Chương 9:Rừng Mê Dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo chỉ dẫn của người đi đường, đi qua hai con phố phía đông sẽ bắt gặp một ngõ nhỏ, trong đó có những cửa tiệm chuyên buôn bán điểm tâm đồ ăn vặt, rất nổi tiếng của Vân Sơn thành, cho nên người ở Vân Sơn thành gọi đấy là ngõ Điềm Thủy*( nước ngọt).

Ngửi mùi cơm nóng, Nga Hoàng khoái trá ăn miếng lớn, tay nghề của tiệm Tào Ký thật không tệ, thức ăn quả thực rất ngon miệng, cho nên Nga Hoàng không chút khách khí đem thức ăn ăn sạch bách. 

Sau khi bước vào được Tiên Thiên cảnh giới, lượng cơm nàng ăn được rất là thần kỳ, nàng có thể một lần ăn rất nhiều, cũng có thể thật lâu không ăn gì, toàn bộ đều phụ thuộc vào ý nghĩ của mình. Cứ nghĩ đến bản thân phải ngốc trong rừng núi một thời gian, nàng liền gọi thêm vài món nữa mà ăn.

"Này, mọi người có biết cuộc thi ả nước lần trước đến giờ cũng đã gần hai mươi năm, đều này cũng có nghĩa là các ngươi có cơ hội Cuộc thi cả nước lần này, có điều gần đây chúng ta mới nhận được một tin, Cuộc thi cả nước lần này tựa hồ sẽ trịnh trọng hơn dĩ vãng, người tham gia cũng sẽ nhiều hơn, hơn nữa sẽ hoãn hai năm, vì muốn phối hợp với Cuộc thi cả nước của các quốc gia lân cận. Điều này cũng có nghĩa rằng các ngươi có nhiều thêm hai năm để đề cao thực lực của mình, ta hi vọng trong hai năm này, các ngươi có thể mau chóng tăng thực lực lên, đến lúc đó hãy tham dự Cuộc thi cả nước. Cuộc thi cả nước được tổ chức nhằm tuyển chọn nhân tài, chỉ cần đến lúc đó trổ hết tài năng, có thể được các môn phái chọn trúng, được gia nhập môn phái." 

Tay cầm đũa của Nga Hoàng cũng vì cuộc trò chuyện đó mà ngưng lại giữa không trung, vốn dĩ nàng đang lo âu không có đủ thời gian bây giờ cuộc thi lùi lại hai năm, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian để tu luyện, đề cao thực lực của mình, nhất định phải gia nhập môn phái!

Nghĩ như vậy Nga Hoàng ra lệnh Triều Dương đẩy nhanh tốc độ ăn, sau đó liền nhanh chân hướng về rừng Mê Dẫn-nơi có yêu thú còn nhiều hơn cả đảo yêu thú của La Thiên thành.

Rừng Mê Dẫn nằm phía tây Vân Sơn thành lộ trình tương đối xa, ước chừng cần năm ngày đi bộ, sau đó năm ngày đi đường thủy thì mới tới.

Trên đường đi nàng gặp không ít người làm nghề săn yêu thú, do tuổi tác còn nhỏ cộng thêm vài lý do bịa ra rất hợp tình cho bọn họ liền tin nàng mà hào phóng giải thích, thậm chí có người hảo tâm nhắc nhở có không ít đệ tử các gia tộc Vân Sơn thành mà còn có người của những gia tộc ở các thành thị khác cũng ở đó, ở đó ngoài đối phó với yêu thú, các gia tộc ở đó cũng thường xảy ra xung đột cho nên họ dặn dò Nga Hoàng dù đi đâu cũng phải cực kỳ cẩn thận, phải thận trọng.

Biết rõ hảo ý của họ Nga Hoàng mỉm cười cảm kích liền mang Triều Dương hướng đến bìa rừng Mê Dẫn, Nga Hoàng dõi mắt nhìn khu rừng trước mắt thực sự là rất lớn, chu vi chắc cũng phải hơn vạn dặm, núi non trùng điệp, nó chỉ có một ngọn núi cây cối xanh um tươi tốt.

 Trong này yêu thú là nhiều nhất, trong rừng rậm nơi này chắc chắn sẽ có rất nhiều nguy hiểm cùng yêu thú, kia nhìn qua nước sông yên bình phẳng lặng chắc bên trong sẽ không yên tĩnh giống như trên bề mặt, phía dưới sợ là cũng có rất nhiều yêu thú hệ nước. 

Càng nghĩ Nga Hoàng càng hưng phấn, nàng rốt cuộc cũng có thể thấy được yêu thú rồi! Thật đúng là không giống phương thúc tu luyện bình thản lúc trước, bây giờ là huấn luyện sinh tử, nhưng nàng cũng không có chút nào sợ hãi! Nếu có thì cũng chỉ là kích động cùng nhiệt huyết, nếu còn tại thế giới cũ nàng chắc chắn bị mọi người gán mác 'kẻ lập dị' (!!!=o=), ở đây mãi rồi thành ra dây thần kinh cũng không như người thường.

So với đảo yêu thú có nhiều gia tộc cùng nhau quản lý một cách cẩn trọng để  tránh những người khác không thuộc trong gia tộc này giả mạo đi vào đảo thì rừng Mê Dẫn thoáng hơn rất nhiều, đây cũng là lý do mà nàng lặn lội đường xa mà đi đến nơi này.

Càng tiến vào sâu bên trong rừng, càng đến gần thi thoảng lại nghe tiếng gầm nhẹ của yêu thú truyền tới, cùng với tiếng binh khí va chạm, hiển nhiên có không ít người đang cùng yêu thú giao chiến ở phía trước. 

Nga Hoàng cầm trên tay một thanh thiết kiếm đơn giản, loại thiết kiếm này chỉ cần cầm 1 đồng vàng tới cửa hiệu binh khí là có thể mua được, mặc dù không phải là thần binh lợi khí gì cho cam nhưng nói thế nào thì cũng coi như là có binh khí để mà dùng, không phải sao?

 Nàng lần này chủ yếu là để rèn luyện năng lực thực chiến của mình, binh khí xấu một chút thì hiệu quả rèn luyện sẽ tốt hơn, dù sao mấy cái loại bảo kiếm chém sắt như chém bùn sẽ làm cho cuộc chiến đơn giản một chút, dĩ nhiên, cái này cũng không có thể hiện là Nga Hoàng không muốn có một thanh bảo kiếm.

Chỉ là giá của bảo kiếm rất đắt hơn nữa cho dù nàng có bảo kiếm, lấy thực lực của nàng sợ là cũng không giữ được, còn không bằng cầm kiếm sắt như vậy sẽ không có nỗi lo về sau.

Đi một lúc vẫn không gặp một yêu thú nào, song Nga Hoàng cũng không nóng vội dù sao yêu thú cũng không phải có dại.

"Phía trước cách nơi này không xa  có con Thạch thú nào đi lạc một mình không, nếu là tụ tập chung một chỗ thì ngàn vạn lần cũng không thể ra tay." Triều Dương vỗ cánh đậu trên đầu nàng, hưng phấn nói thạch thú cấp hai, thực lực tương đương với cao thủ Tiên Thiên của loài người, rất thích hợp với Nga Hoàng.

  "Hiểu!" Trên mặt Nga Hoàng cũng thêm mấy phần nghiêm túc, thực lực cấp hai đối với Nga Hoàng mà nói cũng không có quá sức, dĩ nhiên, đây chỉ là đối phó với một con Thạch thú, nếu như bị một đám như vậy thì sẽ là tai họa rất lớn, một khi bị vây quanh, kết cục có thể nói là cực kỳ thảm.

Nga Hoàng thậm trọng đi bộ chậm rãi nhích tới gần chỗ mà Thạch thú, con yêu thú này thực sự rất hợp cho Nga Hoàng tăng thêm kinh nghiệm khi đối phó với yêu thú thôi.

 Rất nhanh, trong mắt Nga Hoàng đã hiện lên bóng dáng của Thạch thú, Thạch thú cũng không lớn lắm, tương đương với chó săn cỡ vừa, bộ dáng kia giống như một khối đất đá, nên được gọi là Địa Thạch Thú, Địa Thạch thú giỏi về ẩn giấu, một khi thấy có động liền giống như một tảng đá vậy, đây cũng là phương thức nó mê hoặc loài người.

 Nếu không phải có Triều Dương bên cạnh nàng nhất định nhầm tưởng Địa Thạch Thú là một tảng đá rồi tiến lại gần thì sau một khắc chính là chân chính bi kịch, tuyệt đối là hài cốt không còn!

  "Hư, nhỏ giọng một chút, đừng để bọn chúng phát hiện." Triều Dương vội nhắc nhở Nga Hoàng.

 Nga Hoàng chưa từng thấy qua Địa Thạch Thú nên đương nhiên là không hiểu, trong mắt đều là nghi ngờ, nơi này căn bản là không có gì cả, chỉ thấy trước mặt một đống khoáng thạch bình thường, chồng chất không ít cự thạch mà thôi, còn yêu thú thì một con căn bản là cũng không có, cũng không có một chút tiếng động gì truyền tới

 Song, không lâu lắm, Nga Hoàng liền từ nghi ngờ chuyển thành kinh ngạc, bởi vì nàng thấy cự thạch kia bắt đầu chuyển động, nàng lúc này mới phát hiện những cự thạch này hóa ra là Địa Thạch Thú, da của Địa Thạch Thú lại trông như cự thạch, lúc ngụy trang nó liền đem đầu chôn xuống dưới mặt đất, cứ như vậy nên không nhìn thấy mặt nó đâu lại tưởng nó là cự thạch thật.

 Có thể nói là phi thường mê hoặc, trong lòng Nga Hoàng cũng thật sự cả kinh, may nàng có Triều Dương, chứ nếu mà đi một mình, hậu quả kia....Sau lưng không khỏi tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, nàng quyết định lúc quay về nhất định phải bổ sung thêm kiến thức về yêu thú, hiển nhiên yêu thú ở Thiên Huyền đại lục cùng động vật thế kỷ hai mươi mốt có khác biệt thật là lớn, nếu không phải trước đó đã được dặn dò, nàng nhất định sẽ hối hận. 

Mặc dù đã có không ít Địa Thạch Thú vận động rồi, nhưng bọn họ vẫn lẳng lặng canh giữ ở nơi đó mà không có bất kỳ động tĩnh nào, lúc này khoảng cách của bọn họ với Địa Thạch Thú vẫn là tương đối xa, bọn họ là đang há miệng chờ sung, chờ đến khi nào chỉ có một con Địa Thạch Thú xuất hiện, còn nếu bọn họ bỗng dưng xuất hiện ở đại bản doanh Địa Thạch Thú thì coi như là bọn họ cũng không có cách nào toàn thân trở ra.

 Mặc dù đã có không ít Địa Thạch Thú vận động rồi, nhưng bọn họ vẫn lẳng lặng canh giữ ở nơi đó mà không có bất kỳ động tĩnh nào, lúc này khoảng cách của bọn họ với Địa Thạch Thú vẫn là tương đối xa, bọn họ là đang há miệng chờ sung, chờ đến khi nào chỉ có một con Địa Thạch Thú xuất hiện, còn nếu bọn họ bỗng dưng xuất hiện ở đại bản doanh Địa Thạch Thú thì coi như là bọn họ cũng không có cách nào toàn thân trở ra.

 Bất quá vận khí của nàng cũng không tệ lắm, ước chừng sau một canh giờ, có một con Địa Thạch Thú đã rời khỏi quần thể, chậm rãi đi tới chỗ của Nga Hoàng ở phía bên này. Nàng liếc mắt nhìn Triều Dương liền bắt đầu hành động.

Nga Hoàng không cố ý sử dụng Tiêu Dao Vi Bộ đạt được ở cánh cửa thứ nhất, chẳng qua là sau khi nghiên cứu nó xong, tốc độ kia đã vượt xa người bình thường.

 Chớp mắt, nàng đã đứng trước mặt con Địa Thạch Thú, thấy có người cản lối Địa Thạch Thú cũng phát ra một trận rống giận, Địa Thạch Thú cấp hai mặc dù không có linh trí, nhưng đối với nguy hiểm cũng có cảm giác, rõ ràng nó đã biết người trước mặt này không có ý tốt gì đối với nó.

Nga Hoàng nghe theo lời Triều Dương thử công kích,  dù sao mỗi loại yêu thú đều có nhược điểm riêng của mình, nếu công kích vào nhược điểm của bọn chúng thì sẽ đạt được hiệu quả gấp rưỡi, phần lớn nhược điểm của yêu thú chính là ánh mắt, vị trí bụng cũng yếu ớt, nhược điểm của Địa Thạch Thú này ở chỗ nào nàng cần phải thử mới biết được.

Đem Thiên Lực đã trào vào trên thân kiếm, kiếm sắt bình thường lúc này cũng cũng nhiều hơn một tầng Thiên Lực màu bạc, thoạt nhìn phảng phất như một loại kiếm tiên có mây phủ lượn lờ, rất là xinh đẹp, nhưng cũng cảm giác được năng lượng trên kiếm kia tuyệt đối không chỉ là xinh đẹp suông! 

Một thanh trọng kiếm ở trong tay Nga Hoàng giống như là không có một chút sức nặng nào, sau khi Thiên Lực đạt đến mức giá trị giới hạn mà trọng kiếm có thể tiếp nhận được, thì đã hung hăng đâm một kiếm về phía người Địa Thạch Thú.

  "Âm vang" sau khi tiếp xúc, chính là phát ra tiếng kim khí va chạm vào nhau, vị trí tiếp xúc cũng xuất hiện tia lửa, chỉ vừa tiếp xúc, Nga Hoàng cũng hiểu da Địa Thạch Thú cứng như thế nào, cứng vô cùng giống như một loại cự thạch. 

Không biết bảo kiếm như thế nào mới có thể phá vỡ da của nó, như vậy, muốn giết Địa Thạch Thú trước hết phải công kích bộ mặt của nó, dường như trừ bộ mặt ở ngoài, những vị trí khác trên toàn thân nó đều là bộ da cứng như đá kia. 

Một kích tràn đầy sức mạnh của Nga Hoàng đối với Địa Thạch Thú cũng không có chút gì ảnh hưởng, nhưng nó cũng vô cùng tức giận, thân thể vừa chuyển động đã hướng về phía Nga Hoàng mà đánh, trên da kia có rất nhiều mũi nhọn hoắt. Nếu là bị đụng vào sợ là cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.

 Dĩ nhiên, với tốc độ của Nga Hoàng thì sao mà lại để cho Địa Thạch Thú công kích được đây? Thân hình vừa chuyển liền xuất hiện ở mặt khác của Địa Thạch Thú, đồng thời một kiếm cũng đâm về phía mặt của Địa Thạch Thú, song Địa Thạch Thú hiển nhiên là cũng vô cùng thông minh, trước tiên liền đem mặt mình chuyển xuống dưới mặt đất, một kích kia lại thất bại.

Sau nhiều vài lần đánh Nga Hoàng liền biết Địa Thạch Thú này mặc dù là yêu thú cấp hai, tuy lực công kích cũng không mạnh, nhưng cũng rất khó khăn để giết nó, nhìn một thân da cứng như đá này cũng đủ biết.

Đương nhiên nàng cũng không buông tay, tiếp tục cùng Địa Thạch Thú chiến đấu sau một hồi liền tìm ra được điểm yếu của nó ở đâu liền tiếng đao kiếm đâm vào da mặt đúng là rõ ràng như vậy, cùng với da trên thân hoàn toàn khác biệt, giống như một tờ giấy mỏng rất dễ dàng đâm xuyên qua, tiếng kêu rên của Địa Thạch Thú lại càng rõ ràng, đồng thời cũng càng luống cuống, hướng Nga Hoàng mà đánh, thấy thế, kiếm trong tay nàng chuyển một vòng, máu tươi liền không ngừng chảy ra.

 Địa Thạch Thú kia cũng là mất sức, té trên mặt đất, hiển nhiên là đã thoi thóp.Nga Hoàng rút kiếm của mình ra, lúc này thân kiếm đều là máu tươi, trên mặt nàng nở một nụ cười, nàng đã thành công giết chết Địa Thạch Thú, trong lúc ở nơi này nàng cũng phát hiện, năng lực công kích của Địa Thạch Thú cũng không mạnh, dù sao trong thiên nhiên rộng lớn này động vật am hiểu ẩn giấu thì lực công kích sẽ không lớn, đạo lý này vẫn có thể áp dụng ở Thiên Huyền đại lục.

Triều Dương từ trên cao nhìn Nga Hoàng hạ được Địa Thạch Thú trong lòng hết sức vui mừng, mắt thấy yêu linh xuất hiện nàng vội bay đến ăn nó.

Hạ con yêu thú này song Nga Hoàng không cảm thấy có một chút đuối sức nào, nhìn Triều Dương vui vẻ thưởng thức yêu linh nàng mở miệng nói: " Triều Dương ta mang ngươi vào Vô Nhẫn giới sau đó ta đem những thứ yêu linh này hấp thụ đến trong Vô giới, như vậy mấy người kia cũng sẽ không nhìn thấy được, mà ngươi cũng có thể hấp thu được."

Triều Dương cảm thấy lời của Nga Hoàng rất có lý, như vậy có thể trách được người sinh lòng nghi với một con chim lông đỏ tầm thường ấy vậy mà cắn nuốt yêu linh.

Trong lúc Nga Hoàng hăng say đấu với một con Địa Thạch Thú khác nữa thì một đoàn người từ phía khác đi tới, mấy người này hẳn là vừa chiến đấu xong chuẩn bị đi về, nhưng lại đúng lúc gặp được Nga Hoàng.

  "Mau nhìn, lại có người tiến vào vòng vây của Địa Thạch Thú rồi." Một nam tử dẫn đầu phát hiện tình huống này liền hô to. 

Hiển nhiên bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, một vị nam tử áo xanh nghe vậy cũng đưa mắt nhìn sang đại bản doanh của Địa Thạch Thú có một đứa bé trai mặc y phục xanh đang quyết đấu với yêu thú, trong ánh mắt hắn cũng hiện lên một tia tinh quang.

Cô gái áo hồng đi tới bên cạnh nam tử áo xanh nói: "Hành Dã ca, đứa bé kia cũng quá là bư hãn a."

 Nghe vây, nam tử áo xanh cũng bĩu môi, thu hồi ánh mắt của mình nói: "Chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, sợ là cảm thấy Địa Thạch Thú dễ đánh chém, liền muốn đánh nhiều Địa Thạch Thú một chút để đi đổi lại đồ mình muốn, không biết tự lượng sức người!"

 Ở trong mắt bọn họ, một khi tiến vào đại bản doanh Địa Thạch Thú cũng chưa có ai còn có thể sống trở về, trừ phi thực lực của đối phương mạnh phi thường, thân hình bé nhỏ thế kia nói nó là cao thủ, có ai tin không?

 "Ha ha, dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng cứ xem xem có gì náo nhiệt!" Kẻ mặc áo tím một bên cười ha hả nói, bởi vì cái gọi là việc không liên quan đến mình, hắn hoàn toàn đem chuyện này trở thành một trò hay. 

Tâm tư Nga Hoàng tất cả đều đặt trên người Địa Thạch Thú nên cũng không hề chú ý đến mấy thứ kia, thời điểm Địa Thạch Thú tiến gần lại nàng, nàng cũng chuyển động, mọi người chỉ thấy Nga Hoàngnhư một cơn gió màu trắng, còn chưa thấy rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra đã thấy nàng chính là đã đột phá vòng vây của Địa Thạch Thú. 

Nam tử mặc áo tím kia trợn mắt kinh hỷ nói: "Vừa mới xảy ra cái gì vậy? Nàng ấy làm thế nào mà đột phá vòng vây của Địa Thạch Thú vậy?"

 Hỏi xong nhưng chẳng có bất kỳ kẻ nào trả lời hắn, không khỏi quay đầu lại liền phát hiện tất cả những người khác đều mang bộ mặt không thể tin, xem ra những gì mình vừa chứng kiến là không sai, một cơn gió màu xanh, không lẽ chính là thằng nhóc kia? Đây là tốc độ gì đây?

 au khi bốn người bên kia nhìn thấy một màn này, tâm treo trên cao mặc dù đã buông xuống, nhưng cũng giật mình một phen, tốc độ đáng kinh ngạc thế kia xem đứa bé kia không phải đồ cậy mạnh, mới từng tuổi đó mà có bản lãnh như vậy e là con em nhà gia thế của thành nào đó đến đây luyện tập.

  "Nàng chỉ mới bước vào Tiên Thiên cảnh giới, tại sao có thể có tốc độ nhanh như vậy? " Hắn lúc này nhíu mày mở miệng nói, vũ kỹ đường hắn cũng đã tới, bất kỳ vũ kỹ cao cấp nào hắn đều rất rõ ràng. 

"Đây quả thực cũng không phải tốc độ con người, khó trách nàng dám xâm nhập vòng vây của Địa Thạch Thú, nếu ta mà có tốc độ này thì cũng không cần phải lo lắng." Từ Hải tỏ vẻ hâm mộ, nếu nàng mà có tốc độ này thì thực lực hẳn sẽ cao thêm một bậc.

  "Đúng vây." Từ Cương cũng gật đầu nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của Nga Hoàng. 

Theo bọn hắn nghĩ, tốc độ này quả thực là một chiếc máy gian lận, thực lực đối phương có lợi hại hơn nữa thì thế nào? Đối phương ngay cả góc áo của ngươi cũng không chạm vào được thì làm sao mà thương tổn ngươi?

 Nga Hoàng cũng không có lãng phí thời gian, đem Thiên Lực rót vào kiếm sắt trên tay, trong thời gian thật ngắn, ánh sáng trắng đã quanh quẩn trên thân kiếm sắt, nhìn qua giống như một loại kiếm phát sáng ra ánh huỳnh quang vậy, hấp dẫn ánh mắt người ta. 

Hiển nhiên, cái này không chỉ là vấn đề đẹp mắt, bọn họ ở xa cũng cảm nhận được năng lực cường đại của Nga Hoàng tràn ngập trên thân kiếm.

 Kiếm sắt cầm trong tay Nga Hoàng kia giống như không có chút sức nặng nào, rất dễ dàng giơ lên, kiên quyết hướng về phía Địa Thạch Thú chém tới, nàng cũng không trông cậy gì vào việc chém bị thương chúng, nàng chẳng qua là muốn đánh ngã Địa Thạch Thú làm lộ ra mặt của chúng nó thôi. 

Nhìn thấy một màn này, nam tử áo xanh đã từ trong kinh ngạc kịp phản ứng lại, lần nữa nói: "Thằng bé này quả thực chính là người ngu ngốc! Nó lại đi dùng kiếm sao? Cái này dùng búa không phải là tốt hơn ah, chẳng phải là càng thêm thuận tiện?" 

Hiển nhiên, lúc trước hắn nói Nga Hoàng muốn đi tìm chết, Nga Hoàng cũng đã tránh được, làm hắn mất mặt, cho nên nói chuyện lại càng cay nghiệt. 

Cô gái áo hồng cũng phối hợp nói: "Đúng vậy, có lẽ đây là tiểu bối mới tới của gia tộc nào đó, thực lực như vậy mà cũng dám tới đảo yêu thú, đến lúc đó sợ là không biết sẽ chết như thế nào."

 Song, lúc nói những lời này, cô gái áo hồng cũng đã quên mất nếu là mình ở vị trí Nga Hoàng hiện tại sợ là đã sớm chết rồi....







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro