Chương 10.1: Phó Nghiên Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Nhạc Oánh làm sao cũng không thể ngờ được, Nghiên Nô vậy mà hơn nửa đêm trốn trong chăn ngửi áo lót nha hoàn... Thật đúng là khiến nàng bất ngờ siêu to khổng lồ, khó mà thích ứng.

"... Ông chắc chắn hắn làm những việc này?" Nếu người khác nói, nàng tuyệt đối không tin, nhưng cố tình người nói lại là lão quản gia, là người từ khi nàng sinh ra đã kề bên trung thành tận tụy chăm sóc nàng, cũng là dưỡng phụ* trên danh nghĩa của Nghiên Nô, lão hoàn toàn không có lý do gì để bịa chuyện bêu xấu hắn cả.

*Dưỡng phụ ở đây mang nghĩa 'cha nuôi'.

Nàng đột nhiên có chút nghi ngờ nhân phẩm của Nghiên Nô.

Lão quản gia cũng ý thức được hình như bản thân thêm mắm dặm muối quá mặn rồi, nghẹn một lúc lâu, cuối cùng nói một câu: "Vừa nãy lão nô hơi kích động, nhất thời nói có hơi quá, trộm giấu áo lót... là do lão nô đoán thôi."

Triệu Nhạc Oánh thở phào: "Bổn cung nói mà, Nghiên Nô không phải loại người như vậy."

"Nhưng mà hắn có nhìn lén nha hoàn!" Lão quản gia vội vàng nói thêm.

Triệu Nhạc Oánh dở khóc dở cười: "Không sao, có vẻ như trái tim thiếu nam của hắn đang nhộn nhạo muốn yêu rồi, trước kia cũng do bổn cung xem nhẹ."

"Vậy... Chuyện thông phòng?" Lão quản gia thăm dò ý nàng.

Triệu Nhạc Oánh đắn đo một lát rồi nói: "Chuyện này giao cho ông làm chủ, ngày mai bổn cung đi du ngoạn với Lâm Điểm Tinh, sẽ mang Nghiên Nô đi cùng, nếu trong hai ngày này ông vẫn chưa giải quyết xong thì chờ chúng ta về rồi tính tiếp."

"Sẽ giải quyết ổn thỏa mà, trong phủ có nhiều nha hoàn như vậy, chọn một đứa ngoan ngoãn dễ bảo không khó." Lão quản gia vội đáp, sợ đêm dài lắm mộng.

Triệu Nhạc Oánh gật gù, dặn thêm một câu: "Nhớ phải hỏi trước cô nương người ta xem có nguyện ý hay không, trong phủ của bổn cung không được xuất hiện hành vi ép mua ép bán."

"Đương nhiên là phải hỏi rồi!" Lão quản gia đáp ứng ngay, thấy Triệu Nhạc Oánh không còn chuyện gì nữa bèn cúi người lui ra ngoài.

Ra khỏi sân viện của Triệu Nhạc Oánh, lão liền đi về nơi đám nha hoàn ở, vốn định xử lý việc này cho xong trước khi Nghiên Nô về, ai ngờ vừa đi được nửa đường đã đụng phải tên sát thần này.

Lão quản gia xuất thân từ trong cung, là chiếu cũ đã trải qua không ít sự đời, nhưng khi nhìn thấy Nghiên Nô cầm đao đi về phía mình, thân hình thon dài chắc khỏe ẩn chứa sức mạnh vô tận, lão vẫn là chột dạ một chút, phản ứng đầu tiên là quay xe!

Nhưng lão cuối cùng vẫn cố kiềm chế không chạy, chờ Nghiên Nô đi đến trước mặt thì thanh giọng hỏi: "Ngươi mới đi đâu về đấy?"

"Mua bánh ngọt." Nghiên Nô đáp.

Lão quản gia nhìn túi giấy dầu trong tay hắn, ra vẻ thản nhiên cầm lấy rồi mở ra xem, quả nhiên bên trong có năm cái bánh ngọt: "Sao mua nhiều vậy?"

Vừa nói vừa nhét một cái bánh vào miệng, ngọt nhưng không ngấy, dư vị ngọt ngào, đúng là cực phẩm. Lão quản gia ăn xong lại ăn thêm một cái nữa, trong túi chỉ còn lại ba cái.

"Năm lượng bạc." Nghiên Nô đòi tiền.

Vẻ mặt lão quản gia cứng ngắc: "Gì cơ?"

"Năm lượng." Nghiên Nô lặp lại.

"Hai cái bánh mà năm lượng bạc? Sao ngươi không đi ăn cướp luôn đi?" Lão quản gia xù lông.

Nghiên Nô thản nhiên nói: "Ta xếp hàng một canh giờ mới mua được."

"Thì sao?" Lão quản gia trợn trừng mắt, "Chân ngươi quý giá quá nhỉ, đứng xếp hàng một canh giờ liền đòi lão tử năm lượng bạc!"

"Đây là mua cho điện hạ, nhưng lão dám ăn." Nghiên Nô nói rồi xòe tay trước mặt lão, "Lão dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo, năm lượng bạc này là phí bịt miệng."

Lão quản gia: "..."

"Không đưa ta liền đi nói cho điện hạ biết." Nghiên Nô nhấn mạnh.

Khóe miệng lão quản gia giật giật, hùng hùng hổ hổ tìm bạc trên người. Lão không phải là sợ thằng trời đánh này đi mách lẻo đâu nha, chỉ là chuyện thông phòng còn chưa giải quyết xong, nếu bây giờ tên này đi gặp điện hạ rồi biết vụ tuyển nha hoàn thông phòng, hắn chắc chắn sẽ quậy banh nóc.

Vì muốn tương lai còn có người dưỡng già lo hậu sự cho lão, lão nhịn.

Lão quản gia một bên mắng súc vật, một bên cẩn thận đếm năm lượng bạc, đen mặt đưa cho Nghiên Nô: "Nè, cầm rồi cút ngay!"

Ánh mắt Nghiên Nô khẽ động, không duỗi tay lấy.

"Còn không mau cút?" Lão quản gia tức giận mắng, "Điện hạ đã không cần uống thuốc nữa, ngươi bớt đi quấy rầy nàng!"

Nghiên Nô nhận bạc, đếm kỹ rồi đưa trả lại cho lão một hai nén, sau đó giật ba cái bánh còn lại về: "Trước đó mượn bạc của lão, giờ trả đó."

Lão quản gia híp mắt, để ngăn bản thân nhịn không được tẩn chết tên khốn nạn này, lão lấy bạc rồi nhanh chóng đi ngay. Nghiên Nô nhìn bạc vừa ăn hôi được một cách dễ dàng, trầm ngâm nhìn bóng dáng lão.

Vì ham ăn mà mất năm lượng bạc, lão quản gia bực bội vô cùng, đi mãi đến cửa đại viện nơi đám nha hoàn ở, tâm tình mới tốt hơn một chút. Ma ma quản sự vừa thấy lão đến liền cười ha hả nghênh đón: "Lão quản gia, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?"

"Ta đương nhiên là có chuyện tốt mới đến tìm ngươi, điện hạ dặn dò phải tìm cho Nghiên thống lĩnh một nha hoàn thông phòng, ngươi gọi mấy nha hoàn bộ dáng xinh đẹp tuổi phù hợp đến, ta muốn thay Nghiên thống lĩnh chọn." Lão quản gia vừa nói vừa ném một nén bạc lúc nãy Nghiên Nô trả lại qua cho ma ma, "Tuyển cho cẩn thận, đợi tuyển xong, ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt."

Ma ma nhận bạc, cười đến híp mắt: "Tất nhiên rồi, thông phòng của Nghiên thống lĩnh, nô tỳ nhất định sẽ chú tâm chọn lựa."

Nói xong liền cười như được mùa quay vào đại viện.

Lão quản gia hừ một tiếng, liếc ngang liếc dọc cảnh vật xung quanh để giết thời gian, vừa quay đầu vô tình nhìn thấy bóng dáng ai đó nhẹ nhàng vụt qua, lão ngỡ ảo giác, quay đầu nhìn thêm lần nữa, sợ tới mức suýt ngất: "Ngươi đến từ lúc nào?"

----~----~----

Chuyển ngữ bởi Kiều Dẫn Nhạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro