Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều đó Rei xách cái cặp.. rỗng về nhà, kì thực hắn cũng có mang theo một cuốn vở để làm màu, chủ yếu dùng để đánh ca-rô mà thôi.

[Ring]

"Ha lô đại ca, bọn em thả nó ra nhé?!"_Giọng một tay đàn em

"Ừh, thả nó ra đi, nhớ đánh vài cái cho nó biết mùi nhé"_Reita cười phớ lớ, rồi gập điện thoại. Hắn mở cửa nhà, hôm nay phụ huynh đi vắng cả nên hắn phải tự túc lấy đồ ăn. Reita thở dài, đi vào căn nhà trống trơn lạnh lẽo, hắn quăng cặp táp xuống hành lang rồi xốc lại quần áo cho gọn gàng. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lười phải nấu ăn lắm, nhưng chẳng lẽ lại gọi điện thoại cho Aoi?! Gã hot boy này không phải lúc nào cũng rảnh rang để đi bát phố cùng hắn.

"Thôi kệ gọi đại!"_Reita nghĩ.

Cùng lúc đó tại công ty quản lý của Aoi.

"Hai, quản lý của Aoi nghe đây!"

"Ai đấy?"

"Quản lý của Aoi san! Có gì không ạ?"_Giọng một tay thanh niên khác, hơi khàn. Dĩ nhiên không thể nào là Aoi được, vì giọng gã trai già đó nghe lả lướt chảy nước hơn nhiều.

"Uruha đấy hả?"_Reita hỏi, bắt đầu bực mình_"Aoi đâu?"

"Aoi bận rồi!"_Uruha trả lời, toan cúp điện thoại thì Aoi từ đâu chạy đến. Reita nghe được tiếng léo nhéo ở phía xa_"Này, trả điện thoại cho tôi!!!"

"Aoi san! Ông có rảnh không?"_Rei liền hét lên_"Mau trả lời đi!"

"Tao rảnh!"_Aoi nói

"Ra chỗ cũ nhé!"

"OK!"_Gã đáp gọn lõi và điện thoại cúp cái phụp.

Rei cảm thấy không ổn, tên quản lý mới có vẻ muốn Aoi chỉ tập trung vào công việc mà thôi. Thậm chí còn muốn cắt đứt mối quan hệ chiến hữu tình thâm máu đậm giữa Reita và Aoi nữa cơ, thật là quá quắt hết chỗ nói.

Chiều dần buông, phố phường đỏ hoen hoét như màu cà chua xào. Vừa may Aoi và Reita cùng đụng nhau trên đường, cả hai tay bắt mặt mừng y như lâu ngày lắm chưa gặp nhau.

Công viên cũ, hai thằng đàn ông áo trong áo ngoài co dúm lại vì lạnh_"Này, không tính đi đâu khác à? Sao lại ngồi đây uống coca?"_Reita hỏi, hai mũi chân chè bè ra, nom chán đến nơi rồi.

"Không được, hôm nay anh không muốn ra quán, anh muốn ở đây kia!"_Uống ngụm nước ngọt, Aoi nhìn theo dòng xe qua lại, chốc chốc bị tiếng còi hơi của xe tải làm cho giật mình.

"Ông xem lại thằng quản lý đi, nó làm tôi bực quá!"_Rei nói_"Gì mà~ Aoi~ bận~ rồi~ ... mẹ kiếp!"

Aoi không thèm trả lời, lại uống coca, nhưng nhìn có vẻ thất thần hẳn ra.

Vậy là tiêu thật rồi, nhẽ ra Reita muốn rủ Aoi đi... ăn tối, nhưng gã lại trầm tư như vậy thì có phải là Reita phải ngồi đồng ở công viên cho đến lúc chết lả vì đói không?!

"Có phải ngày càng thấy thích thằng Uruha kia không?"_Rei hỏi bừa một câu cho đỡ chán

"Tao đã cố tìm mấy khuyết điểm của tay đó để mà đừng thích nó nữa... sáng hôm nay tao đã làm một chuyện vô cùng khốn nạn!"_Aoi nói, ném cái lon rỗng đang cầm trên tay bay một đường thẳng, đáp gọn vào thùng rác.

"Biết ngay mà"_Rei tỏ vẻ uyên bác, đưa mắt đi chỗ khác, miệng lại hơi nhếch lên.

"Tao chỉ tính gây sự chú ý cho nó, làm sao cho nó lộ hết tính xấu ra, ai dè.... "

"Ông cưỡng bức nó à.... Ối cha!"_Rei vừa dứt câu thì Aoi san đã kịp... dộng cho hắn một cú té bổ nhào, suýt thì lăn xuống đồi_"Làm cái gì vậy O"O ???"

"Chỉ có suốt ngày xem phim đồi truỵ như mày mới nghĩ ngay đến ba cái chuyện vớ vẩn đó!"_Aoi nói, xoa xoa tay mình vì lưng Reita có vẻ quá cứng, cú dộng ban nãy làm tay gã hơi sưng phồng lên.

"Tôi không có coi"_Rei phản ứng

"Mày có!"

"Không có!!!"

"Mày có"_Trong khi Aoi tỏ vẻ điềm tĩnh, khuôn mặt luôn nhìn thẳng ra phía đường xe chạy thì Reita lại nháo nhào lên

"Không có!!!"

"Mày có!!!"

"Không có!!!"

"Ừh thì không có, mệt quá!"

.......

"Tao đã cố tình báo với giám đốc là nó uống rượu trong lúc làm việc, mày biết đấy, thằng Uruha gần như không sống thiếu rượu được... tao chỉ... muốn xem coi nó tức giận lên sẽ thế nào?!"

"Ác thế?"

Aoi gục đầu_"Tao đâu có biết vì vậy mà giám đốc chửi té tát vào mặt nó, tao đứng đó còn hoảng sợ nữa!"

Reita ngạc nhiên, xoay sang nhìn Aoi, sau đó cảm thấy vô cùng tồi tệ giùm gã_"Ông ác cũng có level lắm đấy, chỉ thử thôi mà... sao khi không lôi nó đến giám đốc mà méc nhỉ?! Hết hiểu..."

"Tao có biết đâu, tao tưởng chỉ là cảnh cáo thôi, tao không ngờ là bên bộ phận kinh doanh có một tay nhân viên kia cũng vì uống rượu mà phải vào viện, cho nên giám đốc mới nổi sùng như thế... "

"Trời ạ... "

"Tệ hơn là... nó méc ngược với giám đốc chuyện tao hay bỏ công việc đi nhậu nhẹt... đồ.... đồ.... đồ đàn bà khốn nạn!!!!!!"

"Tôi thấy trong chuyện này chính ông chơi không đàn-ông trước với nó, nên nó mới đem tính đàn-bà ra để chơi lại ông"

"Giám đốc tức đến độ đạp cả hai ra khỏi phòng, đe là sẽ cắt hợp đồng nếu còn lộn xộn T__T "

Tình cảnh của Aoi thật là hết mức, y như gã tự mua dây về làm thòng lọng treo cổ vậy. Đã không thể làm Uruha mềm mỏng hơn với gã, lại còn gà cùng một chuồng đi đá nhau, mệt mỏi nhất là lại tự đánh cái tiếng xấu của bản thân đến tai giám đốc quản lý. Reita suy nghĩ và tự nhủ nhất định không đạp vào vết xe đổ của Aoi.

"Hôm nay ý..."_Rei nói_"Tôi vừa gặp lại thằng hôm nọ..."

"Thằng nào cơ?"_Aoi hỏi

"Thằng đem trả tôi hộp đựng viết ấy!"

"Àh àh... Thế àh? Có chuyện gì vui chăng?"

"Cũng bình thường thôi ha ha!! "

"Thằng nhãi đó....."_Aoi đột nhiên nhíu mắt_"Thằng nhãi đó... sao lại máu me đầy người vậy nhỉ?"

"Đang nói chuyện với tôi mà lại..."_Reita cũng nhìn theo hướng mà Aoi đang nhìn

"Thằng đó...."_Aoi toan cười_"Nó...."_Thì Reita như con sóc nhảy khỏi hàng rào, bước chân vội vàng không thể dừng lại. Hắn bay khỏi ngọn đồi, xuống vỉa hè, Aoi còn chưa hiểu được chuyện gì, thì đã thấy Reita túm lại tay thằng "nhãi" kia....

"Trời đất... không lẽ lại chuẩn bị đánh nhau ở giữa đường sao???"_Aoi nghĩ

"KAI!!!!! Đứng lại"_Aoi thấy thằng "nhãi" kia tháo tay Reita ra và bỏ chạy, và Reita hét lên như thế.

"Trời trời... thằng này muốn đánh nhau thật sao???"_Aoi giật mình, đi theo đường thông thường để đi ra khỏi ngọn đồi.

"KAI! Dừng lại!"_Reita cứ hét lên như thế, nhưng thằng nhãi kia lại cố trốn tránh, rồi nó cũng biến mất tăm vào đám người đang qua lại giữa ngã tư. Lúc này Aoi mới đi xuống đến nơi.

[Ring]

"Ha lô đại ca!"

"ĐM tụi mày, tụi mày làm gì thế hả?"_Reita chống một tay lên hông, áo mở tung, mồ hôi nhỏ dài trên mặt

"Làm gì???"

Rei dùng tay áo lau trán, rồi lại cho tay chống vào hông_"Thằng Kai ấy, tao vừa thấy nó đi qua"

"Ah~~~ Thì đại ca bảo đánh cho nó mấy cái răn đe mà lại hihi"

"Mẹ mày!!! Thằng chó!!! ĐM, cái đó gọi là mấy-cái của mày đấy hả?????"

"Làm sao???? Thì đại ca dặn thế mà ;"; ????"

"Đồ chó chết! "_Rei rít lên_"Ông anh ở đây nhé!"_Hắn quay lại nói với Aoi

"Ơ nhưng mà...."_Aoi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu gã đinh ninh là Rei sẽ đuổi theo để đánh nhau tiếp_"Này! Đừng thế! Chuyện đâu còn có đó... mà à à à!!!!!"

"Ông đói không?"_Rei hỏi

"Hơi hơi... hay là mình ra quán...."

Chưa dứt câu, Aoi đã thấy Rei tiến đến gần quầy bán đồ ăn ở ngã tư, nói gì đó với chủ quầy và mang về phía Aoi một đĩa gì đấy...

"Này! Ông cứ đứng đây, ăn hết đĩa tempura này thì tôi sẽ về"

"Trời ạ...."

"Lên kia đứng đi! Ra chỗ cũ ếy!!! Đứng ở đây xe tung lên trời bây giờ! Ở yên lát tôi về"_Rei quát rồi chạy ra cột đèn, tháo ổ khoá, lấy chiếc xe đạp thể thao của mình, leo lên và đạp mất biến.

"Mấy thằng... ôn này. Cách làm việc thật là giống mình ngày xưa..."_Aoi nghĩ

Rei cắm đầu chạy, vượt qua dòng người đang đi trên đường, mặc kệ tín hiệu giao thông. Hắn chạy miết theo cái áo đồng phục màu đen ở trước mắt, càng ngày nó càng xa hơn và nhập nhoè hơn.

Đến một góc phố vắng, chỉ có đèn đường và cái bóng của Reita đạp xe đạp đi vòng vòng_"MK... thằng đó chạy đâu mất rồi?"_Đuổi theo bất thành, Reita bặm môi, hắn thở hổn hểnh, nhoài người đạp tới đạp lui để xem xét vài con hẻm nhỏ, sau đó mới quay đầu xe.

Hắn quay về chỗ Aoi, thấy gã đang ngồi ăn cây tempura cuối cùng.

"Đi đâu đấy?"_Aoi hỏi

"Tôi đuổi theo Kai..."

"Kai... lại kẻ thù của mày àh?"

"Không, nó là cái thằng... trả tôi hộp đựng viết ấy..."

"Hả????? Sao nó máu me bê bết vậy?"

"Trưa nay tôi kêu đàn em nhốt nó vào nhà kho gần tầng thượng, sau đó lúc về nhà tôi mới gọi cho đàn em thả nó ra, có bảo là đánh nó vài ba cái để đe, chủ yếu tôi muốn cho nó biết.. sức mạnh của tôi mà thôi... "

"Ôi mẹ ơi..."_Aoi thảng thốt

"Nhưng ban nãy ông cũng thấy đó, bọn đàn em tôi, chúng nó hình như... ra tay hơi bị mạnh quá!!!"_Nói đoạn Rei ngồi xuống_"Bọn khốn nạn, chúng nó không hiểu hù doạ với đánh thật khác nhau chỗ nào!!!"

"Mày còn ác hơn cả tao nữa..."

"Nhưng mà tôi đâu có ngờ, bình thường bọn đàn em cũng... thông minh lắm. Không hiểu sao hôm nay chúng nó ăn nhằm bã gì mà ngu thế!!!!"

Aoi nhăn mặt, cảm thấy vô cùng... tiếc thương cho Reita_"Thằng kia có vẻ sợ mày lắm rồi, chúc mừng, bây giờ nó đã biết sức-mạnh của mày rồi đấy."

"Thôi ngay đi! Tôi đang rối hết ruột lên đây này!!!"

.................

Thứ Bảy, thường thì thứ Bảy là ngày hắn chỉ đến trước cổng trường để... thâu tiền bảo kê mà thôi, nhưng hôm nay hắn nhất định vào trong trường. Lý do nào thì chỉ có hắn biết. Bọn đàn em nhìn thấy Reita xuất hiện liền mau chóng gom đủ tiền đưa cho hắn. Nhưng kì lạ, hôm nay đến tiền cũng không làm hắn quan tâm bằng...

"Lớp 3A!"_Hắn đọc thầm bảng tên lớp treo phía bên trên cửa. Sau đó đi qua đi lại để xem có giáo viên bên trong hay không. Cảm thấy an toàn, hắn mở cửa phòng học, bước vào dưới cái nhìn đầy thách thức, đủ làm nghẹt tim tất cả học sinh bên trong.

"Này, sao cậu vào trong đây? Mau về lớp cậu đi"_Một tên to cao đứng chặn hắn lại, sẵn đang bực bội suốt từ hôm qua đến giờ, hắn thẳng thừng nhìn vào hai mắt tên to cao, miệng nghiến kin kít_"Mày lo chuyện của mày đi!"

Đám con gái trong lớp im bặt, thi thoảng mới nghe một vài tiếng thì thầm_"Thằng Reita bên lớp 3H... thằng đó sao lại đến đây... chẳng phải đóng đủ tiền cho hắn rồi sao???"_Bên kia lại nghe_"Đúng là thằng du cô du đãng, chắc trong lớp ta có ai đắc tội với nó!"

Tên cao to nhất quyết không tránh ra, nhìn thì thấy có lẽ đây là lớp trưởng của lớp 3A, cũng dể hiểu tại sao lại... gan lì như vậy_"Cậu về lớp đi!"

Rei dộng mạnh cái cặp lên mặt bàn đầu tiên sát bàn giáo viên nhất, hắn làm cả lớp giật nảy. Khi nhìn hết một lượt không thấy Kai đâu, hắn cao giọng_"Hôm nay tao đến không phải để gây sự, tao đến để tìm người. Tụi bây không cần lo!"

"Chắc chắn là tìm người để mang ra đánh rồi..."_Tiếng thì thào lại vang lên

"Hôm nay thằng Kai có đi học không?"_Hắn hỏi

Không ai trả lời.

"Hôm nay thằng tên Kai có đi học không?"_Hắn hỏi lại

Cũng không có ai trả lời.

Hắn lộn tiết lên_"Được lắm.... TỤI BÂY MUỐN CHỐNG ĐỐI HẢ??????"_Hắn hét lên, và chưa khi nào một lớp học lại nhốn nháo đến thế, cả đám con gái túa nhau chạy ra khỏi bàn học, đám học sinh nam tuy không kháng cự nhưng đều đứng lên, tạo thành một vòng tròn che chắn cho lũ con gái đang co ro đằng cuối lớp.

"Đi báo giám hiệu mau!!!"_Lớp trưởng ra hiệu, nhưng hễ ai xông ra đều bị hai con mắt đanh sắt và nhọn như dao của hắn đẩy lùi... cả lớp học như đông cứng lại.

"Bọn.. bọn.. bọn... tao... không biết....."

Đứa khác nói_"Không... không biết thật... mà!"

Đột nhiên một đứa con gái hét lớn_"Nhưng Kai có làm gì cậu đâu, tại sao đánh cậu ấy như thế! Hôm nay còn đến đây tìm, các cậu ác vừa thôi chứ!!!"

Rei trợn tròn mắt, miệng bỗng há hốc ra, cứng lưỡi.

Được nước làm tới, cả bọn con gái bắt đầu sỉ vả:"Phải đấy, đồ tàn ác, các cậu không biết làm gì khác ngoài việc ăn hiếp kẻ yếu!!"

"Chúng mày nên biến khỏi trường học này đi!!!"

"Đi đi!!!!"

Đầu óc hắn trở thành một màn hoa văn lộn xộn, hắn không biết nên tập trung vào đâu nữa. Do đó hắn đứng đực mặt như trời trồng mà không thể phản ứng lại. Tiếng chửi rủa ngày một nhiều hơn, hắn hoa cả mắt.

"Cút đi!!!"

"Lũ khốn!!!"

"Chúng mày sẽ bị quả báo!!!"

"Đồ vô học!!!"

"Chỉ biết đánh kẻ yếu hơn mình, có ngon ra mà đánh nhau với yakuza ấy!"

"Biến đi!!!"

Cả khuôn mặt Rei đỏ rực lên_"ĐỦ RỒI!!!!!!!! TAO Đ*O NHỊN TỤI MÀY NỮA!!!!!!!!!!"_Kiểu như giọt nước làm tràn ly, hắn bẻ tay rôm rốp và xông vào.

Đang khi nắm lấy áo tên lớp trưởng to cao hơn hẳn hắn một cái đầu, chuẩn bị cho một nắm đấm vào chính giữa mặt thì... Kai kéo cửa đi vào. Trên tay cầm thùng nước lau nhà và cây chổi.

"Kai... "_Hắn nhìn

"R..R..e..i..."

"Chạy đi Kai!"_Một con bé trong lũ con gái đang co dúm ở cuối lớp hét lên. Nghe thấy thế, Kai liền ném đồ đạc xuống, bỏ chạy khỏi lớp học. Reita liền buông cổ áo tên lớp trưởng, hắn tông vào cánh cửa đang khép hờ và chạy theo. Trong đám đông học sinh đi trên hành lang, Kai nghe rõ từng bước chân của Reita, cậu cố chạy bằng cả sức lực của mình, đồng thời nhanh nhẩu rẽ phải rẽ trái, chạy luồn vào các lớp học, từ cửa trước ra cửa sau nhằm để Reita không đuổi theo kịp.

Trong khi Kai luồn lách để chạy thoát khỏi sự truy đuổi của Rei, thì bản thân Rei lại không chọn cách đó, hắn đi con đường ngắn nhất để bắt kịp Kai. Reita sẵn sàng xô ngã cả một tốp học sinh đứng chắn phía trước, sẵn sàng nhảy cóc từ bậc thang thứ nhất xuống tới bậc tám hoặc đu qua vai một kẻ khác. Kai dù nhanh nhẩu vẫn bị Reita bám chặt phía sau lưng.

"Kai! Đứng lại!"_Rei hét lên

Kai không trả lời chỉ cắm đầu chạy. Reita nhìn theo tấm lưng ấy, thấy rõ vết thương vẫn còn ửng đỏ ở dái tai bên phải. Lòng hắn đau thắt, chỉ mong sao con người kia chịu dừng lại một chút. Hắn chỉ muốn nói xin lỗi mà thôi.

"Chó chết! Thằng kia mày dừng lại ngay!!!!!!!!"

Nhưng cứ như thế, Reita càng khiến tình hình tồi tệ hơn.

Kai cắm đầu chạy, chạy mãi cho đến lúc cậu đâm sầm vào người một người khác. Quờ quoạng đứng dậy.

"Chú em làm sao vậy?"

Kai chỉ ra phía sau_"Tên đó...."

Reita từ phía cuối dãy phòng chạy nhanh đến, bất thình lình bị chặn lại bởi tay học sinh kia_"Này, tại sao cậu lại đuổi đánh em ấy?"

"KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA MÀY!!!!"_Một cú nốc-ao móc ngược từ dưới lên, không cần nói nhiều, Reita nhất định phải bắt bằng được Kai, hắn chỉ có một mục đích đó để mà đến trường ngày hôm nay.

"AHHHH!!!"_Tay học sinh kia ôm mặt, Reita nhìn Kai bằng hai con mắt giận dữ, mồ hôi nhỏ thành giọt trên mặt hắn.

"Còn dám chạy?"_Rei gầm gừ...

Kai ngồi trên sàn nhà, hai chân đờ ra vì đã chạy quá lâu.

Hắn lừ lừ tiến lại, nắm lấy cổ áo Kai, kéo đi...

Cả dãy phòng xôn xao lên hẳn, họ đều sợ hãi nhưng không dám hó hé với ban giám hiệu một tiếng.

................

Ném Kai lên tấm nệm, Rei đạp mạnh vào chân một tên đàn em để nó lăn long lóc dưới sàn. Nhà kho rộng của tầng trệt, cũng bụi bặm và tối tăm nhưng là đại bản doanh của cái đám choai choai này.

Kai nhìn thằng nhãi ranh la oai oái mỗi lần bị đập, cậu nhìn tên đó rồi lại nhìn Reita, với ánh mắt bực dọc và bất mãn. Hai tay cậu ta chống lên mặt nệm, vốn là chiếc nệm nhảy của học sinh dùng trong giờ thể dục.

"Hôm qua tao đã bảo chỉ đánh hăm doạ, tại sao mày lại làm như thế này???"_Rei quát

"Đâu có, em chỉ đánh vài cái thôi mà!!!!!!!!!!!! ÁHHHH"_Thằng đàn em la lên

"Như thế này mà là vài-cái hả???"_Rei lôi cổ Kai ngồi dậy. Từ mặt đến cổ, đến tay đều có vết bầm đỏ, vài chỗ trên mặt và cổ bị rách. Lúc ấy, do mạnh tay, Rei lỡ làm đau Kai, cậu ta bặm môi lại nhưng vẫn thoát ra tiếng rên đau đớn.

"Sao vậy?"_Rei thảng thốt_"Còn đau chỗ nào khác sao?"_Tay hắn chạm vào phần lưng áo của Kai, cảm thấy có gì đó cồm cộm, liền nhanh chóng buộc Kai cởi áo khoác ngoài, Kai dĩ nhiên không muốn bị đụng chạm nhưng tên tóc vàng hoa kia vẫn kiên quyết. Ném chiếc áo khoác ngoài màu đen cho một tên đàn em khác cầm, hắn rút ve áo của Kai ra khỏi cạp quần.

"Uhm!"_Kai chụp lấy tay hắn, ánh mắt tỏ rõ là không hài lòng. Hắn bất giác cảm thấy bàn tay hắn bị đau nhói. Nhưng Kai đột nhiên nhắm mắt, thở nhẹ, và buông lõng bàn tay hắn.

"Để tao xem!"_Hắn nói, rồi kéo nhanh áo trong cho đến khi tấm lưng vằn vện vết thương dần dần hiện ra trước mắt hắn... Vết thương lớn nhất đang được băng kín bằng gạc, dải gạc trắng chạy vòng quanh ngực, choàng lên một bên vai, có vẻ còn đang rỉ máu một chút.

Reita quay ngoắt về phía bọn đàn em_"MK... tụi bây dùng hàng để đánh nó?????"

"KHÔNG CÓ!!!!!!!!!!!!!!"_Cả đám nhao nhao lên, mặt tái xanh không còn hột máu_"Không có mà đại ca!!!!!!!!!!!!"

Rei nhìn về phía Kai, cả cơ thể cậu ấy đột nhiên trở nên thật nhỏ bé, thật tội nghiệp trong mắt hắn. Hắn buông cổ áo Kai, ngắm nghía đôi chân mày mà suốt ngày chỉ biết chau sát vào nhau kia, cảm thấy chúng thật xinh đẹp, có sức mạnh gây nên sự quyến luyến khó tả. Hắn cảm thấy bồn chồn không yên, lần đầu tiên hắn cho là mình đang sợ hãi. Không biết có phải... hắn đã yêu thật rồi không?!

"Không phải bọn họ làm đâu"_Kai nói lí nhí, tay ôm lấy thân thể_"Không phải đâu!"

Reita rón rén dùng bàn tay, rờ nhè vào má Kai, mắt chớp liên hồi_"Không... không... không... phải?"

Kai ngạc nhiên, xen lẫn lo âu_"Không... Nên đừng đánh họ nữa..."

"Đừng có bênh vực tụi nó, cái tổ ô hợp đó hằng ngày vẫn dùng hàng để xả người khác chẳng tốt lành gì đâu!!!!!!"_Rei nói

"Này, chẳng phải đại ca là người lập ra cái tổ-ô-hợp đó hay sao ;"; ?????"_Cả đám đàn em nhao nhao lên_"Lại còn bình phẩm kiểu như không quen biết tụi em vậy?????"

"IM ĐI!!!!"_Hắn nạt nộ_"Từ nay, cấm không được đụng đến Kai, đứa nào không nghe, tao sẽ khai trừ ngay!"

"YES SIR!"_Cả đám đồng thanh

Kai nhìn trân trối về phía Reita, cậu chưa hiểu gì hết.

"Từ nay, Kai là người của tao, chúng mày lo mà đi thông báo hết cho các nhóm khác ở các trường khác, lộn xộn mà đụng đến nó, là chết với tao!"_Hắn khẳng định chắc nịch trong sự kinh ngạc của cả đám đàn em lẫn Kai.

"Không, không!!! Các người làm sao vậy???"_Kai ngạc nhiên

"Ngồi im đi! Còn lũ tụi bây, ra ngoài hết!"

Cả đám loi choi hiểu chuyện, liền kéo nhau chân thấp chân cao chạy ra khỏi phòng chứa dụng cụ thể dục. Bên trong căn phòng ngổn ngang đồ đạc, chỉ còn mình Kai ngồi trên tấm nệm, và Reita san đứng bên cạnh. Tuyệt nhiên không còn tiếng động nào khác trừ tiếng thở lo âu của Kai, cả Reita cũng không hiểu mình kêu bọn đàn em biến hết ra bên ngoài để làm gì.

"Hôm qua... xin lỗi nhé"_Reita nói_"Hôm qua..."

"Hôm qua tớ chỉ đến để trả lại hộp đựng viết, tớ không có lấy cắp nó!"

"Biết rồi biết rồi! Chỉ là... tao muốn đùa giỡn với mày một chút thôi"

"Giỡn???"

"Ừh... chỉ là... tao... thấy mày... quá sợ hãi nên tao... quả thực chỉ muốn đùa một chút..."

"Các cậu gọi đó là đùa giỡn sao?????"

Reita giật nảy người, không thể ngờ một thằng con trai gan lì như Kai lại có thể đổ nước mắt nhanh như thế, cậu ta để chúng chảy thoải mái hệt như một đứa trẻ con.

"Đừng... đừng khóc như thế!!!!"_Rei sợ quá, bèn ngồi sụp xuống, loay hoay mãi không biết làm sao, mới dùng vạt áo mình, kéo rướn nó lên để lau nước mắt, nhưng Kai hẩy ra. Tình hình tồi tệ.

Kai dùng bàn tay lấm lem của mình để chùi lên mặt, nước mắt hơi khô ráo đi thật nhưng khuôn mặt lại bị bẩn. Rei nhìn thấy rất đau lòng.

"Tao xin lỗi mà...."

".............."

"Tao hứa sẽ bảo vệ mày cho đến... "

"Cho đến... ?"

"Thì... cho đến lúc... mày tốt nghiệp thì thôi..."

"..............."

"Cho... đến lúc mày có việc làm!!!!"

Kai vẫn trợn mắt nhìn Rei. Hắn cảm thấy bất ổn.

"Cho đến lúc tao chết OK???????"

"Uhm...."

Sau khi lỡ miệng nói ra như thế... đầu óc hắn còn chếnh choáng hơn cả say rượu. Thật là chẳng biết vì sao lại nói ra như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro