Chương 10.2: Phó Nghiên Sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
65756756756756756

Nghiên Nô lạnh mặt, khí áp quanh thân cực thấp: “Những lời lão nói khi nãy đều là thật?”

Lão quản gia kinh hồn bạt vía, nghe vậy vỗ vỗ ngực: “Đúng vậy, điện hạ muốn tìm cho ngươi một đứa thông phòng.”
 
Nghiên Nô xụ mặt một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
 
Lão quản gia chạy theo ngăn hắn: “Ngươi đi đâu đấy?”
 
“Tìm điện hạ hỏi cho rõ ràng.” Nghiên Nô lãnh đạm trả lời.
 
“Hỏi cái gì mà hỏi! Nàng là chủ ngươi là tớ, bây giờ nàng đích thân hạ lệnh tuyển thông phòng cho ngươi đã là vinh hạnh của ngươi rồi, đừng có mà không biết tốt xấu!” Lão quản gia nói, Nghiên Nô không thèm nghe, chỉ lo đi thẳng về phía trước nên lão đành phải đi bên cạnh rồi nghiêng người về phía hắn, quát lớn: “Điện hạ làm vậy, ngươi thật sự không hiểu ý của nàng sao?”
 
Nghiên Nô đột ngột dừng bước.
 
“… Nếu điện hạ có tí tẹo hứng thú nào với ngươi, sau này ngươi muốn làm nam sủng không có tiền đồ hay cả đời không danh không phận đi theo nàng gì đó, ta đều sẽ không cản nửa chữ.” Thấy hắn cứ chấp mê bất ngộ như thế, lão quản gia vừa nóng ruột vừa đau lòng, “Nhưng nàng không thích ngươi, ngươi nếu cứ mãi như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn.”
 
Chủ tử tuy rằng từ bi nhưng rốt cuộc thân phận chủ tớ khác biệt đã định sẵn chủ là dao thớt tớ là thịt cá, nếu lúc nào đó chủ tử nhất thời nóng giận không kiềm chế được liền có thể bắt ngươi trả giá bằng chính tính mạng của ngươi. Lão thật sự sợ tên tiểu tử này làm loạn, chọc giận điện hạ, cuối cùng chết không toàn thây.
 
“Con à, bây giờ con nghe lời ta, thành thật tìm một nha hoàn thông phòng, đừng si tâm vọng tưởng nữa được không?” Lão quản gia thở dài.
 
Nghiên Nô đờ đẫn nhìn lão, đôi mắt đen láy ướt sũng, tựa như biển sâu tĩnh lặng, cũng tựa như chú chó lớn đáng thương vừa bị mưa xối ướt người.
 
Quản gia suýt nữa mềm lòng.
 
“Phụ thân, ta không cần.” Hắn kiên định nói.
 
Quản gia hoàn toàn mềm lòng. Nhận thái giám làm cha không phải chuyện vẻ vang gì, tuy lão nuôi dạy Nghiên Nô như chính con ruột của mình nhưng chưa từng bắt hắn gọi mình là phụ thân, Nghiên Nô cũng là đứa tính tình cục mịch, nhiều năm qua chưa từng gọi lần nào.
 
Không nghĩ tới lần đầu tiên được nghe hắn gọi phụ thân lại là trong tình huống này.
 
Quản gia thở dài một tiếng, hận sắt không thành thép: “Ta đúng là mắc nợ ngươi mà!”
 
Nghiên Nô khựng một chút, nhấc chân đi vào chủ viện, quản gia vô cùng buồn bực nhưng cũng không ngăn hắn lại, trong đầu hối hận muốn chết.
 
Vốn định tự mình đưa nha hoàn về trước rồi lấy danh điện hạ để uy hiếp hắn, cuối cùng xúi nha hoàn một khóc hai nháo ba thắt cổ, liên hoàn chiêu để buộc hắn phải chấp nhận số phận, nào ngờ tên trời đánh này đầu óc quá nhanh nhạy, vừa tung chiêu đầu tiên hắn đã nhận ra.
 
Ui là trời, hỏng bét, biết vậy lão đã chẳng thèm bày nhiều trò như thế.
 
Trong lúc lão quản gia đang tấu bài ca hối hận trong đầu, Nghiên Nô đã tới trước cửa phòng ngủ trong chủ viện, đang định đẩy cửa vào thì Liên Xuân liền cản hắn: “Lâm công tử đang ở bên trong, chờ lát nữa ngươi hẳn qua.”
 
“Lâm Điểm Tinh?” Nghiên Nô mặt không cảm xúc, “Hắn đến khi nào?”
 
“Vừa đến không bao lâu, đang bàn chuyện ngày mai đi du ngoạn với điện hạ, nếu ngươi muốn vào thì đem trà vào giúp ta đi.” Liên Xuân nói rồi đưa khay trà cho hắn.
 
Nghiên Nô nhận lấy rồi lập tức vào trong, vừa đến gian ngoài đã nghe được Lâm Điểm Tinh gào to—
 
“Ngươi không biết đâu, lần này ta mời hết thanh niên trong kinh đô, họ đều đẹp trai tài giỏi, ngươi không chọn phò mã trong đám bọn họ tiếc lắm đấy.”
 
Nghiên Nô dừng một chút, cụp mắt đi vào.
 
Hắn vừa xuất hiện, Triệu Nhạc Oánh và Lâm Điểm Tinh đồng thời nhìn hắn một cái, Lâm Điểm Tinh hừ một tiếng, xem hắn như vô hình rồi tiếp tục tám với Triệu Nhạc Oánh: “Nhưng mà nói thật nha, tuy bọn họ cũng được đấy nhưng ta thấy vẫn chưa xứng với ngươi lắm.”
 
“Ba hồi nói ta không chọn phò mã trong đám bọn họ thật đáng tiếc, ba hồi thì nói bọn họ chưa xứng với ta, khen họ cũng là ngươi, chê họ cũng là ngươi.” Triệu Nhạc Oánh chậc một tiếng, đợi Nghiên Nô rót trà xong liền cầm ly trà lên, uống một ngụm rồi buông xuống.
 
Nghiên Nô nhanh chóng rót thêm cho nàng rồi đứng yên bên cạnh nàng, Lâm Điểm Tinh nhìn chiếc ly trống không trước mặt mình, khóe môi cứng đờ, đang định làm ầm lên thì bị Triệu Nhạc Oánh ngăn lại: “Theo lời ngươi thì trên đời này không có ai xứng đôi với ta rồi.”
 
“Cũng không hẳn.” Lâm Điểm Tinh bị nàng lái sang chuyện khác, “Ta biết một người có thân phận xứng với ngươi.”
 
“Ồ? Ai cơ?” Triệu Nhạc Oánh thấy thú vị.
 
“Phó Nghiên Sơn á!”
 
Phanh ---
 
Một tiếng động lớn vang lên, Triệu Nhạc Oánh và Lâm Điểm Tinh nhìn qua, Nghiên Nô cong lưng, trầm mặc nhặt chiếc khay rơi dưới đất lên.
 
“Này, ngươi cố ý đúng không?” Lâm Điểm Tinh bất mãn vì bị Nghiên Nô ngắt lời, “Có mỗi cái khay cũng cầm không xong!”
 
Nghiên Nô nhíu mày, đầu đột nhiên đau đớn vô cùng, nhất thời không phản bác lời Lâm Điểm Tinh.
 
Lâm Điểm Tinh còn muốn kiếm chuyện tiếp, Triệu Nhạc Oánh không nặng không nhẹ cầm ly trà lên rồi gõ xuống bàn một tiếng, hắn lập tức không dám tác quái nữa.
 
“Hắn không phải cầm không được mà là muốn lấy mâm đập chết ngươi thay ta.” Triệu Nhạc Oánh liếc Lâm Điểm Tinh một cái, “Sao nào? Ngươi nhắc một người đã chết mười hai năm trước với ta là muốn ta minh hôn với hắn sao?”
 
“Ta chỉ là kể một ví dụ cho ngươi nghe thôi mà, cha hắn Phó Trường Minh là Trấn Nam Vương, là thân vương khác họ duy nhất có đất phong ở Đại Phong quốc, nghe nói bọn họ vừa nắm binh quyền vừa phú khả địch quốc, đương kim hoàng thượng đều phải nể ba phần đấy.”
 
“Nhưng mà ta có xứng với hắn đâu.” Triệu Nhạc Oánh cong môi thản nhiên nói.
 
Cơn đau đầu của Nghiên Nô dần dần dịu xuống, nghe nàng nói như vậy, trong lòng không hiểu sao có chút không vui.”
_______

Tác giả có chuyện muốn nói:

Phó Nghiên Sơn đúng là một cái tên hay vl! [CẨU ĐẦU HỘ THỂ] (đầu chó hộ thể) =))))) chỗ này bà tác giả để dị nên tui cũng để y hệt luôn.

Còn câu sau tui không hiểu lắm nên hổng biết đường dịch, chủ yếu là nhắc lịch ra chương ấy :v

FOTEER

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro