Chương 3 : Bị chơi, nghĩ thôi thật là kinh khủng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Ái Di Tiểu Yến

Chương 3 : Bị chơi, nghĩ thôi thật là kinh khủng.

Chiều đến. Hắn, Ấn Phi Đường nằm ngay ghế sofa của phòng khách. Trên người mang một chiếc quần tây cũ kỹ. Và cái áo phông rộng. Là bộ độ được anh bảo vệ cho mượn mặc.

Mới đầu bảo vệ nhìn hắn mà ngờ nghệch. Nhưng với kinh nghiệm được lưu trữ sẵn. Một hành động đáng yêu làm gục ngã một trái tim ngây thơ. Ha ha .... -.-

Hình dạng của hắn bây giờ rất bắt mắt. Nằm trườn dài ăn bánh và xem ti vi. Áo phông không phải sai của hắn. Mặc vào rất rộng để tuột xuống hơn phân nửa vai. Mà hắn thoải mái, mát mẻ là được. Cần gì để ý chi tiết a. Lại nói từ chiều chẳng có ma mống nào đến tìm hắn. Thật khỏe, không cần phải tiếp. Nhưng hắn vẫn nhàm chán. Là vì ở đây không có giấy để hắn viết, không có truyện để hắn đọc, càng không có sách giáo khoa để hắn kham khảo nữa a. Một người đàn ông gần 30 tuổi, chỉ biết cầm bút để viết. Nay biến thành cô gái 20. Được trẻ thêm 10 tuổi, lại rất thảnh thơi. Sao hắn cảm thấy đời cứ trêu ngươi thế này a. Mẹ nó so với đi dạng háng và viết tiểu thuyết thằng điên nào thích cái đầu. -.- Bị chơi đến thao thao cái huyệt, nghĩ mà thấy thảm... Thà ta là một người đàn ông viết tiểu thuyết đến hết đời cũng được. Cần gì trẻ đẹp mà là gái ngành mới đỉnh. Hắn muốn lật bàn... nhớ được đến đây, hắn lại nhớ đến cái ngày hắn chết.Thật thảm thương được a... -.-

Tháng 11, ngày 28. Thời tiết đang có gió mạnh. Một số nơi tuyết sẽ rơi xuống. Căn nhà phía cuối dãy. Một người đàn ông ngủ gục trên bàn. Đối diện là chiếc máy tính đang còn bật sáng.Tiếng chuông điện thoại reo vang. Người đàn ông nghe thấy, tinh thần mệt mỏi. Nhấc cánh tay, bấm nút nghe.

" A Đường, cậu biết tôi gọi cậu mấy lần rồi không. Sao giờ mới chịu bắt máy. "

Ấn Phi Đường mệt mỏi ngồi dậy. Ánh mắt nhem nhem, thái độ không quan tâm

" Ngủ. Giờ mới nghe "

Nhìn đồng hồ trên tay. 9 giờ, xem ra vẫn còn sớm. Chậc... một đêm mỏi cả lưng.

Bên đầu giây kia, nghe xong giận giữ mắng

" A Đường, cậu thật giỏi. Hôm nay là ngày cậu đi gặp nhà biên soạn với tôi. Mà dám ngủ đến giờ mới chịu dậy a. Cậu biết là hai chúng tôi đợi cậu đã được ba mươi phút rồi không. A Đường người ta sắp rời đi rồi a. Cậu còn lề mề thì thần tượng của cậu đi mất đấy. Tôi giữ người ta được mười phút thôi. Cứ từ từ mà làm. Ha... tút... tút, píp... "

Đệt mợ... vậy mà quên mất. Ôi cái đầu này, phải mau lên mới được.

Được tầm năm phút trở ra. Hắn ôm một sấp tài liệu mang bỏ vào trong cặp. Ra đến ngoài cửa, mặc một chiếc áo khoác đen. Đeo cho mình một khăn quàng xám. Khóa cửa đi ra ngoài.

Đi đến được nửa đoạn đường hắn tăng tốc độ lên. Mà thời điểm bây giờ tuyết lại bắt đầu rơi ngày càng dày hơn. Khiến tầm nhìn bị khuất đi hơn. Hắn lao nhanh, tăng ga đạp xe về phía trước. Thiết nghĩ giờ cũng chẳng còn nhiều người đi trên đường. Vậy mà hắn thật không ngờ. Cái bánh xe, nó vì sao xìa vào trúng vỏ chuối. Làm hắn bị văng ra ngoài đường rướt xuống biển ngay chỗ đèo này. Ha ha tiện thể tặng hắn một vé miễn phí xuống âm phủ rồi a.

Khi hắn vừa mở mắt nhìn bộ dạng xinh đẹp của hắn vẫn còn nguyên, không trầy xước gì. Hắn hứng khởi. Khi ngước lên đối chiếu hắn đối là một cái bàn thờ. Mà bàn thờ đó lại chính là ảnh của hắn. Đệt... tỉnh ruồi. -.- Mẹ nó cẩu huyết à. Vậy mà tưởng rằng phước lớn mạng lớn sống lại. Ai dè hắn ngồi nhìn mọi người đốt nhang cùng ngắm nhìn gà hỏa thân a.

Hắn không muốn. Ấn Phi Đường không muốn cái hiện thực này. Thân một người là đàn ông, chưa được cầm tay gái một lần. Chưa hiểu hết khái niệm đường đời. Hắn còn muốn lấy vợ sinh con. Muốn có một gia đình hạnh phúc a. Trời trêu ngươi hắn à. Hắn muốn được sống trở lại. Hắn không muốn chết. Vì sao lại ra nông nỗi này được a. Tại sao lại vậy.... hu hu...

" e hèm... "

" Hử "

Ấn Phi Đường nghe rồi nhìn, hỏi

" Ai đây ? "

Vì trước mặt hắn là một lão già lẩm cẩm. Dáng vẻ yếu ớt uống trà đạo. Nhìn hắn không chớp mắt.

" Ta là Thiên Đế, xin lỗi nhà ngươi. Ta đã sai Diêm Vương đi bắt nhầm người. Hại ngươi bỏ mạng chết. "

" Wao... Đệt. Ông đùa tôi đấy à. Nghe sao mà hay thế. Đùa cũng không nên đùa theo kiểu đem tính mạng người ra được a "

Ấn Phi Đường hắn dám mắng ngay cả Thiên Đế. Thật đáng ngưỡng mộ. Dẫu gì Thiên Đế không đủ khả năng nghe hắn nói tiếp. Trực tiếp cho hắn hồi sinh sống trở lại vào thế giớ khác và cũng đáp ứng nhu cầu mong muốn của hắn. Và thế là đây là kết quả hắn có được sau khi tỉnh dậy.

Một mỹ nữ đúng kiểu hắn yêu thích. Lại có nhiều tiền bạc trong xã hội. Nhưng là gái ngành chơi sao nổi được đàn ông a. Thật chết tâm hắn mà. Ngày bán bưởi, tối bán hoa. Ngày ngày rồi đêm đêm bán cái gì nổi nữa. -.- Nghĩ mà Ấn Phi Đường càng thêm phiền...

Với bộ dạng chán nản của hắn. Không có không khí màu bao quanh là điều khiến không ai dám tới gần. Vì tin đồn hắn bạo ngược khách vào ngày hôm qua được quảng bá rất rộng rãi. Đến cả tai của ông chủ của Phường Lạc cũng đã tới. Ấn Phi Đường thong dong, ung dung nằm dài ra đó. Không hề biết rằng có một người nhìn hắn từ nãy giờ.

Y đến bên cạnh hắn, ngồi xuống tự động rót cho mình một ly trà. Ôn tồn, nhã nhặn uống. Ấn Phi Đường phiền phức định đứng dậy rời đi. Thế mà lại bị y kéo vào lòng ngồi xuống. Ấn Phi Đường định cáu gắt lên. Vậy mà bên tai hắn, y thổi vào một làn hơi nhẹ. Khiến hắn cảm thấy nhột người mà cũng rùng mình ớn lạnh.

" Linh. Sao vậy... có chuyện gì với em sao ? "

Hờ hờ. Đúng là hắn không thích. Không thích bị nam nhân ôm. Tệ hơn là y đang bóp mông hắn. Cả gan ăn đậu hủ của hắn công khai, trước bao nhiêu cái nhìn a. -.- Ấn Phi Đường nhích người sang một bên, gượng cười.

" Ha ha. Tinh thần hôm nay không tốt. Không thể tiếp... "

Y cười

" ha ha... "

Y lại nói.

" Không phải mỗi khi nhìn thấy tôi là em có tinh thần sao. Sao ? Chẳng lẽ không muốn cùng tôi quan hệ. Em chán rồi "

Đệt mợ. Lại là người quen. Có cần phải khốn nạn thế không. Ấn Phi Đường giả ngu.

" Không phải. Là hôm nay không khỏe "

Y có hành động lạ. Ngửi người hắn. Miết tóc xong lại sờ đến khuôn mặt xong sau nhìn bộ dạng bên ngoài. Y hờ hực

" Không sài nước hoa. Cũng không trang điểm. Lại không chải tóc. Quần áo quá kín. Em đây là bộ dạng gì? Nói tôi nghe "

Ấn Phi Đường trong đầu thiết nghĩ là hắn không muốn bị chơi. Nhìn bộ dạng hắn xem. Như vậy khiến hắn đã đau đầu. Còn thêm mấy chi tiết kia nữa. Ha ha nghĩ đến cảnh phải nằm dưới dạng háng thôi là kinh tởm rồi. -.- Mà sao hắn dám nói thật được a. Ấn Phi Đường đành chọn cách im lặng, ngồi yên, cúi mặt.

Y không nhận câu trả lời của hắn. Hơi cau mày lại, tay y bóp lấy chiếc cằm của hắn, đem hắn đang nhìn hướng khác quay lại nhìn vào y. Y nhìn hắn với bộ dạng mới mẻ này có chút thú vị hơn trước. Y cười niềm nở

" Linh. Đêm nay ngủ với tôi đi "

Ấn Phi Đường trợn tròn mắt. Đây là cái kết cục gì vậy. Ta sắp bị đàn ông chơi còn lại là cái loại nằm dưới banh hai chân a. -.- Thảm thiệt rồi. Nghĩ thử đi...Bị chơi, nghĩ thôi thật là kinh khủng rồi.

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro