Chương 11.2: Phò mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Nhạc Oánh: "..." Sao đoán trúng phóc hết vậy?! Nàng thật sự định làm như vậy đó.

"Nghiên Nô tồn tại là vì điện hạ, nếu một ngày nào đó Nghiên Nô làm gì khiến điện hạ chán ghét thì hãy nói cho Nghiên Nô biết, Nghiên Nô nguyện lấy cái chết tạ tội." Dứt lời, móc một thanh chủy thủ ra, thành khẩn dâng bằng hai tay cho nàng.

Triệu Nhạc Oánh dừng một chút, nhíu mày nhìn chủy thủ khảm đá quý trên tay hắn. Đây là món quà mà mười hai năm trước, khi hắn vừa đến phủ, nàng đã tự tay tặng cho hắn, hắn vẫn luôn mang trên người không nỡ lấy ra dùng, không nghĩ tới hôm nay lại đem ra.

Hắn là đang lấy tính mạng để ép nàng tiếp nhận tâm ý của hắn.

Triệu Nhạc Oánh lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau rũ mắt: "Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng ngươi có chắc chắn là chỉ cần được đi theo ta đã thỏa mãn?"

"Vâng."

"Ta yêu cái đẹp, nhưng cũng rất mau chán, tuy bây giờ bên cạnh chưa có ai hầu hạ nhưng tương lai sớm muộn gì cũng có, hơn nửa không chỉ một người, nhưng tuyệt đối không phải ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không ngại?" Triệu Nhạc Oánh hỏi tiếp.

"... Ừm, điện hạ thích là được." Nghiên Nô ngoài miệng nói vậy nhưng tay đã sớm siết chặt lại.

Triệu Nhạc Oánh liếc hắn một cái, khóe môi cong lên một chút: "Vậy nếu như ta thành thân thì sao?"

Nghiên Nô sửng sốt.

"Nam sủng bên ngoài ngươi không thèm để ý là vì thân phận của bọn họ không bằng ngươi, nhưng nếu bổn cung tuyển phò mã, tìm cho ngươi thêm một nam chủ tử, sau này hắn với bổn cung sẽ sinh cùng ngày, chết cùng huyệt thì sao?"

Trong sương phòng bỗng nhiên an tĩnh, không khí như đông cứng lại.

Lâm Điểm Tinh nửa canh giờ trước đã rời khỏi phủ trưởng công chúa nên không cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng đó, sau khi hắn từ biệt với Triệu Nhạc Oánh liền lập tức về nhà.

Hắn định khi về sẽ xem lại đống thiệp mời một lần rồi chọn chỗ ăn chỗ ở, đây là lần đầu tiên hắn tổ chức cho nhiều người đi chơi như thế nên muốn chuẩn bị thật tốt.

Lâm Điểm Tinh một bên tính toán trong đầu, một bên lười nhác đi vào viện của mình, vừa bước vào sân đã nghênh đón một trận quát lớn: "Cả ngày cà lơ phất phơ ăn chơi đàn đúm, không ra thể thống gì cả!"

Hắn cứng đờ, ngẩng đầu liền thấy Lâm Thụ phụ thân hắn nên vội vàng chạy tới: "Phụ thân sao lại đến đây?"

"Nếu không phải ngươi gây chuyện, ta tìm ngươi làm đách gì!" Lâm Thụ nghiêm mặt mắng, "Ngươi thật to gan, dám gạt ta mời hết con cháu thế gia toàn kinh đô đi du ngoạn, nếu không phải hôm nay Tiền thị lang hỏi, ta và cô cô ngươi còn chẳng hay biết gì đâu!"

"Chỉ là du ngoạn hai ba ngày thôi mà, cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng nên không nói với hai người." Lâm Điểm Tinh cười xạo vài tiếng.

Lâm Thụ liếc hắn một cái, dừng một chút rồi xụ mặt hỏi: "Đang yên đang lành sao đột nhiên ngươi lại mời người ta đi du ngoạn?"

"Tại vì chán quá, trùng hợp mấy ngày nay thời tiết đẹp nên liền mời người ta, con cũng là nhất thời nổi hứng lên thôi." Lâm Điểm Tinh không bận lòng nhiều, chơi thì chơi thôi.

Lâm Thụ trong lòng đều tính toán xong, ngoài mặt vẫn nhăn nhó: "Thật sự là nhất thời nổi hứng?"

"Chứ sao nữa?" Lâm Điểm Tinh khó hiểu hỏi lại.

Lâm Thụ nhíu mày nhìn hắn, thấy hắn ngu ngơ không biết gì, đành phải nói toẹt ra: "Nghe nói trưởng công chúa cũng đi, ta còn tưởng nàng nhờ ngươi mời mọi người chứ."

"Nàng ghét nhất ồn ào, sao có thể nhờ ta mời mọi người được." Lâm Điểm Tinh nói xong liền cười, "Nếu không phải con năn nỉ ỉ ôi, nàng còn chưa chịu đi đâu đấy!"

Mắt Lâm Thụ khẽ chớp: "Thật à?"

"Dĩ nhiên, con còn khuyên nàng chọn phò mã trong đám con cháu đi chơi chung lần này, nhưng mà nàng không chịu, một hai phải chờ cô cô làm chủ, phụ thân nói xem nàng có phải đầu đá hay không?" Lâm Điểm Tinh không biết lựa lời mà nói hết, không giấu Lâm Thụ chuyện gì.

Lâm Thụ nghe vậy trong lòng nhảy dựng lên, giận điếng người, nhéo tai hắn mắng: "Ngươi đúng là to gan lớn mật! Loại chuyện như này mà ngươi cũng dám xúi bậy, ngươi chán sống rồi!"

"Phụ thân phụ thân, con sai rồi, người yên tâm, điện hạ không có nghe lời ta xúi, nàng cứng đầu lắm, đinh ninh chỉ đợi cô cô chọn phò mã cho chứ không chọn ai khác hết!" Lâm Điểm Tinh rên rỉ.

Lúc này Lâm Thụ mới buông lỗ tai hắn, nhăn mày hỏi: "Thật không?"

"Thật mà!" Lâm Điểm Tinh đau đến chảy nước mắt, xoa lỗ tai đỏ bừng, nghiêm túc trả lời, "Nàng nói với con rất nhiều lần, còn nói ngày thường nàng làm loạn đủ rồi, hôn nhân đại sự nhất định sẽ nghe lời trưởng bối sắp xếp, tuyệt đối không dám tự ý chọn bừa."

Dứt lời, hắn lại chân thành bổ sung thêm, "Điện hạ và con là thanh mai trúc mã, chưa bao giờ gạt con đâu nhé."

Lâm Thụ nhìn hắn, xác định hắn không lươn lẹo mới yên lòng.

***
Phủ trưởng công chúa, phòng ngủ trong chủ viện...

Nghiên Nô lẳng lặng nhìn Triệu Nhạc Oánh, lát sau nghẹn giọng hỏi: "Điện hạ cần gì phải lấy loại giả thiết này để ép ta lui bước..."

"Không phải giả thiết, hoàng hậu bọn họ đã bắt đầu nhúng tay vào hôn sự của ta, ta nhất định phải thành hôn trước khi bọn họ tứ hôn mới có thể giữ được vinh hoa phú quý nửa đời sau." Triệu Nhạc Oánh thản nhiên nhìn vào mắt hắn, "Ngày mai đi du ngoạn là để tuyển chọn người thích hợp."

______
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Điểm Tinh: Yêu đương khổ vl!

Tui có lời muốn nói:
Kiều Dẫn Nhạc: Ai rồi cũng bị cđ tình yêu quật thôiiiii~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro