Chương 4: Cuối cùng là Batô, con chó kể chuyện part 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...Ba chị Ni có thói quen buổi sáng pha một ly cà phê, uống vài ngụm rồi cầm tờ báo đi vào toa lét, sau đó trở ra bạn ngồi uống tiếp. Nhưng những ngày gần đây, khi ông từ toa lét quay ra thì ly cà phê trên bàn đã cạn tới đáy.

- Này em - Ông cằn nhằn vợ - Sao em không pha ly cà phê khác mà uống ly của anh?

- Em đâu có uống.

Ba chị Ni chỉ tay vào ly cà phê:

- Thế sao trong ly không còn giọt nào?

- Làm sao em biết được.

- Chẳng lẽ nhà này có ma?

Ông hừ mũi:

- Ngay mai anh sẽ gắn camera ngay tại bàn ăn...

Mẹ chị Ni phì cười:

- Người ta chỉ gắn camera để phòng trộm thôi, chẳng ai gắn camera để xem vợ mình có uống cà phê của mình hay không.

- Thôi được, anh sẽ quay phim bằng điện thoại di động.

Tôi tưởng ba chị Ni nói chơi. Hóa ra ông làm thật.

Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi bàn ăn, ông để chiếc điện thoại di động ở chế độ quay phim, loay hoay canh góc máy rồi chèn chiếc điện thoại giữa các hộp trà trên đầu tủ chén, hướng ống kính về phía ly cà phê uống dở.

Một lát ông quay ra, ly cà phê đã không còn một giọt.

- Em bắt được thủ phạm rồi! - Mẹ chị Ni hớn hở nói, bà đang ngồi xổm dưới nền nhà, tay giữ chặt con Haili.

- Nó à?

Ba chị Ni đáp, bà chỉ tay vào mõm Haili:

- Dấu vết còn sờ sờ đây nè.

Ba chị Ni quan sát vệt màu nâu trên mõm con Haili, nhún vai:

- Cái này người ta gọi là ăn vụng mà không biết chùi mép.

Ông nhíu mày:

- Nó uống hết sạch cà phê nhưng không làm ngã chiếc ly thì quá tài.

Sực nhớ đến chiếc điện thoại trên đầu tủ, ông vội bước lại mở phim ra xem.

- Ối, con Haili bị oan rồi - Ông dán mắt vào màn hình, sửng sốt - Nó không phải là thủ phạm.

- Chứ đứa nào?

- Con Êmê.

Cả hai vợ chồng lúc này chụm đầu vào chiếc điện thoại. Những thước phim vừa quay đã tố giác thủ phạm: Khi ba chị Ni vừa quay lưng, con Êmê đã lập tức phóng lên ghế rồi từ ghế nhảy phóc lên bàn, rón rén bước tới chỗ chiếc ly, dáng đi mềm mại như một con mèo. Nó thò mõm vào ly cà phê một cách thận trọng rồi dùng chiếc lưỡi dài của mình nhẹ nhàng quét sạch cà phê tới tận đáy mà không làm chiếc ly xê dịch.

Ba chị Ni quay đầu tìm thủ phạm:

- Êmê, ra đây!

Nhưng Êmê đã trốn mất. Ngay từ khi mẹ chị Ni ôm lấy con Haili hét toáng, Êmê đã biết chuyện gì sắp xảy ra, liền vội vã chui tọt vào sau kẹt cửa ngồi thu lu trong đó.

Bọn tôi dĩ nhiên biết Êmê là thủ phạm ngay từ đầu. Trong bọn chỉ có nó thèm cà phê sữa. Hôm nào ba chị Ni chuyển qua uống cà phê đen, Êmê không màng đụng tới.

Nhưng bọn tôi không có cách nào báo cho mọi người biết được hành vi bất hảo của Êmê. Ngay cả khi nghĩ ra cách thông báo, không chắc bọn tôi dám làm chuyện đó. Cho dù Êmê có tật uống trộm cà phê, bọn tôi vẫn tôn trọng nó. Trong bọn, nó là đứa duy nhất dám chống lại con Haili. Riêng chuyện đó thôi, nó đã người hùng trong mắt bọn tôi. Hôm đụng độ bọn chó hoang, nếu có Êmê cục diện có thể đã khác và con Pig không đến nỗi bị thương nặng đến thế. Mỗi khi Êmê đã cắn được tai đối thủ rồi, nó sẽ đeo cho đến chết.

Thực ra ba chị Ni chỉ vờ quát thế thôi. Trong bọn, Êmê chính là đứa được ông cưng chiều nhất.

Mỗi tối sau khi chén thù chén tạc với bạn bè ở ngoài phố trở về, ba chị Ni không đi nghỉ ngay. Ông có thói quen ngồi vào bàn uống chén trà, hát ư ử vài câu rồi mới đi vào phòng tắm.

Nhưng lúc như vậy, bao giờ Êmê cũng mon men lại gần, ngóc cổ nghe ông hát. Lúc đó đôi mắt nó long lanh, chăm chú, chẳng khác nào một khán giả trung thành đang ngồi trong nhà hát. Ba chị Ni hát chẳng lấy gì làm hay ( tôi, Suku, Haili và con Pig đều đồng ý như vậy) nhưng nhìn thái độ thưởng thức nghiêm trang của Êmê, tôi cứ tưởng ông là một ngôi sao ca nhạc lừng danh.

Nhưng lúc đó, bọn tôi đừng hòng lại gần Êmê. Đứa nào mon men lại rủ nó đùa nghịch thế nào cũng bị gầm gừ đuổi đi. Mọi khán giả chân chính đều như thế: không muốn bị ai quấy rầy lúc đang thưởng thức âm nhạc.

Mỗi khi ba chị Ni hát dứt một bài, Êmê lập tức chạy lại chỗ ông ngồi, chồm hai chân lên ghế, đuôi ngoáy tít. Chỉ thiếu nhành hoa ngậm ngang mõm thôi là nó giống hệt một fan cuồng bước lên sân khấu tặng hoa cho ca sĩ mến mộ.

Ba chị Ni sung sướng gặp ai cũng khoe:

- Con Êmê có máu nghệ sĩ!

Chú William biết chuyện, thích lắm. Tối, chú xách ghi ta về nhà, ngồi trịnh trọng trên ghế vừa đệm đàn vừa hát cho Êmê nghe, chỉ mong nhìn thấy nó vẫy đuôi là thỏa mãn lắm rồi.

Như mọi lần, Êmê nghiển cổ ngồi nghe say sưa. Chú William khoái chí, tiếng đàn càng bay bướm.

Anh Nghé ngồi bên cạnh, không biết kiếm đâu ra giỏ hoa hồng cầm sẵn trên tay. À, nhớ rồi, đó là giỏ hoa hồng bằng nhựa bé bằng quả bưởi chị Ni vẫn đặt lên bàn học. Khi chú William vừa hát xong, thấy Êmê nhỏm mình dậy, anh Nghé đã nhanh tay nhét quai giỏ vô mõm nó.

Êmê ngậm giỏ hoa, chạy thẳng lại chỗ... ba chị Ni ngồi, chồm lên ghế vẫy đuôi lia lia.

Sau thoáng bất ngờ, mọi người ôm bụng cười lăn. Chỉ có chú William là xịu mặt:

- Mắt nó bị lé hả anh?

Ba chị Ni rút giỏ hoa trong mõm Êmê đưa cho chú William:

- Chắc nó ngượng, không dám tặng hoa trực tiếp cho em. Nên nó nhờ anh đưa giùm.

Chị Ni cười hihi:

- Chắc nó tưởng ba là MC của chương trình ca nhạc tối nay.

Đọc tới đây có lẽ các bạn đã phần nào hình dung được thế giới của bọn tôi.

Nhìn chung, xã hội loài chó cũng không khác lắm xã hội loài người. Bọn tôi có hiếp đáp, có phản kháng, có chiến tranh, có vui đùa, có sầu bi, có tranh giành, có manh động, có sám hối. Rất nhiều máu, và cũng rất nhiều nước mắt thấm ướt cuộc đời năm đứa tôi.

So với con người, bọn tôi tốt những cái tốt của họ và khi xấu bọn tôi giống như bản sao của họ - như thể cả hai cùng nhiễm một thứ virus. Nhưng khác với con người, bọn tôi bao giờ cũng kịp giải quyết những vấn đề của mình trước khi nó mưng mủ và trở thành bất trị.

Haili, khi tham vọng quyền lực nguội lạnh, lập tức trở thành con chó hoàn hảo trong mắt mọi người. Bây giờ suốt ngày nó dành thời gian và tâm trí vào việc săn lũ chuột cống thỉnh thoảng vẫn trồi lên từ các cỗng rãnh.

Trong bọn, nó là con chó duy nhất thích bắt chuột và có khả năng bắt được chuột.

Dĩ nhiên gia đình chị Ni rất tán thưởng hành vi này của nó.

Chỉ có một rắc rối: Mỗi khi bắt được chú chuột nào, Haili luôn tự khen thưởng mình mình bằng cách nhảy lên đùi bất cứ ai đang ngồi gần đó và ... thè lưỡi liếm môi họ.

Mẹ chị Ni phun phì phì:

- Gớm cái con nhóc này!

Ba chị Ni phun phèo phèo:

- Ối trời, mày tưởng tao thích thịt chuột hả Haili?

Chị Ni đưa tay quẹt miệng và xoay Haili lại:

- Lần sau muốn được cho lên chơi em phải ngồi như thế này này.

Haili tiếp thu rất nhanh. Từ đó, phóng lên đùi ai, hành động đầu tiên của nó là xoay lưng lại, mặt quay ra ngoài và cố kiềm chế để không thè lưỡi liếm lung tung nữa.

Haili chán trò bắt nạt, dĩ nhiên Êmê cũng thôi đánh nhau. Khi những trận chiến đấm máu lùi vào quá khứ, lịch sử bắt đầu đi bằng nhưng bước chân thanh bình và cuộc sống của bọn tôi từ hôm đó được nhúng vào một thứ chất lỏng ngọt ngào có tên là yêu thương.

Đứa nào cũng được yêu.

Haili được yêu vì tính cách hồn nhiên.

Pig được yêu vì tính cách hiền lành.

Êmê được yêu vì tính anh hùng lẫn tính nghệ sĩ cùng chảy trong huyết quản.

Suku được yêu vì vẻ thiên thần ngơ ngác, mặc đù gần đây do tiếp tục cao hứng cắn người nó suýt bị ba chị Ni cho "đi lính". Cô Hà khoe có quen một đơn vị cảnh sát đường sông đóng gần nhà. Ở đó người ta huấn luyện chó để đánh hơi vũ khí và ma túy.

Cô Hà bảo:

- Người ta huấn luyện nghiêm lắm. Vào đó một thời gian Suku chắc chắn sẽ bỏ được tật cắn người vô cớ.

Ba chị Ni hào hứng:

- Biết đâu khi trở về, nó đã được gắn quân hàm đại úy.

Nhưng chị Ni và mẹ chị Ni phán đối kịch liệt.

Mẹ chị Ni lắc đầu:

- Nó mập ú thế kia, đi còn không nổi mà huấn luyện cái gì!

Còn chị Ni ôm chặt Suku, âu yếm:

- Em không đi đâu hết, Suku há.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro