1. Chung ô ( 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Winnie = anh

Augustine = cậu

__________________

[ Đoàng ]

Cậu giật mình tỉnh dậy bởi tiếng sấm ở bên ngoài, quay sang bên cạnh thì giật mình nhìn thấy một cái bóng đen. Dụi dụi lại mắt thì cậu nhìn ra là anh đang khóc. Phù may quá... hả? Winnie đang khóc hả?

" Hức... Augie tớ... sợ sấm hức với lạnh quá... "- giọng anh run lên nghe đáng thương vô cùng. Nước mắt thì cũng giàn dụa hết trên mặt.

" Bị sao vậy? Sao tay lạnh vậy nè? Bị sốt hả "- cậu hốt hoảng ngồi dậy, nắm lấy tay anh, nó lạnh vô cùng. Đưa tay lên chán anh thì cậu thấy nó có vẻ khá ấm, anh bị ốm sao?

Chẳng nói chẳng rằng anh ôm lấy cậu, cả người vẫn run lên có lẽ là vì lạnh. Cậu ôm lấy anh, miễn cưỡng bế anh lên giường nằm ngủ cùng mình. Anh rúc vào trong người cậu, vừa hít lấy hương thơm vừa cảm nhận hơi ấm của cậu, ước gì thời gian này kéo dài mãi.

Nhìn anh cứ co ro vì lạnh như thế làm cậu có chút tự trách, nếu cậu đồng ý ngủ cùng thì sẽ không sao rồi. Anh cứ thế mà ôm chặt lấy người cậu, trong lòng tự nở một nụ cười chiến thắng.

" Augie... đừng bỏ tớ mà... đừng ghét tớ "

Tên này đang nói mớ đó hả?

Cậu nheo mắt nhìn anh đang thở đều, đúng nói mớ rồi. Dù đã ngủ nhưng anh vẫn bị nấc và ôm chặt cậu. Có vẻ tối nay phải ngủ chung với tên này rồi.

" Tôi không có ghét cậu, Winnie "- cậu hôn lên chán anh. Hành động này của bản thân cậu cũng không hiểu nữa, chỉ đơn giản tự nhiên muốn làm vậy thôi.

Nhưng Winnie chưa ngủ! Anh nghe thấy hết, cũng cảm nhận được nụ hôn đó của cậu. Ngày mai anh sẽ không rửa mặt!!

Còn con gấu bông của cậu thì... cô đơn trong đêm nay.

Góc khuất mà Winnie không muốn ai biết:

Một tuần trước:

" Con xin mẹ đó "- anh quỳ rạp dưới đất thành khẩn cầu xin mẹ mình. Bà cũng bối rối trước hành động này của anh.

" Mẹ chỉ cần đi xa một ngày và gửi con ở nhà Augie là được! "

" Không phải hai đứa xảy ra bất hòa gì đấy à? "

Anh không đáp chỉ nhìn mẹ mình với đôi mắt long lanh, thành khẩn. Cuối cùng bà đồng ý.

Cảnh Winnie dàn dựng:

Anh ngâm cả người trong bồn nước đá vài phút, chỉ đủ để làm cơ thể của anh hơi lạnh đi. Cuối cùng thì anh khóc. Vậy là anh đã đạt được ý nguyện được ôm crush ngủ.

___Còn tiếp___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro