Chương 4: Cuối cùng là Batô, con chó kể chuyện part 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối cùng là tôi - con chó Batô.

So với bốn đứa kia, tôi không có gì đặc biệt.

Tôi, Êmê và Haili sinh ra từ một mẹ nhưng so với tụ nó, tôi xấu xí hơn nhiều. Hình như khi sinh tôi, mẹ tôi chỉ đẽo gọt sơ sài. Thân hình tôi tròn lăn, ục mịch - cô Thảo bán trai cây bảo tôi giống một con heo hơn là một con chó. Tôi có hàm răng không đều, chiếc trồi chiếc sụt giống như cây cọc rào sau một trận bão. Đã thế, thỉnh thoảng tôi lại đi cà nhắc vì cứ vài ngày tôi lại bị đau chân một lần dù không va phải thứ gì.

Khác đến chơi nhà rất ít người có ý định vuốt ve tôi. Nếu thỉnh thoảng có người nựng tôi thì họ cũng không làm điều đó lần thứ hai.

Vì tôi xấu xĩ là một lẽ. Lẽ khác là do tôi vụng về. Tôi đáp lại tình cảm của những người nựng tôi bằng cách nhảy chồm chồm lên đùi họ và những móng chân của tôi luôn làm họ đau.

Đúng ra tôi cũng có một ưu điểm nho nhỏ. Đó là luôn ị ngay ngắn trên những tấm thảm do mẹ chị Ni đặt ở góc nhà trong khi những đứa khác là chúa ị bậy.

Nhưng ưu điểm nho nhỏ đôi lúc lại biến thành những khuyết điểm rõ to. Khi vào phòng chị Ni hoặc mẹ chị Ni chơi, tôi không cưỡng lại được ước muốn nhảy lên giường nệm của họ. Cứ thấy thảm, nệm, mền, gối là tôi buồn ị, chẳng hiểu tại sao.

Nói chung, tôi là con chó đáng chán. Tự tôi cũng thấy như thế.

Những người trong nhà có lẽ cũng thấy giống như tôi nên ai nấy đều yêu tôi - như yêu một con chó bị thiệt thòi.

Nhưng cũng nhờ sống thu mình lại, ánh mắt tôi được trải rộng hơn. Tôi để ý quan sát những con chó khác thấy tụi nó thật thú vị, đặc biệt hình ảnh con Êmê ngậm giỏ hoa chạy đến chỗ ba chị Ni ngồi mới đây thôi đối với tôi giống như một biểu tượng sinh động của lòng biết ơn về cuộc sống tươi đẹp mà con người đã mang lại cho chúng tôi một cách hào phóng và tràn đầy yêu thương, tất cả khiến tôi bỗng nảy ra ý định kể lại những gì tôi đã chứng kiến (và còn nhớ được) từ bé đến giờ.

Đó là lý do câu chuyện này ra đời 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro