Chương 14: Tiểu Nghiên Nô tính toán chi ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Nhân muốn xin Nghiên Nô với nàng, chẳng qua là vì muốn làm nàng xấu mặt trước mặt mọi người, không ngờ tới nàng thế nhưng đồng ý, Ninh Nhân khiếp sợ rồi lại có chút vui mừng trong lòng: “Thật sao?”

“Ừm, thật đó.” Triệu Nhạc Oánh đáp.
 
“Này, ngươi bị gì đấy?” Lâm Điểm Tinh lo lắng, không biết nàng đang có ý đồ gì, ngược lại Nghiên Nô lại vô cùng bình tĩnh, gắp cá đã lọc xương bỏ vào bát nàng, còn rót đầy ly trà chỉ còn non nửa ly của nàng.
 
“Ngươi vừa nãy nói sẽ dùng tám thị vệ để đổi là thật à?” Triệu Nhạc Oánh hỏi.
 
Ninh Nhân tức khắc gật đầu: “Thật á.”
 
“Bọn họ có lai lịch thế nào?”
 
“Tất nhiên là xuất thân từ cấm quân, gia môn ba đời trong sạch, hoàn toàn không có chỗ nào không ổn.” Ninh Nhân đắc ý. Thị vệ như vậy cũng chỉ có nàng ta mới xứng làm chủ tử của bọn họ.
 
Nghe nàng ta nghiêm túc trả lời như thế, Lâm Điểm Tinh không vui liếc: “Ninh Nhân, đừng có mà làm loạn.”
 
“Ta nói chuyện với cô cô, liên quan gì đến ngươi?” Ninh Nhân bất mãn. Từ nãy đến giờ Lâm Điểm Tinh cứ mãi ngắt lời nàng ta, đúng là đáng ghét mà.
 
Lâm Điểm Tinh bực bội, đang định bắt bẻ lời nàng ta liền nghe Triệu Nhạc Oánh chậm rãi nói: “Xuất thân cấm quân thì chính là lương tịch*, Nghiên Nô của ta bất quá chỉ là xuất thân nô tịch*, làm sao đổi với tám lương tịch được?”

*Lương tịch: dân thường, là nhân dân của đất nước đó.
*Nô tịch: nô lệ, thường trong xã hội phong kiến họ còn không được coi là 'con người' luôn í :((
 
“Nghiên Nô tuy là nô tịch nhưng cũng là thống lĩnh thị vệ phủ trưởng công chúa của ngươi, thân phận cao quý hơn lương tịch, đương nhiên là đổi được.” Ninh Nhân vội vàng trả lời.
 
Triệu Nhạc Oánh sửng sốt: “Thì ra trong mắt Ninh Nhân công chúa, thân phận của Nghiên Nô cao quý hơn lương tịch, nếu đã như vậy thì sau này đừng nên gọi hắn là nô tài.”
 
“… Có ý gì?” Ninh Nhân ngẩn người, mơ hồ cảm thấy lời Triệu Nhạc Oánh nói không có ý tốt, nhưng cuối cùng cũng không biết có gì không tốt.
 
Mãi đến khi Lâm Điểm Tinh bỗng nhiên cười phá lên, nàng ta mới nhận ra, Triệu Nhạc Oánh là đang châm chọc nàng ta lúc vừa vào viện đã nói Nghiên Nô là nô tài.
 
Không ngờ trước mặt bàn dân thiên hạ, bản thân nàng ta không thu thập được Triệu Nhạc Oánh mà lại bị Triệu Nhạc Oánh dắt mũi lại, Ninh Nhân tức đến đỏ mặt, đang định làm ầm lên thì nghe Triệu Nhạc Oánh không nóng không lạnh cảnh cáo: “Hoàng huynh khó lắm mới thả ngươi đi một lần, ngươi tốt nhất là tận hưởng vui vẻ, chớ có gây ra họa gì, nếu làm mất mặt hoàng gia, sau này e là không thể ra khỏi cửa đâu.”
 
Ninh Nhân cả ngày bị nhốt trong hoàng cung, sợ nhất là không có tự do, nghe vậy lập tức kinh hoảng, nhưng khi thấy ánh mắt hóng hớt của Lâm Điểm Tinh thì lại mười phần không cam lòng, nghiến răng nhìn Triệu Nhạc Oánh, nói: “Cho nên cô cô vừa rồi vòng vo thành một vòng tròn lớn như thế là vì lấy lại công đạo cho nô… thị vệ? Thì ra trong lòng cô cô, Ninh Nhân còn không bằng một gã thị vệ?”
 
Dứt lời, nàng ta liền gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Nhạc Oánh. Nếu Triệu Nhạc Oánh dám nói nàng ta không bằng thị vệ, nàng ta lập tức hồi cung mách lẻo, còn nếu nói nàng ta quan trọng hơn thị vệ thì nàng ta liền thuận thế xin Nghiên Nô tiếp, Triệu Nhạc Oánh mà không cho thì chính là tự nhận mình nói dối.
 
Ý đồ của nàng ta rõ như ban ngày, Lâm Điểm Tinh dù bản tính đơn thuần cũng có thể nhận ra, chỉ là không mở miệng khuyên can mà là đồng tình liếc nàng ta một cái.
 
Ninh Nhân nhìn không hiểu ánh mắt của Lâm Điểm Tinh, còn tự đắc chí vì kế hoạch của mình.
 
Triệu Nhạc Oánh dịu dàng cười: “Hắn là thị vệ, đương nhiên không bằng Ninh Nhân.”
 
“Vậy hay là cô cô đưa hắn cho…”
 
“Ta vốn định đưa hắn cho ngươi.” Triệu Nhạc Oánh trực tiếp ngắt lời nàng ta, cười nói: “Nhưng hắn tốt xấu gì cũng đã theo ta mười năm, còn nhiều lần cứu mạng ta, dù sao cũng nên hỏi ý hắn, nếu không người đời nói ta không có lương tâm thì sao?”
 
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Ninh Nhân lập tức khó coi, Lâm Điểm Tinh thiếu chút nữa đã cười phá lên, vội vàng cúi đầu uống một ngụm trà mới có thể nhịn được.”
 
“Nghiên Nô, ngươi có nguyện ý sau này đi theo Ninh Nhân công chúa không?” Triệu Nhạc Oánh quay đầu hỏi người bên cạnh.
 
Nghiên Nô thản nhiên, phảng phất như người bị xem như một vật phẩm bị người ta ném tới ném lui không phải là mình.
 
“Nghiên Nô, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, bổn cung có thể cho ngươi muôn vàn vinh hoa phú quý!” Ninh Nhân thấy hắn im lặng, vội vàng lấy lợi ích để mê hoặc hắn.
 
Lâm Điểm Tinh chậc một tiếng, tự hỏi hà tất gì phải làm như thế, càng nói nhiều càng mất mặt nhiều.
 
Quả nhiên, Nghiên Nô còn chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Điện hạ, thịt cá nhanh nguội, mau ăn thôi.”
 
Triệu Nhạc Oánh cười cười, gắp thịt cá trắng như tuyết lên cắn một ngụm, gật đầu: “Quả nhiên tươi ngon.”
 
“Đây là do người trên núi này suốt đêm qua bắt rồi đem tới, tất nhiên là vô cùng tươi ngon rồi.” Lâm Điểm Tinh vội nói, dứt lời thì thấy Ninh Nhân vẻ mặt khó coi vẫn đang đứng sượng ở đó.
 
Dù sao cũng là biểu huynh muội*, còn là công chúa đương triều, không thể quá mất mặt được, hắn lập tức chủ động đứng lên, kéo nàng đến chỗ ngồi, vừa đi vừa nói: “Ninh Nhân quen ăn mỹ thực trong cung, nay nếm thử mỹ vị vùng núi này đi, nếu thích thì sau này ta sẽ thường dẫn ngươi đến.”
 
*Biểu huynh muội: anh em họ.
Vẻ mặt Ninh Nhân khá hơn chút, nhưng trong lòng vẫn tức: “Ta không thèm ăn mấy thứ tầm thường này đâu!”
 
“Ăn đi mà, biểu ca đích thân gỡ xương cho ngươi.” Lâm Điểm Tinh nói rồi thật sự ngồi xuống bên cạnh nàng ta, cầm đũa tỉ mỉ gỡ, cho nàng ta đủ mặt mũi.
 
Ninh Nhân nhìn thịt cá bị hắn gắp nát lộn xộn, ngoài miệng ghét bỏ nhưng trong lòng lại không tức giận như lúc đầu nữa.
 
Một bữa cơm trưa miễn cưỡng xem ăn suôn sẻ rồi kết thúc, sau khi Triệu Nhạc Oánh rời đi trước một bước thì mọi người còn lại trong sảnh mới từng người giải tán.
 
Hơn một nửa tiểu thư nhà quan đều vây quanh Ninh Nhân, xum xoe theo nàng ta đi về phía biệt viện.
 
Một đám người vừa vào tiểu viện đã có người la lên: “Viện của tiểu điện hạ thật rộng, còn có cổng riêng, Lâm công tử đối với người đúng là dụng tâm.”
 
Ninh Nhân liếc cô nàng đó một cái: “Đó là biểu ca của bổn cung, tất nhiên là quan tâm bổn cung.”
 
“Tiểu điện hạ đúng là có phúc.”
 
“Đúng vậy đúng vậy…”
 
Một đám mồm năm miệng mười, nịnh bợ Ninh Nhân khiến tâm tình nàng ta vui lên, mặc dù nàng ta luôn ghét bỏ Lâm Điểm Tinh, nhưng có rất nhiều quý nữ khác tương tư hắn, mà Lâm Điểm Tinh lại chỉ chu đáo với mỗi nàng ta, đương nhiên ít nhiều gì cũng có chút lâng lâng.
 
Khi đang cao hứng đột nhiên có ai đó nói: “Nhưng nơi này cũng không phải chủ viện, hình như chủ viện dành cho Trác Lạc trưởng công chúa.”
 
Còn chưa dứt lời, mặt Ninh Nhân đã trầm xuống.
 
Mọi người thấy vậy lập tức khuyên: “Nàng ấy là trưởng công chúa, bối phận trên cao, ở chủ viện cũng là hợp lý.”
 
“Đúng rồi đúng rồi, nhưng chắc chắn trong lòng Lâm công tử vẫn là tiểu điện hạ quan trọng nhất.”
 
Đợi họ nói thì đã muộn rồi, Ninh Nhân lại nghĩ đến bữa cơm trưa nhục mặt lúc nãy, tức đến run tay. Mọi người nhìn nhau, lần lượt cáo từ, chỉ còn lại vài người ngày thường thân với nàng ta nhất ở lại.
 
“Tiểu điện hạ, tức giận vì một nữ nhân như vậy không đáng.” Tiểu cô nương khuyên nhủ.
 
Ninh Nhân nghiến răng nghiến lợi: “Không được, ta nuốt không trôi cục tức này, nhất định phải trả thù.”
 
Vừa dứt lời ánh mắt liền đặt trên cây táo trong viện, lập tức có chủ ý.
 
Trong chủ viện, Triệu Nhạc Oánh nằm trên giường nghỉ ngơi.
 
Nghiên Nô rót một ly trà đưa cho nàng: “Có Ninh Nhân công chúa ở đây, điện hạ làm gì cũng phải cẩn thận, kẻo bị bắt được nhược điểm.” Ngụ ý là mấy ngày này đừng nên tuyển phò mã.
 
“Cần ngươi nhắc nhở chắc?” Triệu Nhạc Oánh nâng mi nhìn hắn. Đầu óc Ninh Nhân đơn giản, hoàng đế chắc chắn sẽ không trực tiếp dặn nàng ta nhìn chằm chằm nàng, nhưng chỉ cần nàng ta còn ở đây thì nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không nàng ta về sẽ mách lẻo lại, sợ rằng trong cung sẽ e dè nàng.
 
Nghiên Nô nghe nàng phụng phịu với mình, khóe môi hơi cong lên, đợi nàng uống trà xong thì nói: “Vừa nãy đa tạ điện hạ đã chống lưng cho ti chức, chỉ là Ninh Nhân công chúa rất nhỏ mọn, e là không nuốt trôi cơn tức này, điện hạ phải cẩn thận một chút.”
 
“Cũng chỉ là tiểu hài tử mà thôi, không thể làm ra chuyện gì khác người được đâu.” Triệu Nhạc Oánh không đánh giá cao nàng ta.
 
Nghiên Nô thầm nghĩ cũng phải nên không nói thêm gì nữa, thấy mặt nàng mơ màng buồn ngủ liền chủ động lui ra ngoài.
 
Kế hoạch lần này của Triệu Nhạc Oánh thất bại, nàng đánh một giấc ngon lành, cả buổi chiều đều không ra khỏi cửa, mãi đến cơm tối mới chậm rãi thức dậy, được Nghiên Nô hầu hạ đi chính điện dùng bữa.
 
“Ngươi cuối cùng cũng tới.” Lâm Điểm Tinh vừa thấy nàng đến liền vội vàng nghênh đón, bộ dáng ân cần khiến Ninh Nhân liếc mắt xem thường.
 
Triệu Nhạc Oánh mỉm cười đi vào, thấy trên bàn nhỏ của mỗi người đã bày sẵn thức ăn, bên cạnh có một ống trúc nóng hổi, mùi cơm thơm phức lan tỏa.
 
“Là cơm lam*, điện hạ nếm thử.” Lâm Điểm Tinh cười cười giới thiệu.

*Cơm lam:

Chuyển ngữ bởi Kiều Dẫn Nhạc

Triệu Nhạc Oánh khẽ gật đầu, Nghiên Nô đang định mở ra cho nàng, nàng thấy mọi người đều tự mình mở nên hứng thú, kêu Nghiên Nô lui ra sau rồi duỗi tay, tự mình tháo dây thừng trên ống trúc, dùng chút sức mở ra.
 
Vừa mở ra, nụ cười trên môi Triệu Nhạc Oánh đột nhiên cứng đờ, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.
 
Nghiên Nô như cảm giác được, vừa cúi đầu liền nhìn thấy tay đang cầm nửa ống trúc của nàng, trên mu bàn tay có một con sâu to mập đã bị hơi nóng hun chết, hiển nhiên là rơi ra từ ống trúc.
 
Triệu Nhạc Oánh sợ nhất là sâu.
 
Sắc mặt Nghiên Nô trầm xuống, trực tiếp cầm ống trúc ném ra ngoài, mọi người trong chính điện đều giật nảy mình, vội vàng nhìn qua bên này.
 
“Thứ thứ thứ này ở đâu ra vậy?!” Lâm Điểm Tinh khiếp sợ.
 
“Điện hạ, đừng sợ.” Nghiên Nô quỳ một gối, nắm bàn tay lạnh lẽo dưới gầm bàn của Triệu Nhạc Oánh.
 
Khi hơi ấm nhẹ nhàng truyền đến đầu ngón tay, Triệu Nhạc Oánh cuối cùng cũng hoàn hồn, cười gượng rồi nói: “Thân thể bổn cung không khỏe, về nghỉ ngơi trước đây.”
 
Dứt lời, mượn lực Nghiên Nô đứng lên, cố gắng trấn tĩnh rời đi. Ánh mắt Lâm Điểm Tinh đầy lo lắng, đang muốn đuổi theo thì bị Ninh Nhân kêu lại, thấy tất cả mọi người còn lại đều đang đợi chiêu đãi, hắn chỉ có thể nhăn mày ở lại.
 
Nghiên Nô đỡ Triệu Nhạc Oánh rời đi, vừa ra khỏi cửa liền bế nàng lên, sa sầm mặt đi về phía biệt viện. Bầu trời vừa chạng vạng tối, khi các chủ tử dùng bữa, không ít nô bộc tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trong viện, nhìn hắn ôm trưởng công chúa đều bàng hoàng, vội vàng trốn đi, đợi khi bọn họ muốn tìm tòi lần nữa thì bóng dáng hai người đã biến mất.
 
Liên Xuân đang quét dọn trong biệt viện, nghe bên ngoài có tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Nghiên Nô bế Triệu Nhạc Oánh về, sửng sốt một chút rồi lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy đến: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
“Chuẩn bị nước, điện hạ muốn tắm rửa.” Nghiên Nô trầm giọng nói.
 
Liên Xuân vội đáp một tiếng rồi tức tốc kêu người gánh nước tới.
 
Triệu Nhạc Oánh vốn đã bình tĩnh, vừa nghe hắn kêu người chuẩn bị nước liền cảm giác cả người đều ngứa, đợi nước được đổ vào thùng tắm xong xuôi thì vội vàng ngâm mình vào, chà rửa tay liên tục đến nỗi đầu ngón tay đỏ lên.
 
Nghiên Nô vẫn luôn canh giữ ở gian ngoài, trầm mặt nghe tiếng nước bên trong, mãi cho đến khi nàng tắm xong, ra khỏi thùng tắm rồi nằm xuống giường, hắn mới đi vào, ngồi ở mép giường lẳng lặng cầm tay nàng, mười năm qua nàng vẫn luôn sợ sâu như vậy.
 
Hơi ấm đáng tin cậy của hắn truyền đến lòng bàn tay, lan đến ngực rồi tỏa khắp người, khiến cả cơ thể ấm áp, Triệu Nhạc Oánh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Đêm nay đừng đi.”
 
“Ừm, không đi.” Nghiên Nô nhẹ giọng đồng ý, đợi đến khi nàng ngủ say mới nhẹ nhàng buông tay nàng, chỉnh lại chăn cho nàng rồi mới xoay người rời đi.
 
Liên Xuân đang chờ ngoài cửa, vừa thấy hắn ra đã lập tức hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
“Hôm nay trong thức ăn của điện hạ có sâu.” Nghiên Nô mặt không cảm xúc.
 
Liên Xuân nghe vậy tức khắc nhíu mày lại: “Là Ninh Nhân công chúa?”
 
Nghiên Nô không đáp.
 
“… Nàng ta thật là quá đáng.” Liên Xuân nghiến răng. Phàm là thân thuộc với điện hạ đều biết, khi tiên đế ly thế, thời tiết vô cùng nóng bức, thái giám quản lý những thức ăn để cúng bái không để tâm, trong những đồ ăn tế lễ đó đều có rất nhiều sâu bọ, sau việc đó điện hạ liền bị ám ảnh, mỗi lần thấy sâu đều sợ hãi.
 
Đặc biệt là sâu trong thức ăn.
 
Nghiên Nô nhìn Liên Xuân một cái: “Ngươi đi vào trông coi điện hạ.”
 
“Ngươi đi đâu?” Liên Xuân vội hỏi.
 
Nghiên Nô không trả lời, lập tức rời đi.
 
Liên Xuân lo lắng dặn: “Ngươi đừng gây chuyện đó!”
 
Còn chưa dứt lời, người đã biến mất.
 
Núi Quảng Hàn một đêm gió êm sóng lặng.
 
Sau khi trả thù Triệu Nhạc Oánh, Ninh Nhân một đêm mộng đẹp, cho đến khi mặt trời phơi ba con sào cũng chưa chịu mở mắt ra.
 
Lâm Điểm Tinh chuẩn bị giường đệm đều là cái mới, nằm lên mềm mại thoải mái, sờ vào cũng là thịt lúc nhúc.
 
Thịt lúc nhúc?
 
Nàng ta đột ngột mở mắt ra, cúi đầu xuống liền thấy trên chăn bông có một đống sâu róm, trong tay còn đang cầm một con.
 
“A!!!!!!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro