Tập 7: Cơn giông xác sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chúng tôi cứ thế trong suốt hai tuần, đi thám thính, gặp bọn Raters, xử chúng xong lại đi về. Nhưng tuyệt nhiên không ai dám đi đến những hang động kia, vì tất cả đều biết rằng tiến vào đó sẽ chẳng khác gì giúp tăng cường lực lượng cho bọn chúng. Mặc dù đụng độ và hạ khá nhiều tên thế nhưng trong chúng tôi, ai cũng hiểu rõ rằng đây là những ngày yên bình cuối cùng trước khi những cơn mưa đến.

Và rồi ngày đó cũng đã tới. Chiều tối hôm ấy, mây giông kéo đến dữ dội. Tất cả đều đã sẵn sàng cho những gì sắp đến. Từ đằng xa hàng trăm, hàng nghìn con Raters ồ ạt kéo đến tưởng như một cơn sóng đang vồ lấy và sắp nuốt chửng tất cả. Chúng có cả nghìn còn chúng tôi thì chỉ khá lắm là hơn trăm người. Nhưng không vì thế lực lượng phòng vệ này chùn bước.

- Tất cả! Trong đôi mắt của các ngươi bây giờ, ta có thể thấy, đó là nỗi sợ có thể lấy đi con tim này. Ai sợ có thể rời đi, ta không cản. Còn ai dũng cảm ở lại, tôi thật sự rất cảm kích. Hôm nay, chúng ta ở đây! Chúng ta sẽ chiến đấu vì một tương lai! Chúng ta sẽ chiến đấu để bảo vệ những người ta yêu thương! Chúng ta sẽ chiến đấu vì Làng, là vì nhân loại! Chúng ta sẽ không bào giờ đầu hàng! Cuộc đời con người vốn hữu hạn. Vậy thì đừng để nó lãng phí! Hôm nay, chúng ta có thể sẽ hy sinh. Vậy thì hãy đối mặt với nó, không một chút run sợ. Chúng ta hy sinh, nhưng tương lai cho nhân loại vẫn còn, chúng ta hy sinh nhưng những người ta yêu thương vẫn còn! Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng bên cạnh ta chứ! - ông Thành dõng dạc nói.

- Vâng! Chúng tôi sẽ cùng ngài chiến đấu, cùng nhau bảo vệ Làng! - tất cả hô to.

- Rất tốt! Phải như vậy chứ! Rồi, cầm vũ khí lên đi. Chiến!

Tôi được bác Thành đưa cho một món vũ khí mới, đó là một cây giáo. Nó dài, giúp tôi tránh bị bọn chúng tiếp cận đồng thời cũng có hiệu quả chiến đấu khá cao. Bằng những ụ súng được đặt trên cao, đợt càn đầu tiên của bọn chúng dường như dễ dàng bị chúng tôi ngăn cản. Nhưng rồi chúng lại lao lên, rồi lại lao lên. Những ụ súng của chúng tôi cũng vậy, cứ bắn, bắn mãi. Và rồi những hộp đạn chuẩn bị sẵn cũng đã hết, đó cũng là lúc bọn chúng xông lên đợt hai. Chúng đã biết tấn công theo chiến thuật, đúng như tôi nghĩ, bọn mắt đỏ kia chắc chắn cũng đang ở đây. Khi chúng tiến gần đến Làng, một người nhấn một công tắc gì đó và Bùm! Tất cả bọn Raters đã nổ không còn một vết tích.

- Thấy sao, nó hiệu quả mà. - Shay, đội trưởng đội hộ vệ, nói.

Anh ta là bạn của Giero, hai người đã chuẩn bị sẵn cái bẫy đó cho trận chiến ngày hôm nay. Nhưng rồi, chúng tôi cũng hết "đồ chơi" để dùng. Tất cả đều biết đây là lúc cầm vũ khí và xông lên thôi. Lao ra từ cổng phía Tây, đội trinh sát tiên phong lên đầu để dò xét tình hình. Chúng tôi nhanh chóng xử gọn đám tàn binh từ sau vụ nổ của Shay. Nhưng rồi từ đằng xa, là chúng, bọn Raters mắt đỏ. Chúng tiến đến tấn công đồng loại của mình? Không, lũ Raters sau khi bị chúng cắn đã từ tháo bỏ những sợi dây sinh học sau lưng mà tự di chuyển, song, ánh mắt của chúng cũng đã dần hoá đỏ. Chúng đã tự giúp nhau "tiến hoá" sao? Lờ mờ đoán được phương thức hoạt động, tôi chạy ra kêu gọi tất cả mọi người nhắm vào những tên mắt đỏ ấy. Cùng lời kêu gọi của tôi, Geiro cầm chắc đôi dao găm của mình xung phong tiến lên đầu tiên. Quả không hổ danh là đội trưởng đội vũ trang của lực lượng, chỉ trong chốc lát, xung quanh anh ta la liệt những cái xác của bọn chúng. Thế nhưng sự chênh lệch về số lượng giữa hai bên quá lớn, hết tên này đến tên khác cứ tiếp tục lao lên khiến chúng tôi dần trở nên đuối sức. Bỗng dưng, từ trên bầu trời, có thứ gì đó đang lao về phía chúng tôi. Đùng! Một tiếng nổ vang trời khiến tôi dù không bị trúng cũng bị văng ra xa và chao đảo người từ dư dấn vụ nổ. Một trận pháo kích sao? Chúng đang tự hi sinh chính đồng loại của mình sao? Lẽ nào bọn chúng đã tiến hoá đến mức này? Trong cơn bàng hoàng, tôi nhận ra cây giáo của mình đã gãy vụn sau đợt tấn công đó. Từ đằng sau, bác Thành xông lên. Sốc lại tinh thần mọi người.

- Chưa đâu! Khi nào ta còn ở đây, chúng ta sẽ không thua! Ta nhất định sẽ bảo vệ những người mình yêu thương, dù cho có phải hi sinh đi chăng nữa! Đứng dậy đi những chiến binh kiên cường!

Nói xong, vị chỉ huy sử dụng cặp rìu, bổ từng nhát vào lũ Raters quanh chúng tôi. Ông ta tuy già nhưng lại là "già gân", tốc độ và phản xạ nhiều khi còn hơn cả những người trẻ chúng tôi. Hết tên này tới tên khác cứ lao đến rồi lại bị ông ta hạ gục. Nhưng khi vài tên mắt đỏ khác xuất hiện. Lần này bọn chúng trông lạ lắm. Người vị chỉ huy bỗng khựng lại, cơ thể ông dương như đang biến đổi. Đúng là vậy thật rồi, từ người ông ấy, những vết loang lở xuất hiện cùng thứ chất nhầy màu đen ghê tởm ấy. Không! Sao có thể như thế được! Và rồi vị chỉ huy quay lại phía chúng tôi, với... đôi mắt đỏ ngầu. Nhưng tại sao lại như vậy? Bác ấy còn chưa bị cắn kia mà, sao lại có thể chứ?

- Shay, kêu mọi người lùi lại rồi kích nổ nó đi, tôi sẽ dẫn dụ chúng. - bằng tất cả sự tỉnh táo cuối cùng, vị chỉ huy quay lại nói.

- Vâng thưa anh! Mọi người, ai còn sống, lùi lại về phía Làng đi! - Shay hoang mang nhưng rồi vẫn hô to.

Chúng tôi vội chạy về phía Làng, sau khi đóng cổng, chúng tôi nhìn vị chỉ huy lần cuối và rồi thêm một lần nhấn nữa của Shay.

Bùm!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro