Chương 11: Đến Ngãi Y thành.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kế tiếp chúng ta đi đâu?" Triều Dương ngó đầu nhìn Nga Hoàng.

"Đương nhiên là đến Ngãi Y thành lấy phần truyền thừa còn lại." Nga Hoàng nhếch môi cười nhớ đến Thẩm sư phụ nói thì Thành Ngải Y là một thành trì hỗn loạn, thậm chí một vài khu vực không có ai quản lý, tại đó mọi người rất dã man, giết người cướp của thường phát sinh. Nhưng địa phương nguy hiểm cũng có một mặt khác đó là thường có các kỳ ngộ, đồ vật quý hiếm cùng với bảo bối các loại xuất hiện với tần suất phi thường cao.

Một nơi phức tạp như thế rất thích hợp cho nàng rèn luyện  việc xử lý quan hệ giữa người với người, một điểm trọng yếu nữa là thành trì kia không có đội hộ vệ, lại thường có yêu thú xâm nhập, đối với ngươi bây giờ mà nói nơi này tối thích hợp để nàng rèn luyện.

  Vài ngày sau, Nga Hoàng  xuất hiện ở thành Bạch Nhật đi vào tửu lầu, gọi một vài món ăn cái ý định đầu tiên của nàng khi rời khỏi rừng Mê Dẫn nửa năm trước giờ mới có dịp thực hiện.


  Vốn đang uống một chén trà cho nhuận họng để trong lúc chờ thức ăn bưng lên thì phát hiện Mộ Chỉ Ly mặc áo trắng, thấy nàng ta Nga Hoàng có một chút kinh ngạc nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh mà chào hỏi một phen.

"Không ngờ lại gặp ngươi ở đây." Mộ Chỉ Ly khá kinh ngạc nhìn Nga Hoàng, nàng vốn định vào vào tửu lầu, gọi một vài món ăn rồi suy nghĩ đường tới thành Ngải Y không ngờ lại gặp lại tiểu cô nương đã giúp nàng một tay trong đại hội gia tộc ở một năm rưỡi trước.

Hai người nói chuyện vài câu khách khí xong, Mộ Chỉ Ly liền gật đầu đi đến một chiếc bàn khá xa chỗ Nga Hoàng mà ngồi.

Hành động này của nàng ta khiến cho Nga Hoàng rất vừa lòng, mặc dù không có đánh chủ ý gì vào Mộ Chỉ Ly nhưng theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lâu năm của nàng thì chỉ cần tiếp xúc với nữ chính  xác suất ngươi bị liên lụy cao tới 90%, mặc dù thực lực nàng không tệ nhưng vẫn chưa xứng đáng  để lấy ra đặt cược.

 Lúc này đúng giữa trưa, giờ cao điểm ăn cơm, hiển nhiên sinh ý của tửu lầu này phi thường tốt, trong thời gian thật ngắn, bên trong đã chật kín người, các bàn đều đầy người.

  Lâm Việt Thư, Lâm Kỳ cùng Đới Tuấn ba người lúc này cũng từ từ đi vào. "Lão bản, còn bàn trống không?"

 Lâm Việt Thư nhìn tửu lầu đã kín người mở miệng hỏi Lão bản nhìn ba người bọn họ áy náy nói: "Công tử, chúng ta hết bàn trống rồi, chỉ có thể ngồi cùng bàn, bàn kia chỉ có một vị cô nương, các ngươi có thể hỏi nàng có nguyện ý hay không." 

Nghe lão bản nói, ba người cũng không lộ ra thần sắc không hài lòng, dù sao bọn họ cũng hiểu được tình huống hiện tại, nhìn theo hướng lão bản chỉ, ba người hướng nơi đó đi tới.

 Đang dùng cơm, Nga Hoàng cũng sớm đã chú ý tới tình huống bên này, dù sao tu vi hiện tại của nàng đã không tệ, ngũ quan cảm giác đều so trước kia mạnh hơn rất nhiều, huống chi bọn hắn cũng không có tận lực hạ giọng, nàng tự nhiên là nghe được toàn bộ .

 Trong tửu lầu, ánh mắt đại đa số nam nhân lúc này đều đồng nhất hướng về một điểm, chính là nữ tử áo trắng đang ngồi một mình-Mộ Chỉ Ly. Cũng nhờ Mộ Chỉ Ly quá nổi bật cho nên không có ai chú ý đến người đang giả nam trang như nàng, trong mắt họ Nga Hoàng chỉ là đứa nhóc dù diện mạo hơn người song chỉ là một đứa bé trai sao sánh bằng đại mỹ nữ Mộ Chỉ Ly kia chứ?

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn Lâm Việt Thư ba người hướng phía Mộ Chỉ Ly đi đến, trong mắt họ đều xuất hiện ít nhiều nghi hoặc. Nga Hoàng biết những nam nhân ở đây đều muốn đến ngồi bên cạnh Mộ Chỉ Ly, nhưng cái khí chất "người lạ chớ gần" của nàng làm bọn hắn không dám tới gần.

 Dù sao bọn họ đều là người thông minh, mỹ nữ này một thân khí chất bất phàm, hiển nhiên không phải người bình thường, rất có thể là người bọn hắn không thể trêu vào, cho nên bọn hắn mới không có tiến lên. Nếu Mộ Chỉ Ly không có cái khí chất Phiêu Miểu kia, chỉ là đơn thuần xinh đẹp, sợ là chung quanh nàng đã có không biết bao nhiêu nam nhân vây quanh.

Dùng bữa xong Nga Hoàng cũng không có ý định bắt chuyện với Mộ Chỉ Ly dù biết nàng ta cũng có ý định đi đến Ngãi Y Thành mà mang theo Triều Dương rời đi.

Nhìn bóng dáng Nga Hoàng rời đi, Mộ Chỉ Ly hơi trầm mặc.

 Lâm Kỳ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly nhìn tiểu đệ mặc y phục trắng đỏ kia nghi hoặc gọi"Tỷ tỷ..." 

Lúc này Mộ Chỉ Ly mới quay lại nhìn Lâm Kỳ tiếp cuộc trò chuyện.

Ly khai tửu lầu Nga Hoàng tìm chỗ dừng chân, thành Bạch Nhật cùng thành La Thiên kỳ  và Vân Sơn thành thật cũng không có bao nhiêu khác biệt, đồng dạng náo nhiệt, có các loại thế lực,song nàng không để tâm cho mấy mà tiếp tục tu luyện nâng cao thực lực dù sao Thẩm sư phụ đã nhắc nàng di tích Ngãi Y thành mở ra thu hút không ít kẻ mạnh tranh giành, dù hiện tại nàng đạt đến Ngự Thiên cảnh thế nhưng đột phá chưa lâu cho nên cần phải dành thời gian cũng cố mới là chuyện đúng.

  Nếu nói muốn dạo phố, không bằng đợi đến lúc tới thành Ngải Y rồi đi, dù sao đồ vật ở thành Ngải Y đều hiếm có, nàng rất hiếu kỳ.
  

  Hôm sau.

 Trời vừa hừng đông, Nga Hoàng mở mắt kết thúc quá trình tu luyện.

Nga Hoàng một thân nhẹ nhàng, ngoại trừ một chú chim đỏ bám trên đầu và một thanh trường kiếm không có thêm đồ vật nào khác mà hướng theo lộ trình đã vạch ra từ trước để đến Ngãi Y Thành.

Trên đường đi Nga Hoàng bắt gặp không ít cỗ xe ngựa vận chuyển hàng hóa,  ban đầu nàng cũng có ý định mua một cái nhưng ngẫm nghĩ lại tốc độ xem ngựa không nhanh hơn nữa nàng lại chẳng biết đánh xe ngựa thành ra đành từ bỏ mà đi bộ.

Sau nhiều ngày đi bộ Nga Hoàng cũng đi được hơn một nửa chặn đường để đến Ngãi Y Thành thì nàng phát hiện khí tức chung quanh đột nhiên nhiều hơn, ý nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là sơn tặc xuất hiện.

Ngay lúc Nga Hoàng đề cao cảnh giác thì đột ngột nghe được tiếng la lớn từ đoàn xe ngựa phía trước cách chỗ nàng đứng không bao xa:"Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, phía trước khả năng có sơn tặc!"

Lời này vừa nói ra, mọi người nghiêm chỉnh chấp hành. Trước tiên bắt đầu cảnh giới, lấy vũ khí đem hàng hóa vây ở giữa, quét mắt chung quanh thì phát hiện Nga Hoàng cầm kiếm đứng phía sau cách họ không xa.

 Lâm Việt Thư đưa mắt cảnh giác nhìn Nga Hoàng, chân mày cau lại vị tiểu đệ này hắn đã từng nhìn thấy ở tửu lâu ở thành Bạch Nhật: "Vị tiểu đệ này sao lại đi theo chúng ta?"

"Ai thèm theo các ngươi! Ta chẳng qua là muốn đến Ngãi Y Thành làm một số chuyện mà thôi." Nga Hoàng bực bội bước đi, nàng chẳng phải cướp cần gì đề phòng như vậy chứ.

Lâm Việt Thư nhìn bộ dạng tức giận không giống như là giả bộ của Nga Hoàng trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ vị tiểu đệ này nói thật nhưng một thân một mình đi trên con đường thường xuyên có sơn tặc như vậy thật khả nghi.

"Ngươi cũng định đi đến Ngãi Y Thành" Mộ Chỉ Ly bước ra ngoài nhìn Nga Hoàng.

"Mộ Chỉ Ly, ngươi cũng định đi sao?"  Nga Hoàng nhếch môi cười.

Lâm Việt Thư nghe giọng điệu của hai người họ liền biết ít nhiều Nga Hoàng không phải là kẻ xấu, song vẫn không bớt sự cảnh giác của mình. Thấy Nga Hoàng tuổi còn nhỏ Lâm Việt Thư không nỡ bỏ nàng lại đành yêu cầu Nga Hoàng cũng lên ngồi chung với Mộ Chỉ Ly.

Dựa vào thực lực của bản thân khả năng bị thương của Nga Hoàng rất nhỏ nhưng thấy hắn có lòng tốt nàng cũng không nỡ từ chối, khi đám sơn tặc đến thì giúp một phe vậy.

 Càng tiến về phía trước, Lâm Việt Thư càng xác định ý nghĩ của mình là đúng: "Hỏa Nhi, ngươi cùng Tuyết Nhi đồng loạt đi một chiếc xe ngựa, bảo hộ Kỳ nhi cùng Mộ cô nương và tiểu đệ đệ, những người khác chuẩn bị chiến đấu!"

 Hỏa Nhi tuy trong lòng không muốn, nhưng cũng trước tiên đi tới một chiếc xe ngựa, bảo hộ Lâm Kỳ nàng nghĩa bất dung từ, nhưng bảo nàng bảo hộ Mộ Chỉ Ly và tên nhóc kia thì nàng không muốn.

 Ngay lúc Lâm Việt Thư nói xong mệnh lệnh, sơn tặc ở hai bên đỉnh núi gào thét xông tới, số lượng chừng hơn trăm người. Nhìn một màn này, Lâm Việt Thư sắc mặt trở nên khó nhìn. Bọn hắn tại đây bất quá chỉ có hơn hai mươi người mà thôi, mà đối phương có hơn trăm người, bọn hắn còn phải bảo vệ hàng hóa nữa, độ khó hẳn có thể nghĩ.

 Người ở chỗ này ngoại trừ Mộ Chỉ Ly và Nga Hoàng, sắc mặt đều rất khó coi. Bọn hắn trước kia đã từng gặp qua sơn tặc, nhưng tình huống xuất hiện trên trăm sơn tặc là lần đầu tiên gặp được. Bình thường bất quá là mười mấy tên, trên trăm tên thì có chút lao sư động chúng (*) rồi.

  * huy động nhiều người để làm 1 việc rất nhỏ 

Sơn tặc đầu lĩnh là một nam tử thập phần cường tráng, hắn cởi trần, toàn thân tản ra khí tức tục tằng và dã man. Khiến người chú mục nhất chính là ánh mắt của hắn, bởi vì hắn có một con mắt bị mù.

 Chỉ nhìn thoáng qua, Nga Hoàng và Mộ Chỉ Ly liền biết rõ sơn tặc đầu lĩnh kia là dân liều mạng.

 Bọn sơn tặc cũng không có trực tiếp động thủ, sơn tặc đầu lĩnh nhìn bọn hắn nói: "Trong các ngươi ai là người phụ trách?" 

Lâm Việt Thư đứng dậy, nói: "Sơn tặc đại ca, chúng ta vận chuyển hàng hóa, lần đầu tiên tại đỉnh núi này gặp phải ngài. Này coi như là ta hiếu kính ngài, để cho chúng ta đi qua được hay không?"

 Nói xong, đem một túi tiền đưa cho sơn tặc đầu lĩnh. Sơn tặc đầu lĩnh tiếp nhận túi tiền nặng trịch, sức nặng của túi tiền cho thấy Lâm Việt Thư là người rất thức thời, hắn nói: "Ngươi rất thức thời, nếu như ta chỉ có một người, ta nhất định tha các ngươi đi qua. Nhưng ta còn có nhiều huynh đệ như vậy, ngươi hiếu kính ta rồi, nhưng các huynh đệ của ta lại không có, bọn hắn cũng không thể tốn công đi mà lại không được gì!

Ngươi vẫn nên đem hàng hóa lưu lại, mang người của ngươi ly khai đi. Thấy ngươi thức thời như vậy, ta sẽ không đả thương tánh mạng của các ngươi."

Nghe sơn tặc đầu lĩnh nói, Lâm Việt Thư sắc mặt khó coi rất nhiều, hiển nhiên một hồi ác chiến là tránh không được: "Đã như vầy, cũng chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần!"

  Sơn tặc đầu lĩnh đối với cách làm của Lâm Việt Thư cũng không có ngoài ý muốn. Từ khi mới bắt đầu hắn đã không tính tha cho bọn họ, mà Lâm Việt Thư giao tiền cho hắn có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.

 Phất tay, đám sơn tặc liền rõ ràng ý của hắn, giơ vũ khí lên hò hét lao về phía Lâm Việt Thư và đoàn xe. Gã sơn tặc đầu lĩnh khoanh hai tay quanh trước ngực cười nhìn xem một màn này. 

Trong mắt hắn, bọn hắn hơn trăm người đối phó hai mươi mấy người kết quả vừa nhìn đã rõ. Tuy trong nhóm người này mấy người đầu lĩnh thoạt nhìn thực lực không tệ, nhưng cũng không mạnh hơn bọn hắn bao nhiêu. 

Đối với cái loại quần chiến này, lực lượng cá nhân không có bao nhiêu tác dụng, trừ phi trong bọn họ có người là tiên thiên cao thủ, nhưng mà... Điều này có thể sao? 

Thiên Huyền Đại Lục tiên thiên cao thủ thân phận tôn quý không cần nói nhiều. Nếu là tiên thiên cao thủ sao có thể lại hạ mình vận chuyển hàng hóa? Tùy ý tới một đại gia tộc nào đó đều có thể làm trưởng lão danh dự. 

So sánh thiệt hơn, chỉ cần không phải kẻ đần đều chọn làm khách khanh trưởng lão. Trưởng lão danh dự tuy không phải người trong gia tộc, nhưng đãi ngộ cùng các trưởng lão khác giống như đúc, không có bất kỳ khác biệt. 

Cuộc sống như vậy thật là thích ý. Lâm Việt Thư sắc mặt dị thường khó coi, nhưng không chút nào bối rối, tâm niệm vừa động, Thiên Lực trong cơ thể liền nhanh chóng vận chuyển. 

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong nháy mắt song phương đã ra tay. Nga Hoàng quan sát Lâm Việt Thư, nàng có thể đoán được Lâm Việt Thư là Hậu Thiên cao cấp cao thủ, thân thủ không tầm thường.

  Tại hậu thiên cảnh giới cũng đã là cường giả nhất lưu rồi, cách hắn đối địch cho thấy kinh nghiệm chiến đấu của hắn thập phần phong phú, nhất cử nhất động đều là kinh nghiệm cô đọng. Những sơn tặc này có rất nhiều người bình thường, cũng có rất nhiều Hậu Thiên cao thủ, thực lực cao thấp không đều.

 Tuy nói nhân số gây nên áp lực, nhưng mọi người tạm thời còn có thể ứng phó, chỉ là càng kéo dài thời gian bọn họ ngày càng bất lợi. Mà sơn tặc đầu lĩnh kia hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này. Lâm Việt Thư một mình ngăn cản rất nhiều sơn tặc, giúp những người khác giảm đi rất nhiều áp lực. 

Lâm Việt Thư thực lực cường hãn, những sơn tặc công kích hắn phần lớn đều là bị hắn giết hoặc mất đi sức chiến đấu. Tiếp tục như vậy, nhân số chênh lệch sẽ được kéo ra, ưu thế của bọn hắn cũng không tồn tại nữa. 

Trong nháy mắt, sơn tặc đầu lĩnh liền ra quyết định, bay thẳng đến công kích Lâm Việt Thư, âm thanh binh khí va chạm không ngừng truyền tới. Những sơn tặc bị Lâm Việt Thư ngăn lại nhìn thấy một màn này đều hướng những người khác công kích. Dù sao công kích những người khác bọn hắn còn có mấy phần tin tưởng, chống lại Lâm Việt Thư bọn hắn không có hi vọng rồi.

 Ai cũng không hi vọng chính mình gặm xương cứng, cùng lúc đó, những người khác áp lực đại tăng.

 Thực lực sơn tặc đầu lĩnh so với Lâm Việt Thư còn mạnh hơn vài phần, Lâm Việt Thư chỉ đủ sức ngăn cản, nhưng nhìn bộ dáng kia hiển nhiên cũng cầm cự không được bao lâu. 

Những người khác nhìn thấy Lâm Việt Thư bị áp chế, nguyên một đám sắc mặt đều thập phần khó coi.

 Hy vọng của bọn hắn đều đặt hết lên người Lâm Việt Thư, hiện tại xem ra bọn họ hết hi vọng rồi. Đối với việc này bọn hắn cũng không xa lạ gì, một khi bọn hắn thua, kết quả chỉ có một chữ chết. 

Giết người diệt khẩu là quy củ của sơn tặc, cho nên mọi người đều liều mạng chém giết, mỗi người đều ôm tâm trạng giết một người hồi vốn, giết hai người là buôn bán lời. 

Nga Hoàng quan sát hết thảy, Hậu Thiên cao thủ giao thủ cũng không có gì quá sức tưởng tượng, so với tiên thiên cao thủ giao thủ chiêu thức rực rỡ tươi đẹp cùng với lực phá hoại có khác biệt rất lớn. Hậu Thiên cùng Tiên Thiên chênh lệch rất lớn ở chỗ là lực khống chế.

 Hậu Thiên cao thủ chỉ là dựa vào tu luyện Thiên Lực để tăng cường thân thể của mình, tuy nói biết một chút vũ kỹ, nhưng những vũ kỹ này phần lớn đều là tạo thành mặt trên cường độ thân thể. Nhưng khi tiến vào Tiên Thiên cảnh giới trở về sau có thể mượn lực lượng của thiên nhiên, khiến Phong Vân biến hóa, thực lực càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn.

 Nga Hoàng,Mộ Chỉ Ly, Lâm Kỳ, Hỏa Nhi bốn người nguyên ở trên xe ngựa, nhưng hiện tại cũng đã đứng trên mặt đất. Trong tình huống này, nếu còn ngu ngốc trốn trong xe ngựa vậy cũng chỉ có thể thúc thủ chịu trói.

 Hỏa Nhi tay cầm trương tiên, mỗi khi tới gần một sơn tặc, nàng dùng trường tiên của chính mình đánh bọn chúng dạt ra, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ có thể bình yên vô sự.

 Những sơn tặc kia không phải muốn giết mà là muốn bắt sống các nàng, cho nên trường tiên của Hỏa Nhi mới mang đến cho bọn hắn một chút phiền toái.

 Bất quá bằng vào nhãn lực của Nga Hoàng, liếc cũng có thể thấy được tiếp tục như vậy kiên trì cũng không được bao lâu, một khi sơn tặc đầu lĩnh chế ngự được Lâm Việt Thư, hậu quả cho Hỏa Nhi chính là từng phút đồng hồ. 

Hỏa Nhi tâm tình bây giờ phi thường không tốt, nhìn xem đại ca đang gặp nguy hiểm, chính mình lại không cách nào giúp hắn, trong lòng có thể không vội sao? Khóe mắt thoáng nhìn chứng kiến Mộ Chỉ Ly  và Nga Hoàng thản nhiên không chút khẩn trương, trong lòng liền nảy sinh tức giận.

  "Hiện tại tình huống khẩn cấp như vậy, còn muốn ta đến bảo hộ các ngươi, nếu không phải vì các ngươi, ta hiện tại cũng có thể đi trợ giúp đại ca rồi!" Hỏa Nhi hằm hằm nhìn  Nga Hoàng và Mộ Chỉ Ly.

Nghe nàng ta nói như vậy, Nga Hoàng cảm thấy cô gái này chẳng biết hai chữ lý lẽ viết như thế nào?  Dù không có nàng và Mộ Chỉ Ly thì Hỏa Nhi cũng phải bảo vệ Lâm Kỳ mà không cách nào đi hỗ trợ.

 Hỏa Nhi vung roi tay cũng dần dần bắt đầu run rẩy, không chỉ vì mỏi mệt, mà còn vì khẩn trương. Đám nam nhân một khi bị chế ngự chỉ có một vận mệnh là bị giết, mà nàng một khi thất thủ sẽ bị bắt mang về sơn trại, kết quả của nó không cần nói cũng biết.

 Vừa nghĩ tới đó, nàng cảm giác sợ nổi da gà. Nếu nói như vậy, nàng tình nguyện chết cho thống khoái.

 Lâm Kỳ mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía Lâm Việt Thư, lo lắng Lâm Việt Thư sẽ bị thương. Nhưng mà càng không muốn chuyện đó xảy ra nó lại càng xảy ra, ngăn cản cả buổi Lâm Việt Thư rốt cục cũng không địch lại bị sơn tặc đầu lĩnh đâm bị thương cánh tay.

 Máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn, nhưng mà, động tác của hắn như trước không có dừng lại, tiếp tục chiến đấu chỉ là kết quả không cách nào cải biến... Lâm Kỳ nhìn Lâm Việt Thư bị thương không khỏi khóc lên, đồng thời cầm kiếm hướng phía sơn tặc đánh tới. Nga Hoàng lúc này cũng chú ý tới người của đoàn xe ít nhiều đều đã bị thương, không bị thương cũng chỉ có nữ nhân và đứa trẻ như nàng, nam nhân tất cả đều bị thương.

 Mà trên mặt đất cũng có thi thể sơn tặc. Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, Nga Hoàng không chút cảm giác, nàng từ lâu đã luyện thành thói quen này.

Triều Dương mở miệng nói: "Không ra tay giúp đỡ sao?"

"Ta thật sự thích không nổi cái người tên Hỏa Nhi kia." Nếu không phải nàng có chút hảo cảm với Lâm Việt Thư  thì ngay từ ban đầu đã phủi mông rời đi.Nghĩ vậy, Nga Hoàng khóe miệng nhẹ nhàng lộ ra sự vui vẻ.

  Hỏa Nhi vừa quay đầu lại nhìn thấy Nga Hoàng và Mộ Chỉ Ly dáng tươi cười, lập tức giận điên lên, không khỏi mắng: "Các ngươi đúng là không tim không phổi, loại tình huống này ngươi còn có thể cười được?

 Các ngươi cho rằng chuyện này đối với ngươi không có vấn đề gì? Ta cho ngươi biết, một khi chúng ta thất bại, kết quả chỉ có một chữ chết!

 Ngươi cầm kiếm làm gì? Không phải bày ra một bộ dáng rất giỏi hay sao? Sao không để cho chúng ta chiêm ngưỡng tư thái đệ tử đại gia tộc? Hay Mộ Chỉ Ly ngươi chỉ là một kẻ bất lực vô dụng" 

Nghe Hỏa Nhi nói, Mộ Chỉ Ly mặt lạnh nhìn nàng một cái, nói: "Tự cho là đúng, cảm giác rất tốt sao?" Hướng phía Hỏa Nhi đến gần một bước, tại bên tai của nàng nói: "Nói ta là kẻ bất lực? Ngươi, còn không có tư cách!"

  Âm thanh rơi, Mộ Chỉ Ly một kiếm đã đâm trúng một sơn tặc đang đánh tới. 

Một chiêu trí mạng. Sơn tặc kia tựa hồ có chút không tin nhìn Mộ Chỉ Ly, trong mắt lóe ra nghi hoặc, không cam lòng đủ loại cảm xúc, nhưng tất cả đều đã đã muộn, hắn đã triệt để rời khỏi thế giới này.

Thấy Mộ Chỉ Ly đã ra tay Nga Hoàng nhảy khỏi xe ngựa bước đến nhìn Hỏa Nhi đang đờ người ra cười nhẹ đáp: " Nếu muốn sống thọ tốt nhất nên dùng óc của mình nghĩ cho thật kĩ trước khi nói, không phải ai cũng có tính tình tốt để nghe ngươi lên mặt đâu."

  "Bảo vệ tốt Lâm Kỳ." Nói xong, Nga Hoàng nhìn cũng không nhìn Hỏa Nhi, hướng phía Lâm Việt Thư đi đến...

  Nàng biết mục đích những sơn tặc này chính là bắt sống nữ nhân, cho nên Hỏa Nhi bọn họ tạm thời không có nguy hiểm, gặp nguy hiểm chính là những nam nhân này và kẻ giả trai như nàng.

 Hiện tại tình huống của Lâm Việt Thư có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, cánh tay bị thương làm động tác không còn linh hoạt như trước, ngắn ngủn mấy tức thời gian trên người hắn đã xuất hiện khá nhiều vết thương lớn nhỏ.

 Nếu không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, hắn đã sớm chết rồi. Đột nhiên sơn tặc đầu lĩnh sử xuất kỳ chiêu, góc độ xảo trá đâm về phía trái tim Lâm Việt Thư làm cho hắn phản ứng không kịp...

 Mọi người hoảng sợ, trong tầm mắt, chỉ thấy lĩnh mũi kiếm thẳng tắp đâm về phía trái tim Lâm Việt Thư. Nếu đâm trúng, tuyệt đối không có khả năng sống sót. 

Lâm Kỳ tê tâm liệt phế hô: "Ca!"

 Đám người Hỏa Nhi tuyệt vọng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thấy một màn sắp phát sinh, vũ khí trong tay càng thêm nắm chặt vài phần... 

Tại thời điểm vạn phần nguy cấp, Nga Hoàng bất ngờ xuất hiện bên người Lâm Càng Thư.

 "Xoẹt" thanh âm vũ kỹ giao tiếp vang lên.

  Nga Hoàng thân kiếm vừa vặn chặn một kích của sơn tặc đầu lĩnh. Sơn tặc đầu lĩnh không nghĩ tới tại thời điểm sắp thắng lợi lại nhảy ra một Trình Giảo Kim. Cứ như vậy buông tha cho Lâm Việt Thư hắn tự nhiên là không cam lòng, vì vậy đã dùng hết khí lực toàn thân ý đồ chống đỡ khai mở thân kiếm của Nga Hoàng.

 Sơn tặc đầu lĩnh bởi vì dùng sức quá độ mà sắc mặt đỏ lên, nhưng thân kiếm kia vẫn như trước không di động nửa phần. Trái lại, Nga Hoàng vẻ mặt tùy ý, hai mắt nhìn cũng chưa từng nhìn sơn tặc đầu lĩnh, tựa hồ sớm đã biết kết quả này, liền lười nhìn xem xét. 

Mọi người không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ngược lại nghe được thanh âm vũ khí, nên đều nhìn về phía bên này. Sau khi nhìn thấy một màn này tất cả đều sững sờ, không nghĩ người bị bọn hắn cho là vướng víu Nga Hoàng lại cứu được Lâm Việt Thư.

 Hỏa Nhi nhìn xem một màn này cũng có chút ngây người, đứa bé đó... Nó vậy mà có thể làm được? Chỉ có từng tuổi ấy mà không chút do dự giết người, so với Mộ Chỉ Ly đứa trẻ đó càng đáng sợ.

 Người đối với cảm giác này chấn động nhất chính là Lâm Việt Thư. Bởi vì hắn nghĩ, kiếm Nga Hoàng chỉ chắn trước ngực hắn, nơi thụ lực như trước vẫn là bản thân hắn. Nhưng cái làm hắn rung động nhất cũng chính là đây.

 Nguyên nhân là hắn không cảm giác được lực lượng mũi kiếm của sơn tặc đầu lĩnh. Nói cách khác toàn bộ lực lượng đều rơi vào thân kiếm của Nga Hoàng, mà Nga Hoàng  tỏ vẻ rất thoải mái, trong lòng của hắn không khỏi cảm khái: Lực lượng của đứa bé đến tột cùng mạnh đến bao nhiêu?
 

 Sơn tặc đầu lĩnh hiển nhiên cũng đã biết rõ một kích này là không thể nào thành công, vì vậy thu hồi thế công, đem ánh mắt chuyển đến trên người Nga Hoàng. Đứa bé này nhỏ như vậy mà đã mạnh như vậy nhất định là con nhà gia thế, nếu có thể bắt được nó sẽ đổi được không ít thứ tốt.

Hắn vừa đảo mắt thì nhận ra Mộ Chỉ Ly đứng phía sau, lúc nãy hắn còn không chú ý tới, chỉ chú ý Hỏa Nhi dáng điệu không tệ, muốn bắt trở về làm đệ ngũ phu nhân. Nhưng mà Hỏa Nhi cùng tiểu mỹ nhân trước mắt đứng chung một chỗ quả thực không thể so sánh.

 Trên mặt vui vẻ, xoa xoa đôi bàn tay nhìn Lâm Việt Thư nói: "Chỉ cần ngươi để mỹ nhân và đứa bé cùng ta trở về, ta thả các ngươi rời đi, như thế nào?"Sắc đẹp trước mặt, lợi ích cũng có thật là công đôi việc.

 Nghe vậy, Lâm Việt Thư sững sờ nhưng cũng không có cái gì ngoài ý muốn. Hắn với tư cách một người nam nhân tự nhiên là có thể lý giải được tại sao sơn tặc đầu lĩnh lại làm như vậy. Ngay cả hắn lúc nhìn thấy Mộ Chỉ Ly cũng có chút tâm viên ý mãn, chẳng qua trong lòng hắn rất rõ ràng đây là chuyện không thể nào. Hơn nữa dựa vào thực lực của đứa bé này liền biết nhất định là con nhà gia thế có thể đem làm con tin trao đổi với gia tộc phía sau đứa bé này.

  Lâm Việt Thư lắc đầu: "Điều đó không có khả năng."

  Hắn cũng không phải người ngu, không nói việc hai người họ không thuộc đội xe bọn họ, chính hắn căn bản không có quyền quyết định. Huống chi vừa rồi Nga Hoàng còn cứu hắn một mạng, quan trọng nhất là xem biểu hiện của tiểu đệ này, thực lực tuyệt đối không kém, chỉ cần giải quyết sơn tặc đầu lĩnh, như vậy bọn hắn có cơ sống sót.

  Trái lại, nếu hắn đáp ứng sơn tặc đầu lĩnh, sợ là nhóm người của hắn căn bản đi không được. Bởi vì người thứ nhất hai người họ giết không phải sơn tặc, ngược lại chính là bọn hắn.

  Nghe Lâm Việt Thư trả lời, sơn tặc đầu lĩnh khóe miệng vốn lộ ra một chút vui vẻ giờ phút này cũng đã biến mất vài phần, mặt lạnh nói: "Chẳng lẽ ngươi không để ý tới tánh mạng của toàn bộ đoàn xe sao?"

Nga Hoàng đương nhiên hiểu rõ lý do vì sao Lâm Việt Thư nói như vậy trong lòng cảm thấy giúp bọn họ một chút cũng không đến nổi nào.

 "Ngươi vẫn nên lo lắng cho tánh mạng của các ngươi thì hơn." Mộ Chỉ Ly âm thanh lạnh lùng nói

 Sơn tặc đầu lĩnh nghe nói như thế thì phi thường mất hứng, nhưng thấy người nói chuyện là Mộ Chỉ Ly thì tức giận liền tiêu tán, vẻ mặt vui vẻ nói: "Mỹ nhân, ngươi theo ta trở về làm đệ Ngũ phu nhân đi? Ta cam đoan ngươi sẽ được ăn ngon mặc đẹp."

  Nghe vậy, đầu lông mày Mộ Chỉ Ly hiện lên một vòng châm chọc: "Đệ Ngũ phu nhân?"

 Sơn tặc đầu lĩnh còn tưởng rằng Mộ Chỉ Ly đối với bài vị đệ ngũ cảm thấy không hài lòng, bề bộn sửa lời nói: "Chỉ cần mỹ nhân nguyện ý cùng ta trở về, ta liền đem bốn người kia bỏ, cho ngươi làm đệ nhất phu nhân của ta, như thế nào?"

Nghe được lời của hắn Nga Hoàng nhịn không được phì cười, tên nào không biết sống chết là gì.

  "Nằm mơ!" Mộ Chỉ Ly nở nụ cười hồi đáp lại.

 Tại lúc bị nhiều huynh đệ nhìn soi mói như vậy, Mộ Chỉ Ly cự tuyệt không khác nào vẽ bậy lên mặt hắn, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Ta cho ngươi biết, ngươi theo cũng phải theo, không theo cũng phải theo!" 

Chợt đối với các huynh đệ hô: "Nam toàn bộ giết trừ thằng nhóc kia, nữ toàn bộ mang về! Động thủ!"

  "Ah..." Bọn sơn tặc nghe đầu lĩnh ra lệnh mỗi người đều hết sức công kích.
 

"Tên đi đầu cho ngươi trút giận, đám râu ria kia cứ để ta." Nga Hoàng nhìn Mộ Chỉ Ly một cái liền rút kiếm ra khỏi vỏ, kết hợp với Tiêu Dao vi bộ  khiến cho bản thân trở thành một vệt sáng đỏ bạc trong chóp mắt hết toàn bộ đám sơn tặc kia.

Hỏa Nhi và Lâm Việt Thư trợn mắt không tin vào mắt, chỉ trong chóp mắt mà đứa bé kia đã giết hết toàn bộ đám sơn tặc kia, ngay cả kêu la chúng cũng không có thời gian.

Nhìn thấy kiếm dính máu Nga Hoàng nhíu mày một cái, rút từ trong tay áo một chiếc khăn trắng lau đi rồi vứt nó. 

  "Ah..."

Nga Hoàng xoay người lại thì nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đã giải quyết xong tên đầu lĩnh, nhìn sơn tặc đầu lĩnh đứng đầu ngay cả thi cốt cũng không còn, trong lòng thầm tán thưởng thủ đoạn của Mộ Chỉ Ly.

 Đoàn người Lâm Việt Thư nhìn thấy một màn này đều triệt để hóa đá, trong đám người này nổi bật nhất tự nhiên là Hỏa Nhi. Nhìn Nga Hoàng phô diễn thực lực, chỉ một chiêu liền đem cục diện triệt để cải biến hơn nữa Mộ Chỉ Ly có thể một mình xử lý tên đầu lĩnh kia, Hỏa Nhi nhớ đến chính mình mới vừa rồi còn mắng hai người họ là kẻ bất lực, nàng liền muốn tìm cái động chui vào. Mộ Chỉ Ly thì không nói đi, thế nhưng đứa bé kia một góc nàng cũng không sánh bằng, lại nhớ những lời ban nãy thằng bé nói cả người nàng lạnh run lên.

  Lâm Kỳ nhìn thấy một màn này, miệng cũng quên khép lại. Nàng không nghĩ tới Mộ tỷ tỷ thiện lương thực lực lại cường hãn như thế, đứa bé kia càng khủng bố hơn.

Trong nháy mắt, quan niệm trong lòng nàng liền bị phá vỡ. Nàng vốn cho rằng thực lực của đại ca là mạnh nhất không có người mạnh hơn, bây giờ nàng mới biết nguyên lai đại ca cũng không phải mạnh nhất. 

Lâm Việt Thư tuy biểu lộ không quá khoa trương, nhưng trong lòng lại rung động đến tột đỉnh. Hắn hiện tại có thể khẳng định Mộ Chỉ Ly và Nga Hoàng đối với đoàn xe của bọn hắn tuyệt đối không có chút tư tâm. Với thực lực của hai người họ, nếu muốn đội xe bọn họ căn bản không cần tốn nhiều nước miếng. Đối với hai người mà nói, giết cả đoàn người bọn hắn chỉ là một việc đơn giản. Hiện tại xem ra, chính mình mang Mộ Chỉ Ly  cùng đi  và không bỏ đứa bé trai kia ngược lại cứu được bọn họ cứu một mạng. Nếu Mộ Chỉ Ly  và đứa trẻ kia không xuất hiện, tất cả bọn hắn đều đã chết dưới tay sơn tặc.

Nhìn đám người Lâm Việt Thư nửa ngày, thấy bọn họ không có chút phản ứng nào, nguyên một đám tựa hồ đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình Nga Hoàng cũng không mấy để tâm mà tra kiếm vào vỏ rời đi.

Mộ Chỉ Ly nhìn Nga Hoàng và chú chim đỏ kia rời đi nếu không có nàng ta thì nàng sẽ phải hao tổn rất nhiều thiên lực mới giải quyết hết đám này, không gặp một thời gian mà nàng ta đã mạnh như vậy hơn nữa tốc độ đó dù bản thân có dùng Phiêu Miểu cũng không bắt kịp.

Trên đường đi Nga Hoàng nhiều người đều hướng thành Ngải Y chạy đi, bộ dáng phong trần mệt mỏi có lẽ đã đi liên tục trong nhiều ngày, nàng đương nhiên biết mục đích của họ đến Ngãi Y thành là vì Di tích viễn cổ.

Nghĩ đến mục đích bọn họ cũng giống mình Nga Hoàng tăng tốc, suốt đêm đi về phía hướng thành Ngải Y.

  Buổi trưa ngày hôm sau, Nga Hoàng đã tới thành Ngải Y. 

Cấu tạo của thành Ngải Y cùng thành thị bình thường cũng không có gì khác nhau quá lớn, nhưng mà sau khi đi vào thì phát hiện ra chỗ khác nhau, bởi vì hành vi của người nơi này phi thường tục tằng, không bị trói buộc.

 Trên đường đi cái gì bán được cũng đều có, nhưng mà những người kia đều mặc áo choàng đen, lại làm cho người ta không thấy rõ lắm chân diện mục của đối phương.

 Hôm nay thành Ngải Y đặc biệt chen chúc, bởi vì có rất nhiều người dũng mãnh vào đây, bọn họ cũng đều biết tin tức của Di tích Viễn Cổ hiện thế, chính bởi vì có nhiều người như vậy, cho nên thương nhân bán hàng cũng liền nhiều hết mức. 

Đi trên đường lâu như vậy, Mộ Chỉ Ly cũng có chút phong trần mệt mỏi, nàng hiện tại hi vọng nhất có thể được tìm một gian khách sạn để rửa mặt một phen, đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

 Nhưng mà, lúc Nga Hoàng đi tìm khách sạn cùng tửu lâu phát hiện bi kịch một chút, khách sạn cùng tửu lâu cũng đều đầy rồi, nàng cơ hồ không tìm thấy chỗ có thể nghỉ chân. 

Ở chỗ này hiển nhiên là muốn ở lâu một đoạn thời gian, nếu như một mực không có chỗ ở, cái này thật sự thật là bất tiện, vì vậy, Nga Hoàng gần như lật tung 3/4 thành Ngải Y  cuối cùng tại một quán tửu lâu tìm được một gian phòng để dừng chân.






   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro