Chương 13.2: Đổi lấy Nghiên Nô của nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Nhân trong lòng tức điên, liếc Triệu Nhạc Oánh từ trên xuống dưới một lần rồi mỉa mai: "Cô cô tối qua lại đi thanh lâu uống rượu à, thảo nào hôm nay đến muộn như thế, bắt Ninh Nhân phải chờ lâu ơi là lâu."

Khi nàng ta nói lời này cũng không kiêng dè mọi người xung quanh, Nghiên Nô nghe vậy tức khắc nhíu mày.

Triệu Nhạc Oánh nụ cười vẫn luôn nở trên môi: "Ngươi là một tiểu cô nương, sao lại có thể tùy tiện nói những lời đi thanh lâu trăng bướm như vậy, đúng là không biết xấu hổ."

"Ngươi!" Ninh Nhân trợn trừng mắt.

"Được rồi được rồi, nên dùng bữa thôi." Lâm Điểm Tinh vội vàng ngắt lời rồi dìu Triệu Nhạc Oánh đi.

Ninh Nhân nghe vậy càng nổi điên hơn: "Lâm Điểm Tinh! Ngươi là biểu ca của ai!"

"Biểu ca của ngươi, biểu ca của ngươi!" Lâm Điểm Tinh một chút cũng không muốn dây vào nàng ta, nghe nàng ta thét lập tức trả lời.

Ninh Nhân cau có: "Vậy ngươi tại sao lại nói giúp ả?"

"Ta..." Lâm Điểm Tinh cúi đầu liền đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Triệu Nhạc Oánh, còn chả thèm quay đầu lại nhìn Ninh Nhân, giải thích, "Nàng ấy là cô cô là trưởng bối, ta không thể hiếu thảo với nàng sao?"

"Phốc..." Các huynh đệ chơi thân với Lâm Điểm Tinh nhịn không được phì cười một tiếng, thấy mọi người nhìn qua liền nhanh chóng banh mặt giả bộ như 'Gì? Ai biết gì đâu?'

Ninh Nhân tức lồng lộn, cố tình dù là Lâm Điểm Tinh hay là Triệu Nhạc Oánh đều không soi ra tí tật xấu nào, nếu nàng ta kiếm chuyện nữa thì có vẻ như đang vô cớ gây sự.

"Tiểu điện hạ đừng nóng giận, chúng ta đi dùng bữa thôi." Nữ nhi nhà Binh Bộ thượng thư nhỏ giọng khuyên, "Mọi người còn đang chờ người a."

Ninh Nhân khựng một chút, lúc này mới nhận ra ngoại trừ Triệu Nhạc Oánh và Lâm Điểm Tinh đã vào trong thì những người còn lại đều đang đợi nàng ta, nàng ta đột nhiên cảm thấy dễ chịu đôi chút.

Đúng rồi nha, Triệu Nhạc Oánh là trưởng công chúa thì thế nào, bối phận cao thì thế nào, đáng thương có thân phận cao nhưng lại không có chỗ dựa, nhưng nàng ta thì khác, nàng ta là đích công chúa danh xứng với thực, hoàng đế đang tại vị là cha nàng ta, hoàng hậu là mẫu thân của nàng ta, nàng ta mới là nữ nhân tôn quý nhất ở đây.

"Tiểu điện hạ, đi thôi." Tiểu cô nương kia lại khuyên.

Ninh Nhân ngẩng cao đầu, kiêu căng đi vào chính điện bên trong.

Sau khi nàng ta vào thì những người còn lại cũng lục tục vào theo, Lâm Điểm Tinh nhìn mọi người, nhỏ giọng nói xấu: "Những kẻ này chân cẳng có vấn đề sao? Bây giờ mới chịu đi vào."

Triệu Nhạc Oánh cười mà không nói, nhìn Nghiên Nô phía sau, Nghiên Nô lập tức gắp thức ăn cho nàng.

Ninh Nhân không ngờ được Triệu Nhạc Oánh sẽ ăn luôn mà không chờ nàng ta vào rồi mới ăn, trong lòng thầm rủa, lại nhìn đến Nghiên Nô trung thành tận tâm bên cạnh Triệu Nhạc Oánh, đột nhiên bực bội trong lòng.

Khi nàng ta mười hai tuổi đã từng được Nghiên Nô cứu một lần, vốn định mang hắn đi rồi xin phụ hoàng ban cho hắn một chức quan, nào ngờ tên này không biết tốt xấu, trực tiếp từ chối, nhiều năm sau đó mọi người đều kính phục nàng ta, chỉ có tên này là không, luôn luôn làm lơ nàng ta.

Nhớ đến tin đồn ở kinh đô mấy năm nay, Ninh Nhân khinh thường trong lòng. Làm quan không làm mà lại muốn làm nam sủng, đúng là không có tiền đồ.

Nàng ta thầm trào phúng vài câu, rồi lại nhìn thấy Nghiên Nô chuyên chú gỡ xương cá cho Triệu Nhạc Oánh, trong lòng đột nhiên không nói nên lời.

Nàng ta không vui, người khác cũng đừng hòng vui. Ninh Nhân đảo tròng mắt, bỗng nhiên đi đến trước mặt Triệu Nhạc Oánh, làm trò cung kính hành lễ với Triệu Nhạc Oánh trước mặt mọi người: "Cô cô, Ninh Nhân muốn xin người một thứ."

"Ngươi muốn gì?" Lâm Điểm Tinh cau mày.

"Ta nói chuyện với cô cô, ngươi câm miệng đi." Ninh Nhân trừng hắn.

Lâm Điểm Tinh không vui, đang định cảnh cáo nàng ta đừng có giở trò liền nghe Triệu Nhạc Oánh không nhanh không chậm hỏi: "Ngươi muốn xin cái gì?"

"Ta muốn xin một người, chính là hắn." Ninh Nhân vừa nói vừa chỉ Nghiên Nô, "Ta không phải xin tay không, ta sẽ dùng tám thị vệ vừa có ngoại hình đẹp vừa có thân thủ tốt để đổi, được không?"

Vừa nói dứt lời, cả chính điện đều im lặng.

Ai mà chả biết Nghiên Nô dù ở trên giường hay ở dưới giường đều là người của Triệu Nhạc Oánh, nàng ta xin trắng trợn như vậy, đồng nghĩa với việc không để Triệu Nhạc Oánh vào mắt.

Tất cả mọi người đều có chút hối hận vì đã đi chung, phải ngồi xe đi một hai canh giờ, còn chưa ăn được một ngụm cơm nóng đã phải chứng kiến cảnh hoàng tộc náo nhiệt. Ui là trời, hoàng tộc náo nhiệt không phải muốn nhìn là nhìn được đâu, nhìn không tốt là tự chuốc họa vào thân đó!

Trừ bỏ mấy người 'trâu bò' địa vị cao, mấy người 'ruồi muỗi' còn lại đều cúi đầu, vờ như mình là một cây nấm vô tri không biết gì.

Trong bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ này, Triệu Nhạc Oánh cong môi, vui vẻ nói: "Được a."
_

______

Hum nay tác giả cũng không có lời muốn nói.
Nhưng tui có:

Lâm Điểm Tinh: "... Ta chỉ là hiếu thảo với nàng ấy thôi..."

Đám huynh đệ: *Cười vl =)))

Lâm Điểm Tinh: *Liếc

Đám huynh đệ:

------
Chuyển ngữ truyện và tấu hài ở cuối chương bởi trúa hề Kiều Dẫn Nhạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro