Chương 15.1: Giúp đỡ trong lúc hoạn nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Nhạc Oánh ngủ một giấc này cực kì an giấc, đã lâu lắm rồi mới mơ thấy tiên đế.

Trong mộng, tiên đế mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.
 
"... Phụ hoàng, người thất vọng với Trác Lạc rồi sao?" Nàng run giọng hỏi.
 
Tiên đế chỉ cười nhìn nàng, không trả lời.
 
"Con sẽ không đi hòa thân, con sẽ ở lại kinh đô, thay phụ hoàng bảo vệ Đại Phong mãi mãi."
 
Triệu Nhạc Oánh nói rồi đi tới gần, nàng vừa tiến một bước, tiên đế lại lùi một bước, ý cười trong mắt biến thành thương xót và khổ sở, khiến người ta khó thở và đau lòng.
 
"Con nhớ người lắm..." Nàng nghẹn ngào bước tới, nhưng mà vừa bước một bước thì người và vật trước mắt đều tan thành mây khói.
 
Triệu Nhạc Oánh bừng tỉnh mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tay nàng và tay Nghiên Nô đan vào nhau. Nghiên Nô thường xuyên phơi nắng nhưng da không đen mà lại ngả sang màu mật ong, còn da nàng thì lại trắng nõn, hai tay đan vào nhau, màu da khác biệt rõ ràng, kích cỡ lớn nhỏ rõ ràng, càng làm cho tay nàng nhìn gầy gò thêm.
 
"Điện hạ."
 
Giọng Nghiên Nô ôn nhu trầm khàn truyền đến tai, lông mi Triệu Nhạc Oánh run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt đầy lo lắng của hắn.
 
Nghiên Nô yên lặng nhìn nàng, dùng tay còn lại nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng, trên đầu ngón tay dính một giọt nước trong suốt. Triệu Nhạc Oánh khựng một chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
 
"Điện hạ gặp ác mộng?" Hắn hỏi.
 
Triệu Nhạc Oánh mím môi, vẻ mặt thản nhiên ngồi dậy: "... Hiện tại là giờ nào?"
 
"Vừa sang giờ Thìn, điện hạ nếu chưa muốn dậy thì ngủ thêm một lát đi." Nghiên Nô nhìn nàng chăm chú.
 
Triệu Nhạc Oánh khẽ lắc đầu: "Bổn cung đói bụng, kêu Liên Xuân dọn chút thức ăn đi."
 
"Vâng." Nghiên Nô đáp rồi đi ra ngoài, khi ra tới cửa không yên tâm mà quay đầu lại nhìn một cái, thấy nàng một người thất hồn lạc phách ngồi trên giường, không biết đang nghĩ gì.
 
Không có y phục hoa lệ* làm nền, không có thân phận trưởng công chúa uy nghi, nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương 17 tuổi, nhỏ nhỏ gầy gầy, cô đơn đáng thương không thể tả.
 
*Trong raw tiếng Trung là 华衣美裳 (Hoa Y Mỹ Thường), dịch ra là 'áo hoa, váy lụa là', chỉ xiêm y trang phục xinh đẹp lộng lẫy á. Mà mình thấy 'y phục hoa lệ' nghe hợp hơn nên mình để 'y phục hoa lệ', nhưng nếu các bạn thấy dịch thành 'áo hoa váy lụa là' nghe hay hơn thì cmt để mình sửa nha, tại mình cũng thấy 'áo hoa váy lụa là' nghe hay nữa, ôi mình đa nhân cách quá =)))))))
 
Ánh mắt Nghiên Nô hơi ảm đạm, xoay người ra ngoài gọi người bưng thức ăn đến.
 
Triệu Nhạc Oánh một mình ngồi phát ngốc một lát rồi hoàn hồn, tự mình rửa mặt sửa soạn, vừa chỉnh trang xong thì Liên Xuân đem đồ ăn tới.
 
"Hôm nay trời còn chưa sáng Chu thị vệ đã lên núi hái chút nấm dại để hầm canh cho điện hạ, hương vị rất tươi ngon, điện hạ mau nếm thử." Liên Xuân cười với nàng.
 
Khóe môi Triệu Nhạc Oánh hơi cong lên một chút, sau khi ngồi xuống bàn rồi nhìn các món đồ ăn tinh xảo, dạ dày đột nhiên quay cuồng một trận.
 
Liên Xuân thấy sắc mặt nàng đột nhiên khó coi, vội vàng rót cho nàng một ly trà: "Điện hạ đừng sợ, đồ ăn này đều do nô tỳ tự mình làm, tuyệt đối không có vấn đề gì."
 
"Bổn cung không sao." Triệu Nhạc Oánh uống cạn trà, hít sâu một hơi để bình tâm lại rồi mới cầm đũa lên, không nhanh không chậm dùng bữa, nhưng chỉ ăn vài đũa rồi thôi.
 
Liên Xuân đau lòng không thôi: "Điện hạ không ăn thêm một ít nữa sao?"
 
"Thôi, ăn không vô nữa." Triệu Nhạc Oánh uể oải.
 
Liên Xuân buông tiếng thở dài, kêu người dọn đồ ăn xuống sau đó tức giận nói với Triệu Nhạc Oánh: "Ninh Nhân công chúa thừa biết nỗi ám ảnh trong lòng điện hạ vậy mà lại còn hại điện hạ như thế, đúng là ác độc, khó trách quả báo tới mau như vậy."
 
Triệu Nhạc Oánh nghe câu trước thì không có phản ứng gì, mãi cho đến khi Liên Xuân nói cái gì quả báo mới ngẩng đầu: "Đã xảy ra chuyện gì?"
 
Liên Xuân vội nói tin tốt cho nàng biết: "Điện hạ mới tỉnh nên không biết, tiểu viện của nàng ta ở có tuổi đời quá lâu rồi nên trên xà nhà có sâu làm ổ, sáng nay một đống sâu rơi xuống người nàng ta, dọa nàng ta sợ tới mức sốt cao, hiện giờ đang tạm nghỉ ngơi trong viện của Lâm thiếu gia."
 
Triệu Nhạc Oánh khẽ chớp mắt: "Thật à?"
 
Liên Xuân gật đầu như gà mổ thóc, kể càng chi tiết hơn, trên mặt Triệu Nhạc Oánh cuối cùng cũng có ý cười: "Nghe nói Ninh Nhân bị kinh hãi, bổn cung thân làm cô cô không đi thăm thì có vẻ không thích hợp."
 
Dứt lời liền kêu Liên Xuân trang điểm thay y phục cho mình, sau khi đã sửa soạn chỉnh chu mới chậm rãi đi, rất nhanh đã tới viện Lâm Điểm Tinh ở.
 
Lâm Điểm Tinh vừa mới tiễn đại phu ra cửa thì thấy nàng đến, vội vàng kéo người qua một bên, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi lại đến đây? Ngươi đã khỏe chưa? Tối qua ngủ có ngon không?"
 
Nàng sợ sâu, hắn cũng biết điều này nên mới cố ý sắp xếp cho nàng ở chủ viện ít cỏ cây nhất.
 
"Ta đến thăm cháu gái mình, không có gì không tốt, ngủ rất ngon." Triệu Nhạc Oánh mỉm cười trả lời ba câu hỏi của hắn.
 
Lâm Điểm Tinh đánh giá nàng từ trên xuống dưới vô số lần, xác định khí sắc nàng không tồi mới thở phào một hơi: "Không sao thì tốt rồi, đừng vào trong, bây giờ nàng ta đang muốn kiếm chuyện với ngươi, ngươi vẫn nên về nghỉ ngơi đi, đợi ta viết một phong thư gửi vào cung nhờ cô cô ta đến đón nàng ta về thì tốt rồi, ta phát hiện ra là có quỷ phiền phức nàng ta ở đây thì ai cũng không vui nổi."
 
"Ta với nàng ta không thù không oán, nàng ta kiếm chuyện với ta làm chi?" Triệu Nhạc Oánh vô tội.
 
"Thật sự không thù không oán à?" Lâm Điểm Tinh tà tứ liếc nàng một cái, "Cái giường đầy sâu kia của nàng ta, chẳng lẽ không phải ngươi làm?"
 
"Dựa vào cái gì mà nói vậy?" Triệu Nhạc Oánh nghiêng đầu.
 
Lâm Điểm Tinh cười mắng: "Thôi đi, đừng có giả bộ hồ đồ với ta, mà ngươi vẫn là đừng vào trong, đỡ phải nghe nàng ta nói xiên nói xỏ."
 
"Như vậy đâu được, bổn cung sao có thể để hiểu lầm làm ảnh hưởng đến tình cảm cô cháu của chúng ta." Triệu Nhạc Oánh nói rồi cong môi đi vào.
 
Lâm Điểm Tinh bất lực đành phải chấp nhận số phận đi vào theo.

Chuyển ngữ bởi Kiều Dẫn Nhạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro