Chương 3: Luyện đan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn túi tiền của bản thân Nga Hoàng thở dài đau khổ, do mãi nghĩ đến việc xuyên thủng 'y thủ che thiên' thậm chí còn sống cùng một nơi với nữ chủ Mộ Chi Ly kia thành ra gọi nhiều món ngon cuối cùng lại chẳng ăn được mấy miếng toàn bộ lại rơi vào bụng của Triều Dương \ (_- ,-_)/

Ôm lấy người nào đó do quá tham ăn mà thân hình tròn như quả bóng lông đỏ, Nga Hoàng vừa đi vừa nghĩ cách kiếm tiền để trách cho bản thân phải lang thang đầu đường xó chợ, chợt nhớ đến hiệu thuốc lần trước khá lớn thế nhưng số lượng đan dược lại không nhiều đa số chỉ là nhất phẩm ấy thế mà được cất giữ cẩn trọng chẳng khác gì bán tổ yến, nói như vậy chắc giá của chúng chẳng rẻ chút nào.

Nga Hoàng ôm lấy Triều Dương chạy một mạch đến tiệm thuốc gần đây đưa tay hướng về đan dược trong ngăn tủ hỏi: "Ông chủ, đan dược này bán bao nhiêu tiền a?"

"100 kim tệ." "100 kim tệ?" Nga Hoàng líu lưỡi, này cũng thật quý a, nhưng lại chỉ là đan dược cấp thấp bình thường như vậy, nếu như là đan dược trân quý thì như thế nào nha? Dược Sư thật đúng là kiếm được tiền.

Mấy đan dược cấp thấp thế này mà có giá cao gấp mấy lần so với thảo dược làm ra chúng, nếu nàng luyện ra vài viên thì sẽ kiếm được không ít kim tệ a.

Đan phương, dược luyện...nàng đều có duy chỉ thiếu đan lô, lúc Nga Hoàng từ trong cửa hàng đan lô đi ra, nàng chỉ còn lại có mấy kim tệ ...

"Nhìn bộ dáng không tiền đồ của ngươi kìa, không phải mấy trăm kim tệ thôi, ngươi rất tiếc tiền sao?"Thấy bộ dạng đau khổ sắp phát khóc của Nga Hoàng, Triều Dương nhịn không được mở miệng nói.

Nga Hoàng cũng là trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: "Tiêu không phải là tiền của ngươi, ngươi đương nhiên không đau, ta gần như sạch túi đó nha giờ nghèo đến nổi mồng tơi cũng không có để rớt nữa là! Có giỏi thì ngươi đưa tiền đây cho ta xài."

Nghe vậy, Triều Dương không có thể nói gì mà chống đỡ, nàng (là) một thần thú làm gì có tiền a...Thứ nàng có chính là sách và sách thôi...

Bấm bụng dùng toàn bộ số tiền còn lại thuê phòng, Nga Hoàng vội lôi quyển sách ghi chép những đều những điểm mấu chốt của việc luyện đan mà nàng đã đúc kết từ đống sách mà Triều Dương đưa cho, khẳng định mình đã chuẩn bị sẵn sàn thì Nga Hoàng lựa chọn những phương đan đơn giản nhất trong số các phương đan mình có: Giải Độc Đan, khu trùng đan, phá lập đan, huyết chi đan...để luyện dù sao lần đầu tiên luyện chế, thất bại khẳng định rất cao.

Khống chế lửa không phải là chuyện đơn giản cũng may suốt một năm tự mình nấu nướng cho nên Nga Hoàng rất thành thục, Nga Hoàng nhắm mắt nhớ luyện đan yêu cầu tĩnh tâm, dùng linh thức của mình đi cảm thụ tình huống của mỗi một loại dược liệu, mãi đến khi luyện được tinh hoa...sau nửa canh giờ, Nga Hoàng mới mở mắt.

Lúc này gõ nắp đan lô một cái, nắp đan lô tự mình mở ra, bàn tay nhoáng lên một cái, đan dược rơi vào bình bạch ngọc trong tay của nàng, nhìn đan dược trong đó, lúc này đan dược tán phát ra mùi thuốc nồng đậm.

Triều Dương nhìn người nào đó vui vẻ nhảy nhót khắp phòng cũng nhịn không được kinh bỉ Nga Hoàng có cần phải làm quá như vậy không, dùng không ít thời gian để tìm hiểu kĩ càng như vậy thành công trong lần đầu là điều tất nhiên.

Nếu Nga Hoàng biết suy nghĩ của Triều Dương nhất định sẽ phản bác lấy chỉ tiêu của một thần thú so với một người bình thường thật sự rất vô sĩ.

"Luyện ra mấy viên đan dược? Cho ta xem." Bỏ quả vẻ đắc ý của Nga Hoàng, Triều Dương bay đến đậu trên vai Nga Hoàng nhìn bình bạch ngọc trên tay của nàng: "Không tệ, lần đầu tiên luyện đan liền luyện ra ba viên, hơn nữa ánh sáng màu sắc này cùng với trình độ no đủ sợ là đều nhanh tiếp cận nhị phẩm Chỉ Huyết đan đi?"

Mỗi người luyện đan thủ pháp cũng không giống nhau, luyện xuất đan dược tự nhiên có phân cấp bậc cao thấp thành phẩm, dược liệu giống nhau ở trong tay dược sĩ cùng dược sư luyện chế xuất đan dược cũng không giống nhau, Dược Sư có thể luyện chế ra nhị phẩm đan dược, mà dược sĩ chỉ có thể đủ luyện chế ra nhất phẩm đan dược.

Người bình thường vừa mới bắt đầu luyện dược chỉ có thể đủ xem như dược đồng, bất quá dựa theo cái nhìn của Triều Dương, Nga Hoàng sợ là trực tiếp lướt qua dược đồng trở thành dược sĩ đi? Nhưng lại không phải dược sĩ bình thường, là dược sĩ cách Dược Sư quá gần a.

Hiếm khi được Triều Dương khen tặng Nga Hoàng chưa kịp đắc ý liền bị nàng ta dội cho một thùng nước lạnh:"Ta còn cho rằng ngươi có thể luyện chế nhiều thêm mấy viên đâu, không nghĩ tới chỉ được ba viên, ngươi tiếp tục luyện đi nha."

Nghe được Triều Dương nói vậy, Nga Hoàng có loại xúc động muốn đánh nàng, bao nhiêu người lãng phí phần lớn dược liệu cho một viên đan dược đều luyện chế không được? Nàng ta lại khen ngược, luyện chế ra ba viên còn chưa đủ, bất quá tay nghề nàng nhìn lên lại chẳng bằng ai.

Thở dài gạt chuyện đó sang một bên, Nga Hoàng loại bỏ tạp niệm tiếp tục công cuộc luyện đan dược.

Bảy ngày kế tiếp, Nga Hoàng cơ hồ không có nghỉ qua, sau khi luyện đan mệt mỏi thì ngồi xuống tu luyện, tu luyện một phen cảm thấy thần thanh khí sảng, sau đó liền tiếp tục luyện chế.

Nhìn sáu bình bạch ngọc đặt ở bên cạnh mình ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha, ta buôn bán lời, ta kiếm được tiền." Nga Hoàng ánh mắt đều biến thành ký hiệu $, tất cả những thứ này đều là tiền a.

"Một viên 100 kim tệ, nơi này có lục bình, một bình có hơn mười viên, vậy nói cách khác... Ha ha."

Triều Dương đang ngủ ngon trên giường thì bị tiếng cười của Nga Hoàng kinh động, nhìn đến bộ dáng Nga Hoàng ôm mấy cái bình bạch ngọc cười to cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, nếu là người khác nhìn thấy còn cho rằng nàng điên : "Không phải là buôn bán lời một chút sao? Ngươi có cần kích động thế không? Lúc trước không biết là ai mua chút dược liệu cùng đan lô trong lòng bụng đều đau xót, hiện tại tốt lắm?"

Nga Hoàng trừng mắt liếc nhìn Thiên nhi một cái, lời nói chính nghĩa nói: "Ngươi biết cái gì? Ngươi đã tự thân đi kiếm tiền chưa? Nói cho ngươi biết đồng tiền không dễ kiếm đâu."

"Ta trước phải đi đem tất cả đan dược này bán đi, như vậy gần nhất túi tiền của ta lại đầy lên, ta cũng có thể an tâm trở về tu luyện, không có tiền bên thân cảm giác thật khó chịu." Nga Hoàng cao hứng đi ra ngoài.

Triều Dương vội vỗ cánh đuổi theo sau.

Đi tới đan dược phường của La Thiên thành, đan dược phường ở La Thiên thành vô cùng nổi tiếng, cơ hồ mỗi một thành trì đều có một, dù sao trên Thiên Huyền Đại Lục người cần dùng đan dược rất nhiều, tuy nói người bình dân mua không được, nhưng mà những người giàu có thường xuyên cần.

Đứng ở cửa đan dược phường, Nga Hoàng thầm than quả nhiên không tầm thường, chỉ là một cánh cửa này đều đã to gấp mấy lần so với các cửa hàng khác, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên là trang nghiêm, đại khí, hai bên cánh cửa lớn đứng là hai đại hán lưng hùm vai gấu, nghĩ đến chắc là người bảo vệ của đan dược phường, đều đã đả thông tám mươi chin đường kinh mạch nhân, khoảng cách Tiên Thiên cảnh giới còn không xa , ở chỗ này chỉ dung làm người gác cửa, đủ để thấy được thế lực của đan dược phường.

Lúc này trong đan dược phường cũng có không ít người đang xem đan dược, Nga Hoàng đi qua, quả nhiên trong quầy này đặt các loại đan dược tròn no, thầm nghĩ nếu như cướp bóc nơi này sợ là phát tài, nhưng cũng chỉ là một chút suy nghĩ, phải biết rằng đan dược phường này là do hoàng tộc mở, có ai dám cùng quốc gia tạo phản sao?

"Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi ngài cần mua cái gì?"

Một gã tiểu nhị trẻ tuổi nhìn Nga Hoàng hỏi, hai mắt trong suốt, cũng không bởi vì bộ dáng loli cực điểm của Nga Hoàng mà lộ ra thần thái bất nhã, Nga Hoàng vui vẻ trả lời.

"Ta không phải đến mua đồ, ta là đến bán đồ."

"Không biết tiểu đệ muốn bán cái gì? Chúng ta đan dược phường chỉ lấy dược liệu, đan dược, đan phương cùng đan lô."

Tiểu nhị hảo tâm nhắc nhở nói, đan dược phường cửa hàng cũng chỉ nhận những thứ liên quan với đan dược, điểm này từ trong tên cửa hàng đã có thể nhìn ra.

"Ta là đến bán đan dược ." Nga Hoàng đi thẳng vào vấn đề.

"Nga?" Nghe Nga Hoàng trả lời, tiểu nhị có chút kinh ngạc, đan dược phường cũng không phải không có người đến bán đan dược, nhưng mà đại bộ phận đều là một ít lão nhân lớn tuổi, nghĩ một đứa bé tuổi trẻ như vậy nhưng thật ra hiếm thấy, bất quá tiểu nhị cũng không có chút do dự: "Không biết tiểu huynh đệ muốn bán đan dược gì? Có thể lấy ra nhìn được chứ?"

"Chỉ là một ít đan dược cấp thấp." Nga Hoàng vừa nói vừa đem sáu bình bạch ngọc đều lấy ra.

Tiểu hỏa vừa thấy Nga Hoàng xuất ra sáu bình bạch ngọc cũng là cảm thấy kỳ quái, cầm lấy một bình bạch ngọc mở ra nắp bình vừa thấy đó là ngây ngẩn cả người, trong này có hơn mười viên đan dược, mà nơi này có sáu bình bạch ngọc, này không khỏi cũng quá nhiều một ít đi.

Ở đan dược phường công tác lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người lấy nhiều đan dược như vậy bỏ ra bán, bình thường gặp được cũng chỉ là một hai viên đan dược mà thôi, tiểu đệ này thật sự là hù chết người không đền mạng a.

Đặt bình bạch ngọc xuống, tiểu nhị nhìn Nga Hoàng nói: "Tiểu huynh đệ, số lượng này khá lớn, ta không làm chủ được, xin tiểu huynh đệ chờ một lát có thể chứ?"

Thấy Nga Hoàng gật đầu, tiểu hỏa bước nhanh vào trong nội đường, rất nhanh, một lão nhân khoảng năm mươi tuổi theo hắn đi ra, lão nhân tuy nói tuổi đã không nhỏ, nhưng mà tinh thần chấn hưng, nhất là tinh quang trong ánh mắt làm cho người ta không dám khinh thường.

"Những đan dược này tiểu huynh đệ đều muốn bán sao?"

Nga Hoàng gật đầu: "Đúng vậy."

Số đan dược này đối với nàng mà nói cũng không có chỗ lợi gì, đương nhiên là đem ra bán. Lão nhân mở ra bình bạch ngọc, kinh ngạc phát hiện mỗi một viên đan dược đều là thượng phẩm, hơn nữa mượt mà không tỳ vết, nhìn về phía Nga Hoàng trong mắt cũng thêm một tia tìm tòi nghiên cứu, người có thể luyện chế ra đan dược này cũng không dễ dàng, chẳng lẽ là đứa bé trước mặt?

Nhưng mà tuổi tựa hồ quá nhỏ một chút, bất quá hắn cũng là nhận định cho dù không phải Nga Hoàng cũng là người có quan hệ vô cùng tốt với Nga Hoàng, một khi đã như vậy, tự nhiên là không thể đắc tội. "Tiểu huynh đệ, số đan dược này lão phu toàn bộ thu mua, mỗi viên giá 150 kim tệ ngươi cảm thấy như thế nào?"

Nghe giá như vậy, Nga Hoàng trong lòng vui vẻ, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nguyên bản nàng cho rằng mỗi viên chỉ có một trăm kim tệ, không nghĩ tới đối phương ra giá là một trăm năm mươi kim tệ.

Sau khi Nga Hoàng ra khỏi cửa của đan dược phường, túi tiền của nàng lại đầy lên, nàng hiện tại có được mười lăm ngàn kim tệ, coi như cũng thành tư bản.

Ra khỏi đan dược phường, Nga Hoàng đi đến cửa hàng bán thuốc lại mua dược liệu dù sao nàng đan dược nàng cần luyện còn thiếu một vào vị, lần này không phải bán mà là mua dược liệu nhưng mà trên mặt Nga Hàng vô cùng sáng lạng. Nhìn đến biểu tình khinh bỉ của Triều Dương, Nga Hoàng cũng không thèm để ý cười nói: "Có tiền, hà tất gì phải tính toán chi ly."

Có tiền, tự nhiên là đem những thứ cần mua vừa thông suốt, thuận tay mua vài bộ quần áo, đóng gói một ít đồ ăn thế này mới về nhà trọ đổi một căn phòng tốt hơn, sau khi đến phòng ở mới của chính mình, Nga Hoàng bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu thuốc tễ tiến trúc mà mình cần hiện tại.

Luyện chế thuốc tễ so với luyện đan dược đơn giản hơn nhiều, dược đồng bình thường cũng có thể luyện chế, đương nhiên, giá của thuốc tễ so với đan dược cũng là cách biệt một trời một vực, sau khi tự mình động tay vào làm, Nga Hoàng nhìn bình thủy tinh đựng thuốc tễ màu tím trên tay mình, khóe miệng lộ ra một chút tươi cười, thuốc này thoạt nhìn thực xinh đẹp.

Đem thuốc tễ tiến trúc đổ vào thùng gỗ sớm đã chuẩn bị tốt, rất nhanh, nước biến thành màu tím trong suốt, Nga Hoàng cởi quần áo chạy vào.

Nhắm lại hai mắt bắt đầu tu luyện, quả nhiên, dưới sự trợ giúp của thuốc tễ tiến trúc, Nga Hoàng cảm thấy Thiên Lực chung quanh mình trở nên dị thường nồng đậm. Nhè nhẹ Thiên Lực lại lấy tốc độ cực nhanh thông qua làn da đi vào trong cơ thể của mình, ở hoàn cảnh như vậy, Nga Hoàng tu luyện có thể nói là tiến triển cực nhanh.

Bế quan, lúc này lại bắt đầu.

Ba tháng nhoáng lên một cái mà qua, Nga Hoàng từ trong thùng gỗ đi ra, giờ phút này màu tím trong nước đều đã tiêu tán, còn lại chỉ là nước trong suốt, trong ba tháng này, nàng đã là lần thứ tư dùng hết thuốc tễ tiến trúc.

Bất quá tiến bộ của nàng cũng là khả quan, bởi vì nàng đã đả thông được một trăm lẻ bảy đường kinh mạch, chỉ còn lại có một đường kinh mạch chưa đả thông, kỳ thật nửa tháng trước nàng cũng đã là như thế này, nửa tháng sau vẫn là như thế này.

"Một đường kinh mạch cuối cùng thật là khó đả thông." Nga Hoàng không khỏi cảm thán, thời gian nửa tháng một đường kinh mạch đều không thể đả thông.

Trong mắt Triều Dương cũng lộ ra tia cười nhạt, Nga Hoàng không biết nguyên nhân, nhưng mà nàng biết, bất quá nàng muốn để Nga Hoàng tự tìm ra như vậy mới tốt cho con đường tu luyện sau này của nàng.

Ngửi thấy mùi đồ ăn bay tới Nga Hoàng nhớ đến lần trước mãi ảo não vì chẳng nhớ được bao nhiêu tình tiết trong 'y thủ che thiên'cho nên không có tâm trạng ăn uống nên quyết định ra ngoài ăn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro