; là khoảng thời gian cô được gần kề mặt trời.

Cô đã không nghĩ đến người đó từ rất lâu.

Nhưng một khi nghĩ đến, thứ tình cảm và khao khát bất tận đi xuyên qua cuộc sống mà cô chia sẻ cùng người khác, lao nhanh đến trái tim cô đã bít tắc từ lâu. Điều này khiến cô hiểu rằng, cô không thể yêu bất cứ ai ngoại trừ người đó.

——Người không bị đánh bại trước sự thờ ơ và xa lánh của cô; người trông giống mặt trời nhất; cái người, dù cho họ của anh là Kudo hay Edogawa, chết hay sống, nhưng vẫn luôn là duy nhất.





Cô cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi. Chúng ta——"

Cô lại chia tay với một người tốt.

Cô có lỗi với họ. Nhưng cô càng không thể có lỗi với trái tim mình. Lần này cô quyết định không tin vào những lời của người đó nữa, chấp nhận sự dịu dàng và quan tâm đến từ bất kỳ ai dành cho cô; giờ cô biết rằng, không ai ngoài anh có thể lắp đầy sự quan tâm trong tâm hồn trống rỗng. 

Mọi thứ đều có mức độ, chỉ có ánh sáng nơi anh là vô hạn.





***

Vào lúc cô tồi tệ nhất, viện nghiên cứu cho cô nghỉ phép ngắn hạn. Vừa hay nghiên cứu trong tay đã có thành quả, có thể kết thúc trong thời gian này, cô đắn đo lúc lâu cuối cùng đồng ý nghỉ ngơi.

Đối với người phụ nữ như Miyano Shiho, không có gì sánh bằng sự an ủi đến từ những món đồ xa xỉ.

Cô lướt qua vô số tủ kính trưng bày lấp lánh ở Ginza, cảm thấy thư thái sau một thời gian dài lao lực. Cô xách theo vài túi giấy được đóng gói tinh tế, xoay người đi vào cửa hàng Starbucks ngay góc phố. Cô định bụng sẽ ăn trưa sandwich và mocha ở đây.

Nhưng khi cô bước đến quầy thu ngân để gọi món, cô ngẩn ngơ lúc lâu.

Người trước mặt rõ ràng là đối tượng cô lúc nào cũng nghĩ đến.

Mặc dù anh ấy đang mặc đồng phục cửa hàng, đội nón lưỡi trai, nhưng nụ cười đặc trưng của anh ngay sau khi anh ngây người vài giây khiến cô cảm thấy đó chính là anh.

Nhưng anh mỉm cười hỏi: "Cho hỏi cô muốn dùng gì?" Sau khi cô gọi món, anh thuần thục lấy bút dạ ra và hỏi, "Có thể cho tôi biết tên cô được không?"

Anh không thể không nhận ra cô. Cô lại có chút ngờ vực.

Cô mím môi, cái tên định thốt ra liền thay đổi, cô muốn chắc chắn rằng đó là anh, cô bảo: "Haibara."

Nằm ngoài dự đoán, người kia cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc, lần nữa xác nhận: "Cô Haibara đúng không? Phiền cô ở đây chờ một lát."

Cô biết đây không phải người đó. Nhưng cô vẫn chưa hết bàng hoàng khi người nhân viên có giọng nói y hệt anh ấy thốt lên "Haibara", cô gần như cho rằng anh chàng đó đang đứng trước mặt cô, gọi cô bằng giọng bông đùa.


Này, cô Haibara.

Cô sớm đã không phải rồi.


Cô ngồi vị trí bên cửa sổ lơ đãng ăn chiếc bánh sandwich đã được cắt nhỏ, tầm mắt vô tình nhìn sang bên ấy, trong tâm trí chỉ có mỗi người đó.

Làm thế nào lại có người giống đến thế? Nhưng vẫn có khả năng. Đạo chích KID có vẻ ngoài rất giống người đó, kẻ nơi vùng sâu vùng xa khao khát mãnh liệt mà phẫu thuật thẩm mỹ thành người đó, còn có bao nhiêu chuyên gia hóa trang quái gở nữa, cô nên biết rằng mình chỉ vô tình gặp phải người tương tự mà thôi.

Nhưng trái tim cô vẫn rung động vì điều ấy.

Cô đã không gặp anh trong thời gian dài, mà chỉ thường nhìn thấy anh xuất hiện trên tivi. Anh vẫn duy trì nụ cười rạng rỡ và đáng ghen tị đó, tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn anh không kết hôn với người bạn thanh mai như mọi người luôn nghĩ, nhưng anh vẫn hóa thân thành công lý và mang lại niềm an ủi cũng như dũng cảm đến bao người.

Anh quả thực là phép màu gây khó chịu, nhưng anh lại khiến cho người khác có cảm tình. Và cô cũng là một trong số đó.


Cô thi thoảng nghĩ rằng mình khi đó không nên đơn phương cắt đứt liên lạc với anh.

Sau khi đưa cho anh ấy thuốc giải độc, cô bảo anh, cô cần một cuộc sống mới, về sau cô từ chối trả lời tin nhắn, cuộc gọi và mail, thay đổi tất cả thông tin liên lạc, thuê nơi ở cách xa thị trấn Beika, trong danh sách người liên lạc, ngoài bác tiến sĩ không ai liên quan đến Haibara Ai.

Đương nhiên cô biết anh dễ dàng tìm được cô bằng khả năng của mình, nhưng cô cũng biết anh luôn tôn trọng người khác, vì cô đã nói qua dự định của bản thân, anh chắc chắn sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Vì vậy trong những năm vừa qua, cô mơ hồ hiểu rằng anh nghe ngóng sự an toàn của cô từ bác tiến sĩ, nhưng không bao giờ quấy rầy đến cuộc sống yên bình của cô.

Nhưng bây giờ, cô là người đầu tiên phá vỡ bức tường mình đã xây dựng nên.


Cô bỏ đi, trốn tránh, muốn chạy trốn khỏi tình cảm của mình dành cho anh. Cô cho rằng nếu về sau rút khỏi cuộc sống của anh, thì anh ấy có thể quay trở lại quỹ đạo ban đầu của mình, anh sẽ tốt nghiệp thành công, trở thành thám tử, kết hôn sinh con, còn cô cũng có thể từ bỏ thứ tình cảm của mình dành cho anh, ngày tháng đó xem như chỉ là thoáng qua.

Cô trốn tránh lâu như thế, vẫn là không thoát được.

Cô uống ly Mocha chưa đủ đắng, lần nữa nhìn về người nhân viên giống hệt anh, thấy cậu nhân viên nới rộng vành mũ lại lao mình vào công việc bận rộn, trong đầu cô chợt nảy ra điều gì đó.

Cô giơ cái ly đến trước mắt, nhìn dòng chữ "Haibara" được viết bằng bút dạ màu đen, cô chắc chắn đó chả phải là người giống anh, mà người đó chính là anh.

Nét chữ không thể nào ngụy trang được.

Cô lại quay đầu lần nữa, bắt gặp ánh mắt của anh. Cô thấy anh chớp mắt, vào lúc này, cô nhận ra rằng anh có thể đang ẩn mình thực hiện một cuộc điều tra bí mật trong quán cà phê. 

Cô không nhịn được cầm ly cà phê thầm mỉm cười, điều tiếp theo cô cần làm là việc cô đã từng rất thành thạo: Chứng kiến cảnh quý ngài thám tử kiêu căng làm việc mà anh rất giỏi.





***

Kudo Shinichi cuối cùng cũng bắt được tên lừa đảo thẻ tín dụng ở Starbucks.

Kẻ chủ mưu đang ngồi ở vị trí nào đó, trên bàn để máy tính xách tay, nhìn trông có vẻ là một người làm công ăn lương lịch sự nhã nhặn.

Vụ án lần này khá đơn giản, người của sở cảnh sát đã thay đổi tín hiệu mạng ở đây, sau khi chặn bắt được thông tin liền nhờ Kudo đến quan sát tất cả khách hàng trong quán và tìm ra kẻ chủ mưu.

Anh rất nhanh khóa chặt mục tiêu. Nhưng điều bất ngờ nằm ngoài dự đoán là người anh ngỡ không bao giờ được tận mắt gặp lại xuất hiện ở đây.

Điều thú vị nằm ở, may mắn thay đó là cô. Anh tin rằng cô ấy là người duy nhất có thể cố gắng hết sức giữ bình tĩnh khi tình cờ gặp anh, người đầu tiên ngầm hiểu ngay sau khi anh tiết lộ ý định của mình.

Cô không nói gì và cũng sẽ không kêu lên, cô ấy không trực tiếp hỏi hay hay nhắc đến cái tên "Kudo Shinichi" gây nhốn nháo này, mà cô ấy nhanh nhạy nhận ra anh là chính anh. Anh biết đây là điều mà rất nhiều người không thể làm được.


Rõ ràng bọn họ đã lâu không gặp nhau, nhưng họ vẫn duy trì sự ngầm hiểu vượt qua thời gian và không gian.

Anh đã rất mừng. Thật đó.


Anh phấn khích đến mức ngay bản thân anh còn không nhận ra, sau khi ở trước mặt mọi người biểu diễn màn suy luận, anh không theo thanh tra trở về sở, đến quần áo cũng không thay liền chạy tới chỗ ngồi bên cửa sổ.

Cô ấy ngồi đó, tay chống cằm, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ tô điểm người phụ nữ càng thêm trắng nõn và lạnh lùng xinh đẹp.

Khi anh đến gần, cô quay mặt lại, trên mặt nở nụ cười dịu dàng khó có thể nhận ra: "Trùng hợp thật đó, quý ngài thám tử."

Anh cởi bỏ chiếc nón lưỡi trai, kéo ghế ngồi xuống, không khỏi bật cười, hệt như ánh mặt trời cô đã nhớ nhung từ lâu.

Anh trả lời: "Đúng vậy, cô Haibara."


Này, cô Haibara.

Ai nói cô không phải chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro