Tập 8: Mất mát - Tiến bước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ nổ, không còn gì bên ngoài kia cả, lần này còn kinh khủng hơn khi nó gần như đã phá hủy bức tường rào của Làng tạo thành một con mương lớn quanh nơi đó. Sức công phá từ vụ nổ thật sự quá khủng khiếp, có lẽ vì thế mà Shay không dám dùng nó lúc ban đầu.

Tuy trận chiến đã qua nhưng tối hôm ấy là một đêm mất ngủ với bọn tôi. Những con Raters còn lại cứ lao đến hết đợt này tới đợt khác, chúng tôi chỉ còn biết cố thủ bên trong Làng. Thông qua những lỗ nhỏ của bức tường rào, chúng tôi liên tục đả thương bọn chúng, phần nào giảm bớt gánh nặng cho những ụ súng. Nhưng đạn dược của chúng tôi cũng có giới hạn, dần dần chúng tôi chỉ còn biết cầm những con dao, thanh kiếm hoặc bất cứ thứ gì có thể cận chiến. Chúng tôi khi ấy đã thực sự quá bất lực, đạn dược hết, chỉ huy chẳng còn, lực lượng tổn thất rất nặng. Song, chúng tôi đã kiên cường trụ vững đến lúc trời sáng. Mặt trời ló dạng, mọi người thở phào nhẹ nhõm khi biết chuyện kinh khủng ấy giờ cũng đã qua.

Sau cùng, mất mát chắc chắn là điều khó có thể tránh khỏi. Chỉ còn lác đác vài người trong lực lượng phòng vệ sống sót. Kylie bị thương khá nặng sau đợt "pháo kích" từ bọn chúng, Cecilia thì vẫn đang sốc sau những chuyện khủng khiếp xảy ra quá đột ngột, Kang và Erik có thể không được gặp nhau nữa, Giero mất tích, Shay thì tự cách ly bản thân sau những gì đã làm trong trận chiến hôm qua. Tất cả đều đang cảm thấy rất tệ.

Mặt trời rõ dạng, tôi có quyết định cho mình. Đến thăm từng người, tôi gửi vài lời động viên rồi lại tạm biệt cũng như nói với họ về dự định của mình. Khuyên Shay rừng việc anh ta làm là đúng và đã cứu được mọi người ở Làng, khuyên Cecilia hãy lạc quan, vì nó là thứ duy nhất chúng ta có trong lúc này. Tôi đã thu xếp tất cả hành lý, sẵn sàng cho một chuyến đi mới.

- Cháu tính đi thiệt luôn sao? Nhưng mà ngoài đó nguy hiểm lắm đó, cháu cũng thấy rồi còn gì. Cháu có cần ta chuẩn bị gì không? Thuốc than hay dụng cụ sơ cứu nữa. – bác Sơn hỏi tôi.

- Dạ, vậy bác cho cháu xin. Nhưng cháu chỉ lấy một ít thôi vì cháu nghĩ những người ở đây cần nó hơn đấy ạ. Cháu sẽ đi ra ngoài kia tìm hiểu, khám phá thêm. Vừa rồi bọn Raters đã có một bước tiến hoá mới, tạm thời cháu sẽ gọi chúng là Dukers. Cháu sẽ tìm hiểu về chúng, biết đâu được đấy sẽ là "chiếc chìa khoá" cho chúng ta thì sao. – tôi chia sẻ với bác.

Sau đó tôi rời Làng, bắt đầu cho một chuyến đi mới. Tôi rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy áy náy vì có lẽ chính tôi đã kéo bọn mắt đỏ ấy đến Làng. Lần này tôi sẽ tiến về phía Đông, Kylie đã khuyên tôi rằng đó là nơi cao và khá lạnh, sẽ rất khó khăn cho bọn nấm có thể sinh sống ở một một môi trường như thế. Hành trình này sẽ giúp tôi hiểu hơn về thế giới ngoài kia cũng như không làm liên lụy đến những người còn lại trong Làng. Tôi sẽ đi, sẽ tìm hiểu và khám phá, dù có cô đơn, có khó khăn, tôi cũng mặc. Vì tôi biết những tên khác ngoài kia rồi cũng sẽ tiến hoá như bọn mắt đỏ, chưa kể chúng còn có thể trở nên nguy hiểm hơn cả thế nữa. Tôi bây giờ đây đã "trở về" với chính mình trước kia: Một kẻ độc hành.

Khoan đã, là tôi, tác giả đây. Nếu đọc giả cảm thấy không đồng tình với sự lựa chọn của Raffiel thì hãy đọc qua đoạn thơ này: 

                    Con đường hắn lựa chọn 

                    Trông lẻ loi một bóng 

                     Người bảo hắn vô tâm 

                     Người cảm được ấm áp 

                     Rồi người sẽ hiểu rằng 

                     Kẻ dứt khoát rời đi 

                     Đã lặng thinh trước gió 

                     Mặc "cơn giông" cuồn cuộn 

                    "Thổi" thẳng vào tâm can.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro