Chương 13.1: Đổi lấy Nghiên Nô của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nghe Triệu Nhạc Oánh hỏi, Nghiên Nô đột nhiên nở nụ cười, khóe môi gợi lên một độ cong đẹp mắt, lộ ra hàm răng vừa trắng vừa đều, gương mặt luôn luôn trầm ổn giờ phút này thế nhưng bỗng có một nét ngây ngô.

Triệu Nhạc Oánh bỗng dưng cảm thấy chướng tai gai mắt, soạt một tiếng kéo rèm xe lại.

Ý cười nơi đáy mắt Nghiên Nô càng sâu hơn, đứng dưới xe lẳng lặng nhìn rèm vải được khép chặt, không biết đang suy nghĩ gì.
 
Chu Càn thấy hắn bất động liền thò đầu qua nhỏ giọng hối thúc: “Nghiên thống lĩnh, nên xuất phát rồi.”
 
“Ừm.” Nghiên Nô đáp rồi ngồi xuống bên cạnh mã phu.
 
Chu Càn ngẩn người: “Ngài không vào buồng xe ngồi sao?” Lúc trước đều ngồi trong xe với điện hạ mà?
 
“Không vào.”
 
Nghiên Nô nói xong liền nghiêng tai áp gần rèm xe, bên trong quả nhiên vang lên giọng Triệu Nhạc Oánh không vui: “Bổn cung muốn nghỉ ngơi, các ngươi ai cũng không được vào trong.”
 
‘Nghe chưa?’ Nghiên Nô dùng mắt ra hiệu cho Chu Càn, thần thái như kiểu đã sớm đoán được sẽ là như vậy.
 
Chu Càn: “…” Đã bị điện hạ đuổi ở ngoài rồi, còn ngồi đây đắc ý cái gì?
 
Mặt trời lên cao, cửa chính phủ trưởng công chúa cuối cùng cũng mở ra, bọn người hầu hợp lực nâng ngạch cửa bằng gỗ lim lên, xe ngựa chờ sẵn trong phủ lập tức thuận thế chạy ra, thẳng tiến ra ngoại thành.
 
Bọn Lâm Điểm Tinh đã đi từ lúc trời còn chưa sáng, Triệu Nhạc Oánh tuy có ý định hôm nay sẽ tuyển phò mã nhưng lười đi sớm như vậy, một mình đi muộn một canh giờ, ngủ ngon lành đến khi đủ giấc tự thức dậy mới chịu khởi hành, chờ nàng đến núi Quảng Hàn, dưới chân núi đã có hơn chục chiếc xe ngựa đậu sẵn, hàng trăm gã sai vặt và nha hoàn từ nhiều gia tộc đang nghỉ ngơi, mà lại không thấy chủ nhân của bọn họ đâu, hiển nhiên là đã lên núi hết.
 
Xe ngựa phủ trưởng công chúa dừng lại, đám người hầu đang nô đùa kia vội vàng đứng dậy, từng người đứng trước xe ngựa chủ mình chờ để hành lễ với trưởng công chúa.
 
Nghiên Nô từ càng xe nhảy xuống, đá bay mấy hòn đá dưới chân rồi xoay người, vươn tay về phía rèm xe còn đang khép chặt: “Điện hạ, đến nơi rồi.”
 
Người trong xe giật mình, lát sau một bàn tay trắng nõn không chút tì vết vén rèm lên, lộ ra một gương mặt đẹp diễm lệ, đẹp muốn đòi mạng. Đám người hầu kia sửng sốt, có kẻ nhịn không được hít một hơi, ngược lại người của phủ trưởng công chúa đã sớm quen với điều này, Chu Càn liếc nhìn Triệu Nhạc Oánh một cái, còn nghĩ thầm điện hạ không phải đã nướng ở nhà khét lẹt rồi ư, sao giờ phút này trông còn ke quá vậy?
 
Triệu Nhạc Oánh quả thật rất buồn ngủ, lúc này còn chưa tỉnh táo, thấy Nghiên Nô đưa tay qua cũng không phản ứng gì, chỉ là theo thói quen đặt tay lên, chậm rãi xuống xe.
 
“Thỉnh an trưởng công chúa điện hạ.” Tất cả nha hoàn người hầu đều hành lễ.
 
Triệu Nhạc Oánh cố ý nhìn xe ngựa sau lưng bọn họ, nhìn xong thầm có chút thất vọng.
 
“Bình thân.” Nàng lia mắt nhìn bọn họ xong liền buông tay Nghiên Nô ra, Liên Xuân thấy vậy nhanh chóng tiến đến dìu tay nàng, Chu Càn và Nghiên Nô liếc nhau, hiểu ý một trái một phải đi sau lưng nàng, theo sau nữa là một nhóm người hầu hơn chục mạng, đoàn người mênh mông cuồn cuộn ngầu ngất trời đi lên núi.
 
Bọn họ đi rồi, dưới chân núi lại náo nhiệt lên, có gã sai vặt nhỏ tuổi vẻ mặt khó hiểu: “Lâm thiếu gia đã nói trên núi có người hầu hạ, người không phận sự không được lên núi mà? Sao trưởng công chúa dám dẫn nhiều người lên như thế?”
 
“Họ đều là người của trưởng công chúa, chúng ta làm sao so với bọn họ được!”
 
Trong khi mọi người đang líu lo thì Triệu Nhạc Oánh cũng đang than vãn với Liên Xuân: “Bổn cung vốn nghĩ chỉ đi du ngoạn giải sầu, làm dáng khoe khoang thì không tốt lắm nên cố tình chọn chiếc xe đơn giản nhất trong phủ, miễn cho người ta đánh giá ghen tị, nào ngờ bị xe nhà người khác vượt mặt rồi.”
 
Liên Xuân bật cười: “Sao lại bị vượt mặt chứ, viên trân châu khảm ở đầu xe của điện hạ đã đủ mua được mười chiếc xe của bọn họ rồi.”
 
“Thật sao?” Triệu Nhạc Oánh nghi ngờ nhân sinh.
 
Liên Xuân nghiêm túc gật đầu một cái: “Thật á.”
 
Triệu Nhạc Oánh nghe vậy sống lưng bỗng nhiên thẳng tắp, ra vẻ như không để ý, nói: “Xời, bổn cung không quan tâm những chuyện đó đâu.”
 
Nghiên Nô đi phía sau nghe nàng khẩu thị tâm phi, lặng lẽ cong môi. Vẻ mặt Chu Càn ngáo ngơ, không hiểu vì sao Nghiên Nô lại đột nhiên vui vẻ như thế.
 
Rảnh rỗi sinh nông nỗi ư?
 
Đoàn người đi một lát liền nhìn thấy ở đằng xa có một chiếc xe ngựa đang chờ.
 
Lâm Điểm Tinh chán muốn chết, ngồi xổm trên mặt đất, vừa thấy Triệu Nhạc Oánh liền vội vàng đi đến đón nàng, ân cần mười phần đỡ cánh tay còn lại của nàng: “Sao bây giờ mới đến? Ta đã chờ ngươi một canh giờ rồi đấy.”
 
Nghiên Nô nhìn động tác thân mật quá mức của Lâm Điểm Tinh, hơi nhíu mày.
 
Triệu Nhạc Oánh ngược lại không phản cảm gì với động tác đó, liếc Lâm Điểm Tinh một cái rồi nói: “Không phải đã nói với ngươi là ta sẽ tới muộn một chút sao?”
 
“Vâng vâng vâng, ta nhớ lộn được chưa.” Lâm Điểm Tinh nịnh hót.
 
Triệu Nhạc Oánh dừng một chút rồi híp mắt: “Có phải ngươi đã làm chuyện gì trái lương tâm rồi không?”
 
“Ta có thể làm chuyện gì trái lương tâm chứ…” Lâm Điểm Tinh lẩm bẩm, ho khan một tiếng giả vờ thản nhiên, “Thật ra thì cũng không có gì đâu, chỉ là lần du ngoạn này có không ít người mang tỷ muội trong nhà đi cùng, chuyện truyền tới trong cung nên Ninh Nhân cũng tới…”
 
Triệu Nhạc Oánh dừng chân, Nghiên Nô cũng nhăn mày lại.
 
“Thiệt sự không phải ta mời nàng tới mà, là nàng ta một hai đòi tới, ta vốn không chịu nhưng hoàng thượng và hoàng hậu đều nói nàng ở trong cung lâu nên buồn, đi giải sầu cũng tốt, bọn họ đã nói đến vậy rồi, ta biết làm sao bây giờ đây…” Giọng Lâm Điểm Tinh càng nói càng nhỏ.
 
“Điện hạ, chúng ta về đi.” Liên Xuân thấp giọng nói.
 
Ninh Nhân công chúa là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng hoàng hậu, trạc tuổi với điện hạ, luôn thích kiếm chuyện với điện hạ, tuy rằng chưa làm ra trò trống gì quá đáng nhưng toàn bộ phủ trưởng công chúa đều không thích nàng ta.
 
“Thôi mà, đã đến tận nơi rồi.” Lâm Điểm Tinh nài nỉ, “Nếu ngươi về rồi thì chỉ còn một mình ta, chán lắm luôn á.”
 
Triệu Nhạc Oánh cười: “Yên tâm, không về.”
 
Hai vị trong cung kia luôn cưng Ninh Nhân như bảo bối, ngày thường ngay cả cửa cung còn chưa cho nàng ta đi ra, hôm nay lại chịu cho nàng ta đi du ngoạn, chẳng qua là không yên tâm về nàng nên mới phái nàng ta đến giám sát nàng, nếu nàng bỗng nhiên rời đi thì chẳng phải là có tật giật mình hay sao?
 
Lâm Điểm Tinh thở phào một hơi: “Không về thì tốt, không về thì tốt.”
 
Triệu Nhạc Oánh liếc hắn một cái, khi hắn đỡ nàng lên xe thì thuận thế trèo lên.
 
Đoàn người đi xe ngựa lên núi, khi lên đến biệt viện ở đỉnh núi đã là buổi trưa, còn chưa chạy vào sân đã nghe Ninh Nhân bất mãn: “Đã trễ như vậy, còn đợi gì nữa? Bổn cung muốn dùng bữa ngay bây giờ.”
 
Lâm Điểm Tinh nghe giọng nàng ta, bựa bội nhíu mày lại.
 
Triệu Nhạc Oánh cong môi, kêu bọn Liên Xuân đi nghỉ ngơi, chỉ dẫn theo Nghiên Nô đi vào viện: “Ninh Nhân đói rồi à?”
 
Mọi người trong viện nghe tiếng nàng hỏi đều nhìn qua rồi hành lễ với nàng: “Thỉnh an trưởng công chúa điện hạ.”
 
Triệu Nhạc Oánh cười cười, không cho bọn họ đứng lên mà lại dịu dàng nhìn Ninh Nhân.
 
Vẻ mặt Ninh Nhân không cam lòng nhưng vẫn phải tiến lên khuỵu gối: “Thỉnh an cô cô.”
 
“Ngoan.” Triệu Nhạc Oánh không khách khí nghe người bằng tuổi mình thỉnh an rồi mới cho mọi người bình thân.
 
“Cô cô thật là phô trương nha, ta còn không mang theo tên nô tài nào mà ngươi lại dám mang theo.” Ninh Nhân nhìn Nghiên Nô sau lưng nàng, ghen ăn tức ở nói.
 
Vẻ mặt Triệu Nhạc Oánh thản nhiên: “Ừ đấy, ai bảo thân phận của ta cao hơn ngươi cơ.”
 
“Ngươi…” Ninh Nhân muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác thế nào, rốt cuộc thì trưởng công chúa so với công chúa, dù là thân phận hay bối phận đều cao hơn nhiều lần*.
 
*Xét về thân phận: phong hào trưởng công chúa có địa vị lớn hơn công chúa.
Xét về bối phận: Triệu Nhạc Oánh là cô cô còn Ninh Nhân là cháu nên đương nhiên lớn hơn nhiều.

~~<>~~
Chuyển ngữ bởi Kiều Dẫn Nhạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro