Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7h5'. Tại sân trường Moon Light... 

Tôi lon ton đi trên mảng sân rải đầy những chiếc lá vàng mà lòng hả hê vô cùng. Tuy rằng có hơi thắc mắc tại sao Việt Nam mà lại có lá vàng nhưng rồi tôi cũng đá bay nó ra ngoài vì hiện giờ trong đầu tôi chỉ có khuôn mặt đỏ như gất chín của tên sát gái mà tôi vừa gặp. Nghĩ đến là tôi lại không nhịn được mà phá lên cười như một con hâm. 

Đang đứng cười nghiêng ngả thì đột nhiên tôi nghe một giọng nói vang lên khiến tôi giật bắn mình: 

- Này cô kia, còn đứng đó làm gì nữa, sao không lên lớp? Sắp đến giờ vào học rồi đấy. - Giọng nói vang lên khá to làm tôi hơi khó chịu. 

Tôi nghĩ đây là giọng nam vì tôi nghe được một chất giọng khá cao nhưng lại có vẻ gì đó rất là nam tính. Tò mò tôi quay lại thì... Ô la la, tôi đang nhìn thấy gì đây. Một chàng trai lai tây với mái tóc vàng nhẹ nhàng và đôi mắt xanh trong veo như suối. Tôi nhìn đến ngây người ra mà không biết người kia đang tỏ vẻ khó chịu với tôi khi bị nhìn như thế. Được một hồi lâu thì không chịu được nữa và lên tiếng: 

- Này tôi nói cô không nghe à? Hay là tai cô bị điếc? Có cần tôi thông tai cho không? - Ngưng một lúc anh ta nói tiếp - A! Hay là cô bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai lai tây này của tôi rồi nên mới đơ ra như thế? - Vừa nói anh ta vừa vênh cái mặt lên cao ngút trời. 

Còn đang mơ mộng về bạch mã hoàng tử thì tôi ngạc nhiên hết sức trước những gì anh chàng đẹp trai này vừa "phun" ra. Tôi tức muốn điên lên khi có người khinh mình. Tôi phải công nhận rằng anh ta đẹp thật đấy nhưng tính tình của anh ta thì chỉ bằng một con dog thôi chứ không hơn không kém. Tôi tức khí và bắt đầu... 
"giảng": 

- Này anh kia, anh kiêu thì kiêu vừa vừa thôi, còn để phần cho người ta nữa chứ. Đẹp trai hả? Lai tây hả? Ừ thì tôi công nhận là anh đẹp trai thật đó, nhưng mà cũng phải cư xử có chừng mực chứ. Sao người anh đẹp mà cái nết anh không có đẹp tí nào hết vậy? Tôi nói cho anh biết cái tính tình như con dog của anh thì có cho kim cương tôi cũng chả thèm. - Ngưng một chút lấy hơi rồi tôi lại tiếp tục "sự nghiệp" - Bộ ba mẹ anh không có dạy anh cách ăn nói lịch sự hay sao mà anh lại kiêu như thế chứ. Tôi cá chắc rằng anh đi đâu cũng khoa mình đẹp được hết nhỉ. Sao tôi cứ có cảm giác rằng anh là một tên trăng hoa ăn chơi lêu lỏng nhỉ. Thôi tôi cũng chả nói với anh làm gì và anh liệu mà sửa sang lại cái tính ngạo mạng đó đi. 

Kết thúc bài giảng văn dài cả kilômét là một cái thở hắt ra của tôi. Tuy rằng biết chuyện này là không thể nào nhưng sao tôi cứ có cảm giác rằng tên này và tên tôi gặp hồi sáng quen biết nhau nhỉ. Suy nghĩ một lúc rồi tôi quay sang chăm chú nhìn biểu hiện của tên đẹp trai lai "dog" vừa bị tôi giảng đạo xong. 

Tên đó mặt ngơ ra một hồi lâu rồi lại bắt đầu đỏ lên vì giận. Hắn trừng mắt nhìn tôi rồi... rống: 

- NÈ CÔ KIA AI CHO CÔ NÓI VẬY HẢ? 

Tôi buồn cười khi thấy biểu hiện của tên đó rồi lại bắt đầu mỉa: 

- Nè, tôi nói lâu như vậy mà bây giờ anh mới có phản ứng là sao? Bộ anh bị MÁU LÊN NÃO CHẬM à? Aiz tội nghiệp cho anh quá, đẹp trai mà bị bệnh thiểu năng. Thô tôi không thích nói chuyện với người thiểu năng đâu. Chào nhá. Sayōnara. - Nói xong tôi xốc lại ba lô, kéo va li và... phắn. 

Mọi động tác chỉ trong vào 5 giây khiến tên đó không kiệp trở tay. Tôi vừa chạy vừa cười ha hả khi nghe tên đó đang hét ầm ĩ phía sau. Thầm nghĩ trong lòng ngôi trường này thật thú vị, tôi dùng hết vận tốc của mình và chạy trên sân trường đầy lá vàng và thầm nghĩ "Có lẽ cuộc sống mới của mình không đến nỗi tệ"... 

                                  ******************** 

Đức Anh lúc này đang tức muốn ói máu chết tươi. Cậu không thể ngờ được rằng lại có một con nhỏ không coi mình ra gì mà lại còn phỉ báng mình thậm tệ chả khác gì một con dog. Cậu ức lắm mà không làm gì được. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang dần khuất sau tầm mắt của mình, cậu bất lực hét to: 

- Này con bé kia, nhà ngươi mà còn xuất hiện trước mặt bổn vương thêm một lần nào nữa thì bổn vương sẽ không để cho nhà ngươi thoát đâu. Nhớ đấy... 

Hét xong mà cậu cũng chả vui vẻ hơn là bao.Cậu cảm thấy được nguyên khí con người trong cơ thể của cô gái lạ mặt và cảm thấy lạ rằng tại sao lại vào đây học trong khi lại là một con người không hơn không kém. Cậu lắc mạnh đầu để đẩy ý nghĩ đó ra ngoài. Nạp vào đầu cái gương mặt đáng ghét kia, cậu thầm nói: "Con bé láo xược kia, một con người như cô mà vào đây học lại còn đụng phải tôi thì cô tới số rồi. Tôi chắc chắn sẽ gặp lại cô, tới lúc đó cô cứ mà chờ chết sống những ngày hạnh phúc còn lại đi. Hãy chờ đó." 

Nở một nụ cười tà mị trên môi, Đức Anh nhẹ nhàng ung dung sải bước trên con đường đầy lá mà trong đầu thì chỉ hiện hình bóng bé nhỏ của cô gái mà cậu sẽ không bao giờ biết được rằng cô gái đó sẽ là một người vô cùng đặc biệt đối với cậu sau này............. 

                                ********************* 

                                      End chap 5 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro