Chương 2:Đến Thiên La thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian một năm đã hết, Nga Hoàng cúi người thu thập đủ lương thực cho sáu tháng, một đống quần áo,...Triều Dương bám trên vai Nga Hoàng nhìn nàng gần như quét sạch mọi thứ có thể dùng ở nơi này mà mang đi, cảm thấy buồn chán mà cười đáp: " Bỏ nhiều thứ như vậy mà vẫn còn trống nhiều như thế xem ra túi Càn Khôn thuộc cấp cao đây."

Thu thập xong Nga Hoàng liền treo nó bên hông, cười vui vẻ: "Xem như tên kia có lương tâm, quà tặng này khá hữu dụng à nha."

Vừa chuẩn bị xong thì mọi thứ xong quanh hai người liền biến mất, Nga Hoàng nhìn chỗ họ đứng là một ngõ cục vắng người cho nên không cần bận tâm mà thông thả đi ra. Theo như những lời cuối cùng của quyến sách hướng dẫn thì chỗ họ đến là La Thiên thành, diện tích cũng hơn trăm ngàn km, hung quanh La Thiên thành có rất nhiều núi đều quy về quản hạt của La Thiên thành, phạm vi này không thể lớn không ít, nhưng mà đến trong miệng của Triều Dương thì nó bé bằng hạt vừng so với nơi nàng sống.

Nga Hoàng biết Thiên Huyền Đại Lục rất lớn, không ai biết nó cụ thể là lớn bao nhiêu, nơi ở hiện tại thuộc về Thiên Thăng quốc, nhưng mà ở trong Thiên Thăng quốc còn có hơn trăm thành trì giống với La Thiên thành, ở trong Thiên Huyền Đại Lục lại có mấy ngàn quốc gia, đại lục này có thể nói là lớn đến không thể tưởng tượng.

Nhìn trên đường cái nhóm tiểu thương đang rao hàng cùng với người đến người đi, khóe miệng không khỏi nổi lên một chút mỉm cười, cả năm trời chỉ Triều Dương làm bạn, hiện tại phát hiện cảnh tượng náo nhiệt này thật đúng là làm cho người ta hoài niệm a.

Đi dạo trên đường một lúc thì Nga Hoàng phát hiện một tiệm bán thuốc, hai mắt lập tức sáng lên, dù sao trong người nàng không có một đồng xu dính túi nào cả dùng chút thảo dược bán mới được.

Đây là một cửa hàng bán thuốc khá lớn, sắc thái cổ kính rất nhiều, bảng hiệu ở đại môn là dùng gỗ hoa khắc làm thành , đi vào bên trong đánh tới trước mặt là mùi thuốc nồng đậm, có lẽ người bình thường ngửi không quen, nhưng mà đối với người dù cả đời trước cộng thêm một năm ở thế giới này thì nó càng khiến cho nàng cảm thấy thân thuộc.

"Vị tiểu huynh đệ, không biết cháu cần gì?"Ông chủ tiệm thuốc tuổi ước chừng bảy mươi, mái tóc hoa râm cùng chòm râu dài, mặt mũi bộ dáng hiền lành làm cho người ta rất hảo cảm, khi nói chuyện tươi cười cũng tràn đầy hiền lành.

Tiểu huynh đệ? Vâng, nữ chính của chúng ta hiện tại mới vừa tròn có bảy tuổi hơn nữa lại là cải nam trang.

Nga Hoàng nở nụ cười hồn nhiên hợp với độ tuổi của mình, càng làm cho dung mạo dễ thương cực điểm như loli càng khiến cho người ta yêu thích không thôi: " Cháu muốn bán một ít dược liệu không biết có được không ạ?"

Ông chủ nhìn nàng gật đầu bảo nàng đưa dược liệu cho lão xem thử, tuy những dược liệu mà Nga Hoàng đưa không phải phi thường trân quý song rất hay dùng, giá mà chủ tiệm trả rất hợp lý cho nên Nga Hoàng đồng ý ngay, nhân lúc này nàng đưa mắt nhìn đánh giá bên trong cửa hang thuốc, ngăn tủ giống nhau, dược liệu đều được chứa trong ngăn kéo nhỏ, trên ngăn kéo dán tên dược liệu, hết thảy đều quen thuộc như vậy, nhưng mà Nga Hoàng cũng chú ý tới nơi này còn có quầy, bên trong có một đám hộp gấm, trên hộp gấm dán tên cùng với tác dụng.

Nhất phẩm Giải Độc Đan: đại đa số độc tố cấp thấp đều có thể giải.

Nhất phẩm khu trùng đan: sử dụng đi ra ngoài, xà độc trùng đều sẽ không tới gần.

Nhất phẩm Chỉ Huyết đan: khi bị thương dùng rất nhanh cầm máu.

Nga Hoàng nhíu mày, đan dược này nàng đều biết, dù sao nàng cũng dùng không ít thời gian nghiên cứu đan dược có đủ loại hiệu quả thần kỳ, hơn nữa giá đan dược cũng thực sang quý, địa vị dược sư ở Thiên Huyền Đại Lục rất là cao, cho dù một người không hề có thiên phú tu luyện sau khi trở thành dược sư cũng sẽ được mọi người kính ngưỡng.

Tu luyện thực lực phân ba bảy loại, đan dược cũng không ngoại lệ. Đan dược cũng phân phẩm giai, nhất phẩm tới tam phẩm thuộc loại vật phàm, tứ phẩm tới lục phẩm là tiên phẩm, thất phẩm tới cửu phẩm là thánh phẩm, về phần phía trên cửu phẩm thì là tuyệt phẩm, nhưng mà thánh phẩm đan dược cũng hiếm gặp hơn, tuyệt phẩm thì chưa có ai gặp.

Do kinh phí eo hẹp Nga Hoàng thuê một phòng trọc có giá thấp nhất, đặt cọc nửa tháng tiền thuê Nga Hoàng bắt đem nội dung của Tâm Pháp Nghịch Thiên ở trong đầu ra tiếp tục luyện.

Có được nó cũng phải nhờ Triều Dương nói cho nàng biết chiếc nhẫn mà nàng đeo rất giống vật của một kẻ khó ưa tạo ra, cho nên chỉ dạy nàng bình tĩnh dần tâm thần, tập trung tinh thần cảm thụ mà tiến vào bên trong, chiếc nhẫn sáng rực rỡ như thể vui sướng khi chủ nhân cuối cùng cũng nhân ra bản chất thật của nó-Vô Nhẫn giới.

Không gian bên trong Vô giới diện tích rất lớn, hơn nữa có rất nhiều cánh cửa, nhưng mà trừ bỏ một cánh cửa mở được ra, các cánh cửa khác đều đóng chặt.

Bước vào căn phòng không khóa kia Nga Hoàng phát hiện không gian trong phòng vô cùng to lớn, nhưng mà bên trong chỉ có một giá sách, trên giá sách đặt linh tinh rải rác có ba quyển sách, cho nên toàn bộ phòng có vẻ trống rỗng.

Đi đến giá sách trước mặt, Nga Hoàng nhìn đến một quyển sách, đây là một quyển sách cổ, nhìn qua cũng đã biết tuổi thọ của nó cũng đã rất lâu rồi, trên sách phủ kín tro bụi, nhưng mà lúcNga Hoàng cầm lên xem thì tro bụi trên mặt lại không cánh mà bay, ngược lại cả quyển sách đều lóng lánh nội liễm sáng bóng.

Nga Hoàng đột nhiên ý thức được quyển sách này rất trân quý, ba quyển sách liền chiếm một phòng như vậy, theo như nàng nghĩ cũng không phải người tạo ra Vô giới chỉ có được công pháp, lại thiếu vũ kỹ, mà bởi vì giá trị ba quyển sách này vượt qua một phòng đầy sách. " Tâm Pháp Nghịch Thiên "

Nhìn thấy tên này, Nga Hoàng cảm thấy thế giới này sao có nhiều thứ nghe quen tai như vậy a.

Nga Hoàng vừa mở sách ra, chữ trong Tâm Pháp Nghịch Thiên kia liền hóa thành nhiều đốm nhỏ chạy vào trong đầu của Nga Hoàng, lúc Nga Hoàng mở mắt ra, Tâm Pháp Nghịch Thiên đã tự động trở về trên giá sách, che kín tro bụi như trước, giống như chưa bao giờ bị người cầm lên. Cũng không biết thời gian qua bao nhiêu lâu, Nga Hoàng rốt cục dần dần tỉnh táo lại, nàng phát hiện ở trong đầu của mình có nhiều hơn mấy thứ. Mấy thứ này, đều là tự nhiên xuất hiện, biến thành một bộ phận trí nhớ của nàng.

Bản Tâm Pháp Nghịch Thiên cũng không phải giúp người ta nhanh chóng hấp thu Thiên Lực, mà là thúc đẩy con người đẩy nhanh tốc độ đả thông kinh mạch, phải biết rằng người thường tu luyện vận hành một vòng Thiên lực dựa vào cũng chỉ là một động mạch chủ, chỉ một động mạch để quán triệt kinh mạch toàn thân, mà Tâm Pháp Nghịch Thiên thì lại giúp cho người ta đả thông một trăm lẻ tám kinh mạch, một khi thành công, như vậy tốc độ hấp thu Thiên Lực so với người thường cũng là nhanh gấp một trăm lẻ tám lần. Cấp số này là phi thường khủng bố không thể nghi ngờ, giống như ngươi tu luyện một ngày tương đương với người khác tu luyện một trăm lẻ tám ngày... Nếu người bình thường chắc tức đến hộc máu.

Tuy rằng đả thông kinh mạch so với vận hành Chu vòng dễ dàng hơn, nhưng mà quá trình này cũng không phải đơn giản nên nói hơi phiền hà một chút bởi thường thường thì đả thông một kinh mạch xong là thiên lực đã hao hết, mà kinh mạch đả thông một nửa liền nhanh chóng trở về nguyên trạng. Phải đả thông hoàn toàn hết một kinh mạch, nếu như chỉ đả thông được một nửa coi như dụng công vô ích, trong thời gian tu luyện Nga Hoàng lại phát hiện một vấn đề, suốt hai ngày một đêm nàng không có ngủ, nhưng tinh thần vẫn rất tốt như trước, thậm chí so với ngủ còn tốt hơn! Cẩn thận suy nghĩ một chút, Nga Hoàng cho rằng hiện tượng này hẳn là có liên quan tới Tâm Pháp Nghịch Thiên.

Tuy rằng sau khi để cho thực lực đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, là có thể thông qua tu luyện không cần nghỉ ngơi, hơn nữa tinh thần vẫn rất tốt, nhưng mà người ở cảnh giới hậu thiên thì không làm được bước này.

Bởi vì từ Hậu Thiên tiến vào Tiên Thiên cần một lần tẩy cân phạt tủy, sau khi trải qua thay gân đổi cốt, thì tố chất thân thể so với người bình thường sẽ mạnh hơn nhiều, mà nàng hiện tại vẫn là người bình thường, cho nên không thể làm được tới bước này. Cứ như vậy, Nga Hoàng không cần nghỉ ngơi, thời gian mười tháng có thể đủ lợi dụng nguyên vẹn, có cái này, Nga Hoàng lại tỉnh táo hẳn lên, tiến vào trạng thái tu luyện.

Một ngày

Hai ngày...

Một tuần...

Một tháng...

Hai tháng...

Nga Hoàng đả thông được sáu mươi tám đường kinh mạch, tốc độ nhanh như vậy điều nhờ trong lần hái thuốc Triều Dương lên tiếng yêu cầu nàng huấn luyện cường độ thân thể.

"Ừ, ngươi hiện tại bắt đầu chạy xuống núi rồi lại chạy lên núi cho ta, về sau chậm rãi gia tăng. Nếu nếu như thân thể ngươi có cường độ chịu đựng tốt hơn, tu luyện có thể thu được không ít hiệu quả đâu, bởi vì ngươi hấp thu Thiên Lực vẫn là thông qua thân thể của ngươi đến hấp thu, đối với điểm này thần thú chúng ta hiểu rõ ràng nhất, rất nhiều tu luyện giả đều không rõ điểm này, ta hi vọng ngươi có thể hiểu được." Triều Dương nói rất chân thành, dù sao hiện tại Nga Hoàng cũng là bạn tốt của nàng, bạn đồng hành tốt, nàng cũng hi vọng thực lực của Nga Hoàng có thể cường đại hơn.

Hiểu rõ những điều Triều Dương nói, Nga Hoàng gật đầu bắt đầu rèn luyện thân thể kết quả tốc độ cảm thụ Thiên Lực so với dĩ vãng không chỉ nhanh hơn mấy lần, hơn nữa tốc độ thân thể hấp thu Thiên Lực cũng tăng nhanh mấy lần, lúc trước cần mấy canh giờ mới có thể tích lũy Thiên Lực hiện tại một canh giờ đã làm được, hơn nữa trong quá trình hấp thu Thiên Lực nàng có thể cảm nhận được một bộ phân Thiên Lực dung nhập vào trong cơ bắp thân thể của nàng, mà da thịt này giống như là đói bụng lâu lắm rồi tham lam hấp thu Thiên Lực, sau khi hấp thu Thiên Lực, cốt cách của da thịt lấy tốc độ cực kỳ thong thả tăng cường mạnh hơn.

Nga Hoàng ngốc trong phòng suốt một tháng trời đả thông được 106 kinh mạch, nếu không phải nàng bị mắc kẹt ở đường kinh mạch thứ 107 thì đã không có ý định dừng.

Đứng dậy, vặn vẹo thắt lưng nói: "Một tháng không hoạt động, thân thể đều có chút cứng ngắc. Triều Dương cùng ta đi dạo phố nhé!"

Nhìn quán ăn đông người trước mặt Nga Hoàng quyết định chiêu đãi dạ dày của bản thân một trận ra trò, trong lúc chờ món ăn bưng lên nàng nhàm chán lắng nghe cuộc trò chuyện ở bàn kế.

"Đệ nhất mĩ La Thiên thành ta không biết thuộc về ai nhưng danh hiệu đệ nhất xấu nữ chính là tam tiểu thư Mộ gia-Mộ Chỉ Ly."

"Ta cũng có nghe nói về Mộ Chỉ Ly là vết ô ếu của Mộ gia cũng may mà có mĩ nữ Mộ Thiên Yên và thiên tài Mộ Khải Siêu cho Mộ gia vẫn còn chút mặt mũi với hai đại gia tộc khác của Thiên La thành này."

Vồn đang uống trà Nga Hoàng liền bị sặc, Triều Dương thấy vậy liền vội hỏi:"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì." Cầm khăn tay lau vệt nước lăn trên cằm nàng cười cười với Triều Dương.

Cuối cùng nàng cũng hiểu lý do cảm thấy thế giới này quen tai thì ra là bản thân xuyên vào cuốn 'y thủ che thiên'.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro