Chương 11.1: Phò mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Điểm Tinh lại nói huyên thuyên thêm một canh giờ nữa mới chịu về, Triệu Nhạc Oánh tiễn hắn xong thì quay đầu lại nhìn Nghiên Nô đang thất thần đứng ở chỗ cũ, cầm chặt khay trà trong tay.
 
“Còn cầm nữa thì cái khay nát mất.” Nàng thong dong nói.
 
Nghiên Nô hoàn hồn, sau khi nàng ngồi xuống thì tiến gần một bước: “Điện hạ, Phó Nghiên Sơn là ai?”
 
“Đứa con trai duy nhất của Trấn Nam Vương Phó Trường Minh, sao thế?” Triệu Nhạc Oánh ngước mắt nhìn hắn.
 
Nghiên Nô nhấp môi mỏng, lát sau lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cái tên này có chút quen tai.”
 
“Hắn mười hai tuổi đã theo phụ thân chinh chiến sa trường, mười ba tuổi đơn độc một mình lẻn vào doanh trại địch giết chủ soái, uy danh vang xa, ngươi thấy quen tai cũng không có gì kỳ lạ.” Triệu Nhạc Oánh câu môi, dù chưa gặp hắn bao giờ nhưng nhắc tới vẫn là rất ngưỡng mộ.
 
Nghiên Nô nhăn mày: “Điện hạ lúc nãy nói hắn đã chết?”
 
“Ừm, chết rồi, mười hai năm trước xuất binh dẹp loạn bọn thổ phỉ, đi rồi không trở về nữa.” Triệu Nhạc Oánh thở dài, vô cùng tiếc hận nhìn Nghiên Nô, thấy hắn ủ rũ, đáy mắt hiện lên ý cười: “Sao đột nhiên tò mò về hắn thế?”
 
“Chỉ là cảm thấy tên này quen quá nên hỏi một câu thôi…” Nghiên Nô hồi thần, cúi đầu liền đối diện với đôi mắt cong cong của nàng, bỗng nhớ lại mục đích hắn tới đây, mặt tức khắc trầm xuống.
 
"Ái chà sao đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi?" Triệu Nhạc Oánh cười phá lên, “Ai đắc tội ngươi?”
 
“Điện hạ tuyển thông phòng cho ta?” Nghiên Nô quen thói nói thẳng như mọi lần.
 
Triệu Nhạc Oánh khựng lại: “Quản gia nói hết với ngươi rồi?”
 
“Sao điện hạ lại làm vậy?” Nghiên Nô gắt gao nhìn nàng.
 
Triệu Nhạc Oánh cầm ly trà lên: “Mấy năm nay ngươi vì bổn cung vào sinh ra tử, chịu nhiều vất vả, là người có ơn với bổn cung, bổn cung thưởng cho ngươi một nha hoàn thông phòng cũng đâu có gì to tát.”
 
“Điện hạ nói ti chức có ơn với người.” Nghiên Nô nghe vậy, đôi tay gắt gao siết chặt, tức giận đến nỗi hô hấp run rẩy, “Vậy điện hạ tại sao lại lấy oán báo ơn?”
 
Tay Triệu Nhạc Oánh đang đưa ly trà đến môi tức khắc dừng lại, vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn: “Lấy oán báo ơn gì cơ?”
 
“Điện hạ biết rõ ta…” Nghiên Nô nói một nửa bỗng im lặng, cằm banh lại lộ ra xương quai hàm sắc sảo, hầu kết run rẩy kịch liệt, hắn nhìn chằm chằm Triệu Nhạc Oánh đang ngây người, đột nhiên bất chấp tất cả mà nói: “Điện hạ biết rõ ta đã là người của nàng rồi mà còn muốn đưa ta cho nữ nhân khác, không phải lấy oán trả ơn thì là gì nữa?”
 
Triệu Nhạc Oánh: “…”
 
Trong sương phòng bỗng an tĩnh lại, Triệu Nhạc Oánh ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “… Sao ngươi còn để ý chuyện này?”

“Ta để ý như vậy đấy.” Nghiên Nô xụ mặt, lại giở cái thói quậy trời quậy đất.
 
Triệu Nhạc Oánh cạn lời: “Ý của ngươi là muốn bổn cung chịu trách nhiệm với ngươi?”
 
“Ti chức không dám.” Nghiên Nô cứng đầu cứng cổ, ngoài miệng nói không dám nhưng mắt lại hận không thể ăn sạch nàng, “Ti chức chỉ muốn bảo vệ điện hạ, cả đời làm đao trong tay, làm tấm khiên che chở, làm con chó trung thành nhất của điện hạ…”
 
“Khoan đã.” Thấy lời hắn nói ngày càng không thích hợp, Triệu Nhạc Oánh nghiêm túc hẳn lên, “Bổn cung không hiểu ý của ngươi…”
 
“Ta thích nàng, điện hạ.”
 
Đầu Triệu Nhạc Oánh trong nháy mắt trống rỗng, sau khi lấy lại tinh thần liền nhìn thấy mắt hắn phiếm hồng, đôi tay dùng sức siết chặt đến run lên, cả người cứng đờ.
 
Lúc hắn vừa nói ra, hắn có chút căng thẳng, vì hắn tựa hồ đã đoán trước được kết quả, nhưng khi nói ra rồi thì lại thản nhiên không có chút sợ hãi nào nữa, hệt như một con sói cô đơn đang lang thang ở nơi rừng thiêng nước độc, mặc dù biết con đường phía trước đầy bụi gai hiểm trở nhưng vì sống sót nên chỉ có thể vỡ đầu chảy máu liều mạng đi tiếp.
 
“Ta từ khi… theo nàng về nhà đã thích nàng.” Mắt hắn đỏ bừng, run rẩy nói từng chữ một, câu nói ngắn ngủi như vậy nhưng lại khiến người khác không biết tại sao lại cảm thấy hắn đáng thương vô cùng.
 
Triệu Nhạc Oánh ngẩn người nhìn hắn, không biết nên nói gì, im lặng một hồi rồi cười giả lả làm dịu bầu không khí: “Khi ta đưa ngươi về đây ngươi chỉ mới bảy tuổi, là một thằng nhóc mới cao có mấy tấc, ngươi lúc đó đã thích ta có phải quá cầm thú rồi hay không?”
 
Nghiên Nô không cảm xúc.
 
Làm dịu bầu không khí thất bại.
 
Triệu Nhạc Oánh mím môi, một lúc lâu sau buông tiếng thở dài: “Nghiên Nô à.”
 
“… Ta biết điện hạ không có tình yêu nam nữ với ta, ta cũng không cưỡng cầu điện hạ một ngày nào đó thích ta, ta chỉ cầu điện hạ đừng xa cách ta, cũng đừng đem ta cho người khác, chỉ cần được đi theo điện hạ như vậy mãi, ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi.” Mắt Nghiên Nô càng đỏ hơn, banh mặt trịnh trọng quỳ xuống trước mặt nàng.
 
Triệu Nhạc Oánh im lặng nhìn hắn, bàn tay trong tay áo vô ý thức nắm chặt. Bởi vì nàng được trời phú cho một gương mặt họa thủy, từ nhỏ đã cự tuyệt không biết bao nhiêu nam nhi, dù cho lúc từ chối nàng có ôn nhu hay lạnh lùng đều khiến người ta chết tâm, không còn tâm tư đó với nàng nữa, nhưng cố tình trước mặt người này nàng lại không biết mở miệng thế nào.
 
Hắn nhìn có vẻ thông minh nhanh nhạy nhưng thực ra đầu óc đơ như cây gân, một khi đã nhận định vấn đề gì thì tám con ngựa cũng không thể kéo hắn lại, rõ ràng thân cao dũng mãnh, tìm khắp kinh đô cũng không có người mạnh hơn hắn, nhưng kỳ lạ khi hắn không nói lời nào lại khiến người khác thấy hắn đáng thương.
 
Triệu Nhạc Oánh muốn nói lại thôi, vài lần lời nói đã đến bên miệng rồi nhưng vẫn không nói ra được.
 
Nghiên Nô đợi nửa ngày, thấy nàng khó xử liền nói thay nàng: “Có phải nàng đang định phân tích lợi ích và tác hại để khuyên ta từ bỏ hay không?”
 
Triệu Nhạc Oánh: “… Ngươi cái gì cũng không muốn thì ta biết khuyên ngươi thế nào nữa?” Nếu hắn muốn danh phận nam sủng gì đó, nàng còn có thể nhân lúc chưa quá muộn khiến hắn hết hi vọng, nhưng trớ trêu là hắn cái gì cũng không cần, nhất định muốn làm thị vệ như bây giờ, nàng biết nói gì nữa đây?
 
Biểu tình Nghiên Nô dịu xuống một chút: “Đúng vậy, ta cái gì cũng không cần.”
 
Nói xong dừng một chút rồi lại chau mày: “Vậy nàng vì muốn ta hết hi vọng, bước kế tiếp sẽ là xa cách ta đúng không? Đầu tiên là tránh gặp ta, sau đó âm thầm tuyển thị vệ thiếp thân mới, cuối cùng tìm cớ đuổi ta khỏi phủ, từng bước bất động thanh sắc rời xa ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro