Chương 12: Chấp nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Nhạc Oánh vừa dứt lời, trong phòng ngủ yên tĩnh đến đáng sợ.

Mắt Nghiên Nô đỏ bừng, môi mỏng trắng bệch mím thành một đường, cắn chặt răng, trong khoang miệng ngập mùi máu tươi. Hắn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt khắc chế nhìn nàng.

Triệu Nhạc Oánh cuối cùng vẫn mềm lòng, thở dài một tiếng rồi đứng lên, vỗ vỗ vai an ủi hắn: "Ta tin giờ này phút này ngươi thật lòng với ta, nhưng nếu cứ để cho tình cảm này nảy mầm, mười năm hai mươi năm, thậm chí lâu hơn nửa ngươi cũng không được gì cả, tình cảm này sẽ sớm bị thời gian mài mòn, sau đó thành thống khổ, cuối cùng một ngày nào đó biến thành oán hận."

Nàng nói xong dừng một chút rồi ngước mắt nhìn hắn, "Mà ta thì không muốn ngươi oán hận ta."

Nghiên Nô hồn lạc phách xiêu, xác hắn không hồn nghe vậy ngơ ngác cúi đầu nhìn nàng: "... Ta sẽ không oán hận điện hạ đâu."

"Nếu ta vẫn mãi độc thân một mình thì ngươi tất nhiên sẽ không hận, nhưng sau này ta trong có phò mã có nam sủng, ngoài có lam nhan tri kỷ, lại vĩnh viễn cũng không rung động với ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không oán sao? Người sở dĩ là người, là vì mãi mãi cũng không thể nào vô dục vô cầu, ngươi khăng khăng muốn bảo vệ ta cả đời còn không phải vì muốn đợi ta hồi tâm chuyển ý sao?" Triệu Nhạc Oánh câu môi, đôi mắt như nhìn thấu tất cả.

Nghiên Nô đối diện với tròng mắt phân minh rõ ràng của nàng, trong lòng giãy dụa một lúc lâu cũng không nói được câu phủ nhận nào, nửa ngày sau nghẹn ngào nói một câu: "Điện hạ không thể thích ta một chút nào sao?"

Triệu Nhạc Oánh bất đắc dĩ cười cười, không đáp lời hắn.

Mắt hắn càng đỏ hơn, lát sau khắc chế quay mặt sang chỗ khác: "Ta biết, điện hạ chỉ thích tiểu bạch kiểm." Từ đó tới giờ, sở thích của nàng luôn thể hiện rất rõ ràng.

Triệu Nhạc Oánh không phủ nhận mà nhẹ giọng khuyên nhủ hắn: "Ngươi nghe lời ta, trở về suy nghĩ cẩn thận xem bản thân có chịu được việc từ đây về sau mãi mãi không oán hận nhìn ta và người khác có đôi có cặp tình chàng ý thiếp không."

Nghiên Nô muốn nói mình có thể chịu được, nhưng khi nhìn vào mắt nàng thì lại không nói nên lời.

Triệu Nhạc Oánh yên lặng chờ, mười lăm phút sau hắn sâu sắc nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.

Triệu Nhạc Oánh cuối cùng cũng thở phào một hơi, chân nhũn ra ngồi bệt xuống ghế.

Khi Liên Xuân từ bên ngoài đi vào liền thấy nàng đang ngồi cạnh bàn phiền muộn ngẩn người.

"Điện hạ vừa nãy mắng Nghiên thị vệ à? Khi hắn đi ra nô tỳ thấy mắt hắn đỏ bừng." Liên Xuân nghiêng người rót trà cho nàng, dịu dàng hỏi.

Triệu Nhạc Oánh khựng một chút, chau mày lại: " Hắn khóc à?"

"Không có khóc."

Triệu Nhạc Oánh nghe thế mới thả lỏng, cầm ly trà lên uống một hơi nửa ly.

Liên Xuân mỉm cười nhìn nàng, đợi nàng uống xong thì hỏi: "Mặc dù không khóc nhưng vẻ mặt vô cùng đau khổ, nô tỳ trước giờ chưa từng thấy hắn thất thố như vậy."

Triệu Nhạc Oánh nhíu mày.

Liên Xuân thấy vậy liền cẩn thận hỏi: "Điện hạ?"

"Không có gì." Triệu Nhạc Oánh lấy lại tinh thần.

Liên Xuân đổi chủ đề: "Nhà bếp mới làm vài món điểm tâm, nô tỳ lấy cho điện hạ ăn nhé."

"Ừm." Triệu Nhạc Oánh chán chường không có tí hứng thú nào, đáp một tiếng rồi im luôn.

"Có cần lấy một ít cho Nghiên thống lĩnh luôn không ạ?" Liên Xuân lại hỏi.

Triệu Nhạc Oánh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

Liên Xuân dạ một tiếng rồi rời đi, Triệu Nhạc Oánh đi lại giường nằm xuống, bất tri bất giác ngủ quên, mãi đến chạng vạng mới tỉnh dậy.

Hậu quả của việc ngủ cả một buổi chiều là buổi tối không ngủ được.

Đuổi hết tất cả nha hoàn hầu hạ đi, Triệu Nhạc Oánh nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được, trong đầu đều là ánh mắt khi Nghiên Nô rời đi. Nàng lăn qua lộn lại hồi lâu, cuối cùng buông tiếng thở dài, khoác thêm một tầng y phục rồi ra vườn giải sầu.

Bóng đêm bao trùm khắp đất trời, ngoại trừ thị vệ gác đêm, còn lại tất cả mọi người trong phủ đều đã ngủ, trong vườn tối đen, chỉ có đình bát giác đằng kia có thắp một chiếc đèn.

Triệu Nhạc Oánh nhìn xa xa thấy bóng dáng quen thuộc, cong khóe môi một chút rồi đi qua: "Sao hôm nay quản gia có nhã hứng một mình ngồi trong vườn uống rượu thế?"

"Ui là trời điện hạ, sao người lại đến đây?" Lão quản gia ngớ người rồi vội vàng đứng dậy hành lễ với nàng.

Triệu Nhạc Oánh xua tay, ngồi xuống đối diện lão, nhìn thấy chai rượu rỗng trên bàn, cười hỏi: "Xem ra không phải là có nhã hứng uống mà là trong lòng phiền muộn, nếu không cũng không uống nhiều như vậy."

Lão quản gia cười gượng.

"Nói đi, phiền muộn chuyện gì?" Triệu Nhạc Oánh nhìn lão.

Lão quản gia theo thói quen định lắc đầu nhưng khi đối diện với tầm mắt nàng, lão liền nhớ tới tên quỷ đòi nợ ở Tây viện, rối rắm một lúc lâu rồi đứng lên, nhận lỗi với Triệu Nhạc Oánh vụ thông phòng kia.

Triệu Nhạc Oánh đã sớm đoán được lúc Nghiên Nô đến tìm nàng, giờ nghe lão quản gia xin lỗi cũng không có phản ứng gì, chỉ khuyên lão đừng để bụng.

Lão quản gia lúc này mới thở phào một hơi, sau đó cẩn thận hỏi: "Hôm nay Nghiên Nô đến tìm điện hạ nói gì vậy?"

Triệu Nhạc Oánh nghe vậy ngẩng đầu nhìn lão, cong môi cười nhưng đáy mắt lại không có tí vui vẻ nào: "Quản gia cảm thấy hắn nên nói với bổn cung cái gì?"

Người thông minh nói chuyện với nhau, không cần nói hết đã hiểu ý đối phương.

Lão quản gia thở dài: "Điện hạ, tất cả là do lão nô quản giáo không nghiêm nên hắn mới làm càn như thế."

"Liên quan gì đến ông đâu." Triệu Nhạc Oánh lấy một chiếc ly sạch rồi tự rót cho mình một ly.

Lão quản gia thấy nàng ngửa đầu nốc một hơi cạn ly rượu, bỗng nhận ra nàng cũng đang phiền lòng. Nếu phiền lòng liền chứng minh Nghiên Nô ít nhiều cũng có ảnh hưởng đối với nàng.

Trong lòng lão quản gia phiền muộn, đợi nàng uống xong ly thứ hai bèn thăm dò: "Thật ra ngoại hình Nghiên Nô lớn lên cũng không tồi, tính tình hơi khùng điên chút nhưng cũng coi như là hiểu chuyện, sao điện hạ không thu hắn làm nam sủng?"

"Quá thiệt thòi." Triệu Nhạc Oánh đáp.

Lão quản gia cười gượng: "Vâng vâng vâng, hắn là nô bộc, khác một trời một vực với điện hạ, điện hạ thu hắn quả đúng là thiệt thòi."

"Là thiệt thòi cho hắn." Triệu Nhạc Oánh liếc lão quản gia một cái, "Với năng lực của hắn, tương lai nên có tiền đồ sáng lạn hơn nữa, đừng nói làm nam sủng, cho dù làm phò mã ta cũng thấy thiệt thòi cho hắn."

Xưa nay ở Đại Phong quốc phò mã không được tham gia vào triều chính, sau khi đương kim hoàng thượng đăng cơ càng tước đi nhiều quyền lợi của phò mã hơn, giả sử trước khi thành hôn phò mã có chức quan tước vị thì sau khi thành hôn phải tước bỏ tất cả phong hào đó, cho dù sau này hòa li cũng không được làm quan trong triều. Sở dĩ Lâm Điểm Tinh lêu lỏng một cái chức quan phong hào gì cũng không có nhưng Lâm gia không khắc nghiệt với hắn là vì hắn là con rể mà hoàng hậu nhìn trúng, cho dù bây giờ làm quan thì cũng là bao vải có tiếng không có miếng, nên thà rằng đừng làm gì còn hơn.

Một khi vào cửa phủ trưởng công chúa thì dù có là phò mã hay nam sủng thì đều định sẵn không có duyên phận với con đường làm quan.

Triệu Nhạc Oánh lại rót một ly, từ tốn nhấp một ngụm.

Lão quản gia thở dài trong lòng, nghĩ thầm nếu được làm phò mã, tên Nghiên Nô khốn kiếp kia nhất định là mừng điên, có tiền đồ hay không đều không quan trọng. Tiếc là hiện giờ tuy Đại Phong là của họ Triệu nhưng lại không phải họ 'Triệu' của điện hạ*, điện hạ muốn tuyển một tên nô bộc làm phò mã sợ là khó như lên trời.

*Ý của lão quản gia là tuy nước Đại Phong của hoàng tộc họ Triệu nhưng mà không phải người thân ruột thịt của công chúa í, vì tuy hoàng thượng hiện tại họ Triệu, là 'anh họ' của Triệu Nhạc Oánh nhưng dù sao cũng không phải anh em ruột, họ đâu có cùng huyết thống với nhau, hơn nữa đám hoàng thượng hoàng hậu thái hậu rất e dè Triệu Nhạc Oánh, vì vốn dĩ giang sơn này là của cha nàng, nếu không phải cha nàng chết thì làm gì đến lượt họ, ngày xưa người ta tranh giành hoàng quyền lắm, đúng như Triệu Nhạc Oánh nói ở chương 2 là họ có thể để Triệu Nhạc Oánh sống là 'tốt' với nàng lắm rồi. Tội chị tui qué =(((

Huống chi điện hạ cũng không có ý định đó.

Lão quản gia đối ẩm* với Triệu Nhạc Oánh đến hơn nửa đêm, mãi đến khi uống sạch rượu, Triệu Nhạc Oánh mới đi trước một bước rồi lão quản gia cũng thất tha thất thểu về ngủ.

*Đối ẩm: thường là hai người ngồi đối diện uống rượu (hoặc trà) với nhau.

Uống rượu suốt mấy canh giờ, uống đến trời sắp sáng, ngọn đèn cuối cùng trong phủ trưởng công chúa đã cháy tàn rồi tắt lịm. Lão dựa vào ánh trăng soi đường, đỡ khung cửa rảo bước vào phòng.

"A!"

Lão giật mình hét lên một tiếng, tỉnh rượu hơn phân nửa, khiếp sợ nhìn bóng đen trước bàn.

Bóng đen cũng giật mình, đứng trong bóng tối nhìn lão: "Lão với điện hạ hàn huyên cái gì?"

Lão quản gia: "... Ta biết ngay ngươi là tên trời đánh khốn kiếp mất dạy mà!"

Ánh nến sáng lên, tỏ mờ lúng liếng chiếu rọi căn phòng.

Lão quản gia nhìn hắn thắp đèn, đi loạng choạng đến trước mặt hắn, nhìn vào đôi mắt đầy tia máu của hắn một lúc lâu rồi than thở:

"Ta từ khi điện hạ chưa ra đời đã luôn đi theo hầu hạ mẫu phi của nàng, sau khi mẫu phi của nàng khó sinh mà chết, ta vẫn luôn chăm sóc nàng, điện hạ luôn đối xử kính trọng với ta như trưởng bối, ngày thường cho dù ta xin nàng cái gì nàng cũng đáp ứng, nhưng hôm nay ta xin nàng cho ngươi thân phận nam sủng, nàng lại nói dù cho có làm nam sủng hay thậm chí là phò mã thì vẫn là thiệt thòi cho ngươi rồi từ chối ngay, ngươi hiểu đây là ý gì sao?"

Đáy mắt Nghiên Nô mê mang, bàn tay dần siết chặt lại.

Lão quản gia thấy vậy hừ nhẹ một tiếng, đang định nói cho hắn chết tâm thì nghe hắn thì thào: "Điện hạ sợ ta thiệt thòi."

"... Ta nói nhiều như vậy ngươi chỉ nghe được cái này sao?" Lão quản gia cạn lời, cúi đầu liền đối diện với tròng mắt đen như mực của hắn, trong lòng đột nhiên có chút vui.

Nghiên Nô giờ phút này trái ngược với bộ dáng sa sút lúc nãy, ánh mắt lấp lánh như chứa cả biển sao trời cùng ánh trăng sáng rọi: "Nàng không sợ người khác thiệt thòi, chỉ sợ ta thiệt thòi á nha."

"... Nàng chỉ là thuận miệng tìm cớ thôi."

"Điều đó chứng minh đối với nàng, ta vẫn đặc biệt hơn người khác." Biểu tình Nghiên Nô dần dần dịu đi.

"Ngươi có nghe ta nói cái gì hay không?!" Lão quản gia tức điên.

"Nghe rồi." Nghiên Nô cuối cùng cũng nhìn đến lão, đôi mắt vốn đang khắc chế lửa giận dần dần sáng rực, "Cảm ơn."

Lão quản gia: "..." Ngươi cảm ơn cái rắm!

Lão chưa kịp nổi giận thêm lần nữa, Nghiên Nô đã vội vàng đứng dậy, không thèm quay đầu rời đi ngay. Lão quản gia kinh hãi tột độ, sợ hắn nửa đêm khùng lên muốn đi quậy điện hạ nên lập tức đuổi theo, kết quả vừa mới chạy đến cửa liền thấy hắn về phòng mình, lúc này lão mới thở phào nhẹ nhõm.

Qua ngày hôm sau, cả phủ trưởng công chúa đều gió êm sóng lặng, Nghiên Nô cả ngày đều rú trong phòng, ngoại trừ lúc ăn cơm thì hầu như hắn đều không ra ngoài.

Đảo mắt liền đến ngày đi du ngoạn, cuối thu mát mẻ, đúng là thời điểm tuyệt vời để ra ngoài rong chơi.

Sáng sớm, xe ngựa đã chờ ngoài cửa, Chu Càn đang đứng cùng một chỗ với xe ngựa vừa thấy Triệu Nhạc Oánh ra liền lập tức nghênh đón: "Điện hạ."

Triệu Nhạc Oánh nhìn hắn một cái rồi dẫm lên bệ đỡ leo lên xe ngựa: "Đi thôi."

Chu Càn ngây người: "Không đợi Nghiên thống lĩnh ạ?"

"Hắn không đi."

Triệu Nhạc Oánh nhàn nhạt đáp, còn chưa dứt lời đã nghe thấy một âm thanh trầm khàn vang ngoài xe: "Ti chức muốn đi."

Triệu Nhạc Oánh ngơ ngác, xốc rèm xe lên, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc, bắt gặp nét kiên định trong đáy mắt hắn, Triệu Nhạc Oánh nhíu mày: "Ngươi cũng biết hôm nay là đi làm gì mà?"

"Ti chức biết." Nghiên Nô để ý đến gương mặt nhìn như đơn giản nhưng thật ra đã trang điểm rất tinh xảo tỉ mỉ của nàng, biết nàng chưa từng trang điểm vì mình, trong lòng có chút mất mát, nhưng nhớ đến lời lão quản gia nói tối qua, tức khắc tươi tỉnh lên, "Ti chức nguyện ý bảo vệ điện hạ, dù cho điện hạ có đôi có cặp với người khác, ti chức cũng cam tâm tình nguyện."

Chẳng sợ tương lai nàng có ý trung nhân, chỉ cần biết hiện tại nàng đối xử với mình đặc biệt hơn đối với người khác, đã đủ để hắn cam lòng hi sinh suốt quãng đời còn lại.

Triệu Nhạc Oánh nhìn đôi mắt thanh minh của hắn, im lặng một lúc rồi hỏi: "Ngươi khùng rồi hả?"

------
Nay tác giả không có lời muốn nói nhưng tui có lời muốn nói :>

Kiều Dẫn Nhạc:
Nghiên Nô: *tỏ tình các kiểu, thâm tình nhìn công chúa, hứa sẽ cam lòng bảo vệ nàng...

Công chúa: "Khùng hả ba?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro