Chương 4: Sơ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Nga Hoàng rời khỏi quán trọ phát hiện hôm nay không bình thường, trên đường lộ ra vẻ náo nhiệt dị thường, dường như có cái gì tụ hội lại, làm cho Nga Hoàng cũng dâng lên vài phần hiếu kỳ. Đi vào một gian tửu lâu, Nga Hoàng tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, ngồi xuống rồi nàng mới phát hiện ánh đều mang theo vài phần chán ghét của mọi người  nhìn về phía một cô gái có bộ dạng xấu xí thân mặc y phục trắng mà cô gái đó lại tỏ vẻ thờ ơ như không.

 Nga Hoàng thu lại tầm mắt của mình, gọi tiểu nhị tới để gọi thức ăn, khi tiểu nhị mang vài món thức ăn đến, Nga Hoàng đột nhiên nhớ tới hôm nay không bình thường, mở miệng hỏi: "Tiểu nhị, hôm nay trên đường có cái gì mà náo nhiệt thế?"

Tiểu nhị kia cười cười nói:"Hôm nay có hội đèn lồng, cho nên mới phá lệ náo nhiệt"

Nga Hoàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, bàn tay cầm đũa khẽ khựng lại bởi cuộc bàn luận xôn xao của mọi người, dĩ nhiên tiêu điểm bàn luận chính là cô gái kia.

"Cô bé kia trời sinh xấu xí như vậy mà vẫn còn đi ra ngoài đường dọa người".

 "Nàng thế nhưng là dòng chính Mộ gia Tam tiểu thư Mộ Chỉ Li a, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, lớn lên thật là cả La Thiên thành này không ai có thể so được với nàng". 

"Chính là phế vật nổi danh? Không phải nói nàng lớn lên không tốt? Lại vẫn nghênh ngang đi ra đường ăn cơm?" 

Từng câu chế giễu truyền vào trong tai Nga Hoàng, Triều Dương cười lạnh nói với nàng: "Kẻ được Thiên Sát Cổ giới thừa nhận bị xem là phế vật, thật đúng là chuyện cười."

" Triều Dương?" Nghe giọng điệu không vui của Triều Dương khi nhắc đến Mộ Chỉ Ly và Thiên Sát cổ giới, Nga Hoàng cảm thấy lạ.

"Nga Hoàng, ngươi cũng biết ở chủ thế giới có những kẻ đứng đầu mỗi nguyên tố. Cái người tên Mộ Chỉ Ly có Thiên Sát Cổ giới nếu cơ duyên không sai nàng ta có thể trở thành người thừa kế của Thời Không lão nhân, nếu có thể tận lực tránh dây dưa vào nàng ta."

"Ừm." Dù đọc không ít tiểu thuyết nghịch tập đạp ngã nữ chính nhưng Nga Hoàng không ngốc đến mức ôm cái tư tưởng đó, nàng dại gì mà chọc ổ kiến lửa Mộ Chỉ Ly kia.

"Ăn cơm của mình đi! Ở sau lưng người khác huyên thuyên cẩn thận lệ quỷ rút lưỡi các ngươi!" Giọng nói của Mộ Chỉ Ly cắt đứt cuộc trò chuyện bằng tâm linh của Nga Hoàng và Triều Nhan.

Nga Hoàng nhìn đám người bị lời uy hiếp của Mộ Chỉ Li thức thời ngậm miệng lại, thầm than không hổ là nữ chính cường đại.

Rất nhanh Nga Hoàng vui vẻ  ăn thức ăn tươi mới, cái này so với lương khô ăn ngon hơn nhiều, cũng không cần phải quan trọng nhai kỹ nuốt chậm, trực tiếp cắn miếng lớn mà ăn. Lúc nàng đang ăn cơm, đột nhiên hai người đi lướt, nếu không phải bộ dạng bắt mắt của họ nàng sẽ không ngẩng đầu nhìn lên.

Một kẻ lấy quạt giấy phe phẩy, bộ dạng phong lưu phóng khoáng kia, không biết đã làm bao nhiêu thiếu nữ thương tâm, đây là kiểu người mà Nga Hoàng ghét nhất.  Ngược lại kẻ bên cạnh hắn thoạt nhìn lại thoải mái hơn, nếu đoán không lầm đó chính là Tô Dự.

Hai người, một thanh nhã, một diễm lệ, phong cách hoàn toàn không giống nhau, nhưng đều hấp dẫn ánh mắt người khác như nhau, cũng may tiêu chuẩn mĩ nam nàng rất cao cho nên máu nữ sắc chưa bao giờ có cơ hội tái phát.

Thời gian ăn cơm này, trong sảnh có rất nhiều người ăn cơm, trong đó lại càng không thiếu các cô nương trẻ tuổi. Dù sao Thiên Huyền đại lục không giống với thời phong kiến cổ đại, nam nữ đều tu luyện, cho nên so với những lễ nghi cổ đại, nam nữ Thiên Huyền đại lục ít phân biệt hơn.

 Nga Hoàng chống má nhìn các cô nương trẻ tuổi đều đỏ mắt nhìn hai người, bộ dạng thực hận không thể lôi Mộ Chỉ Li đi thế chỗ nàng, dĩ nhiên, ánh mắt các nàng nhìn về phía Mộ Chỉ Li càng có lực sát thương rồi, hận không thể dùng ánh mắt đâm vô số nhát về phía Mộ Chỉ Li.

"Không biết hai vị muốn làm gì?" Mộ Chỉ Li trước tiên mở miệng hỏi. Thấy Mộ Chỉ Li không có si ngốc nhìn hai người, tên phong lưu kia cũng có mấy phần kinh ngạc.

"Tại hạ Vương Thiên Kỳ, nghe thấy Mộ gia tam tiểu thư xấu xí dọa người, hôm nay được thấy quả nhiên danh bất hư truyền a! Nếu không phải ban ngày có nhiều người như vậy, tại hạ còn tưởng rằng đang gặp quỷ a!" Vương Thiên Kỳ khóe miệng mỉm cười, vừa mở quạt, vân đạm phong khinh nói.

Nhìn bộ dạng cười sáng lạn như thế, nếu không nghe thấy những lời của hắn còn tưởng rằng hắn đang hỏi thăm Mộ Chỉ Li, chẳng qua là ngoài miệng lại nói những lời đả thương người như vậy.

 Người chung quanh nghe được lời của Vương Thiên Kỳ cũng không nhịn được, ha hả cười lên, những cô gái vốn là ghen tỵ một chút với Mộ Chỉ Li giờ phút này cũng là vẻ mặt vui mừng, tựa hồ là vì phối hợp với Vương Thiên Kỳ, các nàng cười đặc biệt lớn tiếng.

Nga Hoàng cười nhạt mắng Vương Thiên Kỳ ngu ngốc, lại nhìn Mộ Chỉ Li không có chút nào chấn động, khóe miệng cong cong lên, nói: "Nếu là làm Vương công tử sợ vậy thì đúng là tội của ta a, nghe tiếng Đại thiếu gia Vương gia Vương Thiên Kỳ đã lâu, người so với hoa càng đẹp, ánh mắt dụ người, môi anh đào, có thể so với hoa khôi trong thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên bất phàm a!"

Mộ Khải Siêu, Tô Dự, Vương Thiên Kỳ, ba người được xưng tụng là tam đại tài tử La Thiên Thành, mỗi cô gái La Thiên thành cơ hồ đều hâm mộ ba người bọn hắn, ba người thực lực mạnh, tướng mạo tuấn tú, gia thế tốt, khó trách các nữ tử đều ái mộ họ. 

Nghe nói, Vương Thiên Kỳ cùng Mộ Khải Siêu quan hệ không tốt, trường hợp hai người xuất hiện đều thường xuyên so đấu lẫn nhau, muốn làm đối phương bị bêu xấu, qua nhiều năm bí mật phân cao thấp không ngừng. Nghĩ đến hôm nay, Vương Thiên Kỳ tìm Mộ Chỉ Ly nguyên nhân cũng là vì Mộ Khải Siêu.

Nhận ra thức ăn trên bàn  bị Triều Dương ăn hết, Nga Hoàng thở dài mang Triều Dương rời đi nháo như thế nàng cũng không còn tâm tình ăn cơm.

Tùy ý đi dạo trên đường phố, nhìn đường phố hối hả, đầy tiếng gào thét, khóe miệng Nga Hoàng không khỏi nở nụ cười.

Trong lúc mãi mê nhìn mấy gian hàng hai bên đường Nga Hoàng không cẩn thận bị vấp ngã va thẳng vào một vòng ôm rộng lớn, ấm áp, nàng có thể cảm nhận được đây là một người nam nhân, sống đến tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân xa lạ ôm lấy.

Nga Hoàng vốn định nói một tiếng xin lỗi song khi nàng nhìn thấy rõ tướng mạo của hắn, hô hấp như dừng lại, không bởi vì cái gì khác, chởi bởi tướng mạo của hắn! 

Đây là một nam tử cực đẹp trai, một mái tóc đen tùy ý để sau ót, không gây ra chút trói buộc, lộ ra vẻ phóng đảng, hào sảng, nếu người bình thường để tóc tùy ý như vậy có lẽ sẽ rất lộn xộn, nhưng trên người hắn, không hiểu sao lại không có cảm giác này, phảng phất mọi chuyện nên như vậy mới đúng. Có lẽ nếu trói buộc hắn thì hắn sẽ không còn là chính mình. Làn da của hắn trắng đến mức khiến tất cả nữ nhân hâm mộ, trông như bạch ngọc sáng bóng dưới ánh mặt trời, hết sức mê người, quả thực có thể dùng từ kiều mị, diễm lệ để hình dung. Lông mày dài như liễu, thân như tùng, cẩm bào đỏ hồng khoác trên người hắn thực hết sức phù hợp. Nam nhân bình thường nếu mặc đồ màu này sẽ hết sức kỳ quặc, như màu này ướm lên người của hắn, lại cứ như tạo ra dành cho hắn. Cẩm bào màu đỏ khoác trên người hắn tô lên dáng người cao lớn của hắn, tỏ ra chút kiêu ngạo, lại tăng thêm vài phần tà mị.

Một đôi mắt hoa đào mê người nổi bật trên khuôn mặt hắn, lại khiến mọi người ngạc nhiên chính là đôi con ngươi tinh khiết màu xanh da trời kia, sâu như biển, tinh khiết như nước trời, nhưng lại ẩn đầy vẻ tà mị, đuôi mắt có chút cong lên khiến hắn trông rất đa tình, khóe miệng nhếch lên một đường cong như ẩn như hiện vô cùng hấp dẫn người. 

Hai loại khí chất bất đồng toát ra từ người hắn không lộ ra vẻ bài xích, phảng phất như hết thảy đều nên như thế, lại khiến cho người khác có ấn tượng khắc sâu.

Lúc này trong đầu Nga Hoàng chỉ quẩn quanh hai chữ: Yêu nghiệt!

Một dòng chất lỏng ấm áp từ khoan mũi chảy ra, Nga Hoàng giơ tay quẹt một cái nhìn ngón tay dình máu.

"Ô! Chảy máu rồi!"Vị nam tử cười nhẹ.

"..." Nga Hoàng.

(_ _!!!) Triều Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro