[ShinShi] Thành phố sương mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Thính Tuyết Lai|聽雪莱

Translator: Arrebol;

Bản dịch CHƯA CÓ sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup, không chuyển ver và không đạo văn!











Chuyến tàu từ xứ Wales dừng ở một thị trấn nhỏ phía Nam nước Anh. Trong ngoài toa xe dòng người đi lại tấp nập, không khí tràn ngập hơi nóng khó tả. Nhân viên phục vụ từ tốn thông báo cho các hành khách đi chuyến tiếp theo, động cơ khởi động của tàu dường như có chút trục trặc, phải mất khoảng nửa tiếng đồng hồ mới có thể khởi hành, đồng thời bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc về điều này.

Một người đàn ông bước lên xe, nói đúng hơn, là một cậu thanh niên trẻ tuổi và đẹp trai, anh mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt, không có hành lý, chỉ cầm mỗi tẩu thuốc trong tay, sống mũi đeo gọng kính màu đen, trên mặt vẫn toát vẻ non nớt.

Anh bước đến vị trí trong cùng của toa xe ngồi xuống, chỗ ngồi sát bên cửa sổ, thích hợp để ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Anh tiện tay nhặt tờ báo cũ nằm dưới đất, không biết có phải do hành khách trước đó để lại hay không, những trang báo đã ố vàng, cũng ngửi không thấy mùi mực in, quả thật rất cũ rồi. Anh mở tờ báo ra, nhưng ánh mắt lại dừng ở cô gái trẻ ngồi đối diện mà anh đã để ý từ lúc lên xe.

Nàng ấy trông có vẻ khiêm tốn, cô đội chiếc nón tròn, vành mũ gần như che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra quai hàm sắc nét, môi anh đào nhàn nhạt và cả chiếc mũi thanh tú. Cô ấy mặc chiếc váy liền thân màu lanh và đôi giày da nâu, là kiểu ăn mặc điển hình của quý cô nước Anh, chiếc váy có đường viền cổ không rộng, nhưng có thể nhìn thấy xương quai xanh tuyệt đẹp của cô ấy. Dù rằng không quá rõ ràng, nhưng cô ấy có mái tóc ngắn màu nâu khiến làn da cô trắng ngần như tuyết đầu mùa, không cần nhìn rõ cả khuôn mặt của cô cũng có thể đưa ra kết luận, cô ấy chính là người đẹp.

"Ngài có vẻ thích nhìn chằm chằm vào người khác, thưa quý ngài." 

Giọng nói lạnh lùng và êm tai của cô đột ngột vang lên.

"Xin lỗi." Chàng trai trẻ cất tờ báo đi, đuôi tẩu thuốc chạm vào đôi môi hơi mỉm cười của mình, "Nhưng nếu như quý cô đây không để ý đến tôi, thì sao lại biết tôi đang nhìn cô được?" 

Cô gái trẻ cười nhạt chẳng đáp, mà người vừa nói cũng không để ý đến thái độ của cô, anh ung dung vươn tay phải ra, giới thiệu bản thân một cách lịch sự.

"Kudo Shinichi."

Anh cũng không đợi lâu, một bàn tay nhỏ nhắn đã nắm lại, bàn tay cô gái nhợt nhạt nhẵn nhụi, mềm mại không xương, dường như chỉ cần bóp nhẹ là có thể gãy. Tuy nhiên chỉ có vậy, khóe miệng người đối diện cong lên, chầm chậm xa cách rút tay về, không có nói gì thêm.

"Quý cô không định giới thiệu mình sao?"

"Tình cờ gặp gỡ, có lẽ sau này cũng chẳng gặp lại, nên không cần thiết."

"Hở? Nhưng quý cô đã biết tên tôi rồi, như vậy là không công bằng nha." Chàng trai tên Kudo nhíu đôi chân mày thanh tú.

"Tôi không có hỏi anh, là tự bản thân anh nói cho tôi biết." Độ cong nơi khóe môi cô càng rõ ràng hơn. "Nói gì thì nói, tiếng Anh của anh không tệ, nhưng nhìn anh trông có vẻ không phải người ở đây."

Kudo Shinichi hơi tựa vào thành ghế đằng sau, cười nói, "Về chuyện này, chà, tôi đến từ Nhật Bản."

"Hửm? Nhật Bản sao? Coi bộ cũng đi đoạn đường xa." 

"Đúng vậy, cơ mà..." Anh quay đầu sang chỗ khác, ánh mặt trời chiếu rọi khiến đường nét góc nghiêng của anh thêm sáng sủa, anh ngó đồng quê ngoài cửa sổ, hoa nở khắp nơi trên thảm cỏ xanh. "Tôi đến đây, là để tìm một người."

"Tìm người? Lặn lội đường xa đến để tìm người, xem ra người đó đối với anh rất quan trọng."

"Theo ý nghĩa nào đó, thì chính là như vậy."

Cuộc trò chuyện kết thúc, bên tai vẫn vang vọng tiếng người ra vào ồn ào, Kudo Shinichi cởi hai cúc áo sơmi, chẳng nói chẳng rằng từ trong túi áo khoác lấy ra cuốn tiểu thuyết bắt đầu đọc.

Khoảng bảy, tám phút trôi qua, cô gái phá vỡ bầu không khí im lặng.

"Người anh muốn tìm là ai?" 

Kudo Shinichi không rời mắt khỏi trang sách, "Thực ra tôi nhận được ủy thác. Một cô gái sắp sửa kết hôn, trước khi cử hành hôn lễ thì đã bỏ trốn, thế là bố mẹ cô ấy tìm đến tôi ra với giá rất cao, cầu xin tôi nhất định phải tìm cho ra cô ấy."

"Hóa ra là vậy, xem ra anh là một người rất giỏi."

"Đương nhiên, tôi là thám tử trung học khá nổi tiếng ở Tokyo."

"A la, hút tẩu thuốc không có sợi thuốc lá, đọc tiểu thuyết trinh thám của Edogawa Ranpo, mặc áo khoác ra vẻ trưởng thành," Cô dừng lại một lúc, "Thì ra đứa nhóc học sinh trung học chính là thám tử lừng danh có thể nhận hoa hồng giá cao sao?"

Kudo Shinichi gập sách, nhét tẩu thuốc vào túi, anh lắc đầu: "Đừng coi thường học sinh cấp ba chứ."

"Vậy anh đã suy luận ra cô gái đó đang ở đâu chưa?"

Nghe vậy, Kudo dùng ngón trỏ và ngón cái của tay phải đỡ cằm, nhướng mi, "Ừm, gần như đoán được rồi."

"Ồ? Vậy cô ấy ở đâu?"

"Tôi điều tra qua, cô gái này từng du học bên Mỹ và sinh sống ở đó một thời gian, mà chị và anh rể của cô ấy hiện đang định cư bên Mỹ."

"Ý của anh cô ấy bây giờ đã trốn sang Mỹ rồi sao?"

"Không, tôi không nghĩ cô ấy đang bên Mỹ."

"Vậy thì sao?"

"Quý cô đó không ngốc, bây giờ đi Mỹ, không phải để cha mẹ mình dễ dàng tìm thấy sao?"

"Anh không nghĩ cô ấy có khả năng vẫn đang ở Nhật sao?"

"Tôi không cho là vậy, nếu như cô ấy vẫn ở lại Nhật Bản, thì cô ấy sẽ không mang theo hộ chiếu."

"Nói không chừng cô ấy đang ở nhờ nhà bạn mình."

"Không, không thể. Cô ấy đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, về cơ bản cô ấy không có bạn bè nào ngoài người thân của mình cả."

Cô gái lại lần nữa im lặng, Kudo cũng không định đợi câu trả lời từ cô.

"Cô ấy hẳn rất quan tâm đến ngành y dược, chỉ mới 18 tuổi nhưng trình độ học vấn đã rất cao."

"Vài ngày nữa, London sẽ có ngày hội giao lưu học thuật nổi tiếng thế giới trong lĩnh vực y học."

"Điểm dừng của chuyến tàu này là ở Ffestiniog, nếu tôi nhớ không nhầm thì đó là London."

"À, hình như tôi lỡ lắm lời, nhưng mà..."

Chàng trai trẻ tỉnh rụi hơi nghiêng đầu, anh nở nụ cười thấp giọng nói, "Đi du lịch một mình có chán không? Quý cô Miyano."

Câu cuối cùng anh nói bằng tiếng Nhật, đôi môi của cô gái hoàn toàn nhếch lên, cô nở nụ cười hờ hững, cởi chiếc nón trên đầu xuống, đôi mắt màu xanh ngọc bích được che bởi mũ vành nay đã lộ ra trước tầm mắt của Kudo Shinichi.

"Không hổ danh là thám tử, anh thật sự rất giỏi. Tôi chỉ mới đến nước Anh cách đây hai ba ngày, mà bây giờ anh đã ngồi ngay trước mặt tôi. "

Kudo Shinichi hắng giọng, "Thân là thám tử, nhưng cô Miyano chỉ mất hai ngày đã đi hết vùng nông thôn ở phía Nam, tôi đã phải hao hơi tốn sức mới tìm được cô." Anh nhìn về phía cô, "Sau khi tham gia hội thảo thì hãy về Tokyo đi, đừng khiến cha mẹ cô lo lắng."

"Trở về? Trở về để tiếp tục làm lễ kết hôn?" Miyano Shiho nhướng lông mày thanh tú.

"Chạy trốn cũng không phải là cách, không phải sao." Kudo Shinichi vắt đôi chân thon dài, thân trên nghiêng về phía trước.

Miyano Shiho mím đôi môi mỏng, nhìn Kudo một cách cẩn trọng, nhưng cô không trả lời câu hỏi của anh. Sau đó cơ thể cô cũng nghiêng về trước, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên rút ngắn lại.

Đôi mắt của cô Miyano so với trong ảnh hiển nhiên đẹp hơn nhiều, như hồ nước xanh tràn ngập sức sống, dòng xoáy nước nổi lên quầng sáng, nếu dán mắt vào đấy, cả người sẽ bị cuốn vào trong.

Tiếng còi tàu vang lên kéo dài hàng trăm dặm, khi đến bên tai họ chính là thông báo chuyến tàu chuẩn bị khởi hành. Ánh mặt trời bên ngoài bị tầng mây che khuất, chỉ có ánh sáng mỏng manh xuyên qua ô cửa kính. Ngoài trời dường như đang mưa, cũng phải, mưa ở đây thường thích đến bất chợt. Cửa sổ chưa đóng chặt, trong không khí phảng phất mùi ẩm ướt, Kudo Shinichi thậm chí còn ngửi thấy một mùi nước hoa nhàn nhạt mà lại đặc biệt ngay bên cạnh tựa như màn sương giăng kín, anh mới nhận ra mùi hương đó đến từ cô gái trước mặt mình.

"Anh nói phải, chuyến du lịch một người thật sự rất nhàm chám, vậy..."

Đôi môi cô mấp máy, đôi môi đó rõ ràng rất mỏng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như có nhiệt độ nóng bỏng.

Cô ấy gần quá, Kudo Shinichi nghĩ. Nhưng mà... Anh vẫn nghe rõ. 

Đôi mắt xanh ngọc bích của Miyano Shiho nhìn thẳng vào anh, sau đó, sau đó cô ấy nói, "Vậy anh có muốn bỏ trốn cùng tôi không, thưa quý ngài thám tử?"

END





Note: Sau lần dịch phải fic đạo văn mình đâm ra khá nản, cứ dịch được một chút mình lại ngồi đần thối ra, tình trạng này tiếp diễn được một thời gian rồi và mình cũng chưa xử lý được.
Bảo không tiếc công sức mình bỏ ra là nói dối, nhưng mình không thể chấp nhận được việc bản thân đã tiếp tay cho đạo văn 🥲 Quạu á ㅠㅅㅠ
Bạn kia (xin phép không gọi là tác giả vì như thế không công bằng với những tác giả khác) không chỉ đạo một tác giả không đâu, một fic của bạn ấy = chất xám của nhiều tác giả luôn. Nên sau chuyện này mình rút kinh nghiệm sẽ chọn lọc fic kỹ càng hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro