12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12

"Huynh? Là huynh?"

Hắn bây giờ đã yên tĩnh lại, nằm co gọn trong lòng gã trông rất là ngoan, cứ như là một bé mèo con, mi mắt vẫn còn đang ươn ướt. Rõ ràng là một thanh niên cao lớn tuấn mỹ vậy đấy, thường ngày luôn thẳng lưng ưỡn ngực tự tin vô cùng, thế mà giờ lại trông thật nhỏ bé yếu ớt thế này.

Giọng của hắn nho nhỏ mơ hồ, giống như là đang không tin nổi được, cứ mấp máy hỏi mãi muốn xác định rõ một điều gì đó.

Gã luồn tay vòng xuống chân hắn, nhẹ bế hắn lên, đi đến giường nhẹ nhành đặt hắn xuống, từ tốn đắp chăn cho hắn.

Lúc cầm tay hắn để nhét vào chăn, chợt Liệp Nghiêm hơi dừng người lại, nhìn đến bàn tay đang nằm yên trong lòng bàn tay gã, nó là một bàn tay dày rộng rất đáng tin cậy, có chút vết chai nhỏ, nhưng vì có rất nhiều sẹo nên trông rất dữ tợn.

Vì lí do này nên Diệp Khải luôn mặc những bộ y bào có cổ áo tay rộng để che nó đi.

Trông buồn cười thật, tên này rõ ràng vốn là Cốc chủ ở cái nơi được cho là nổi tiếng dạy ra thần y, thế mà lại để một đống sẹo trên tay thế này. Nếu ai không biết danh tính của hắn, sợ rằng còn nghĩ hắn là tên lang băm lừa đảo ấy chứ.

Mà những vết sẹo này, chỉ có một số ít người mới biết được vì sao tay hắn lại trở nên như vậy.

Liệp Nghiêm không nén được tiếng thở dài, nhét tay hắn vào trong chăn, nhìn gương mặt của Diệp Khải đang ngủ nhưng vẫn không yên ổn, cặp mắt bên dưới làn da vẫn đang chuyển động, miệng cứ khẽ mấp máy.

Gã duỗi tay ra, đặt lòng bàn tay che đi cặp mắt đầy sự không yên đó của Diệp Khải.

"Ngủ đi, đừng rộn nữa".

Lời nói nghe rất cọc cằn, thế nhưng ngữ điệu lại nhẹ nhàng vô cùng. Gã cứ đặt tay lên mắt Diệp Khải như vậy cho đến khi không còn cảm nhận được sự chuyển động bên dưới, hơi thở Diệp Khải nhẹ đều đều.

Gã dời tay ra, quay người chuẩn bị rời đi.

Chợt đột nhiên cổ tay gã bất ngờ bị nắm lại, trên tay cảm nhận một cái nhói nhẹ. Liệp Nghiêm giật tay ra, nhìn thấy nơi cổ tay rỉ ra một giọt máu đỏ.

Gã đứng bật dậy nhanh chóng tránh khỏi giường, nhìn thấy Diệp Khải vừa rồi vốn đã ngủ yên trên giường, giờ đang từ từ chống người ngồi dậy, hai mắt vẫn đang nhắm lại, vẻ mặt bình thản quay qua như đang nhìn gã.

Gã cảm thấy cơ thể mình bỗng ngày càng mất sức, vừa rồi là độc? Gã vội đóng lại tất cả kinh mạch, vội vàng điều tức, thế nhưng có vẻ đã trễ, cơ thể gã đổ gục xuống cực kỳ yếu ớt.

Sau đó gã thấy Diệp Khải cứ như là một loài bò sát dùng hai tay chống giường, chậm rãi bò xuống, vô cùng kinh dị từ từ tiến lại gần chỗ gã.

Gương mặt tuấn mỹ đang nhắm nghiền mắt ấy tiến sát lại gần mặt gã, như là một con vật cẩn thận hít ngửi thăm dò gã, mày hơi nhíu lại, hắn lại càng tiến sát gần hít ngửi lên cổ gã, gáy gã.

Liệp Nghiêm bây giờ cả cơ thể đều mất sức tê liệt, cố gắng dùng tất cả sức lực dồn vào tay phải đẩy Diệp Khải ra.

Tuy nhiên lại chẳng có được kết quả bao nhiêu. Diệp Khải chỉ bị đẩy ra một chút, gương mặt hắn quay qua đối diện với gã, chợt một cảm giác đau nhói tại đầu vai phải.

Gã bị Diệp Khải bẻ cho trật khớp vai. Cơn đau ập tới làm cuốn đi hết tất cả sức lực cuối cùng, Liệp Nghiệm thở hắc ra nằm ngã phịch xuống trên nền sàn.

Thuận dịp này, Diệp Khải leo lên trên người gã, một tay bóp chặt lấy cổ gã, tay kia đè xuống nơi đầu vai còn lại, hắn lại tiến sát gần tới mặt gã hít ngửi, hàng mày nhíu chặt.

Cổ gã bị bóp nghẹt lại.

"Ngươi là ai?" Giọng Diệp Khải đầy hăm doạ dù đang nhắm nghiền mắt.

Ực... cổ gã bị bóp rất chặt, chặt đến nổi không thể thở được, sắc mặt dần vì thiếu ô-xi mà chuyển sang tím. Diệp Khải vẫn không buông tay ra, cho đến khi hai chân gã bắt đầu giật nhẹ, hai mắt gã mờ dần, gần như sắp bị bóp cổ cho tới chết, Diệp Khải mới thả tay ra làm cho gã ho lên sặc sụa, cơ thể theo bản năng hít lấy không khí một cách gấp gáp.

Diệp Khải vẫn ngồi trên người gã với vẻ mặt tỏ ra đang khó hiểu cực kỳ. "Huynh? Không, ngươi không phải, nhưng mà..." Hắn lầm bầm nói, khó xác định được.

Đột ngột cửa sổ bỗng bật mở, có hai người áo đen xuất hiện từ sau lưng tấn công Diệp khải.

Diệp Khải nhanh nhẹn tránh né hai lưỡi kiếm đang tấn công mình, đồng thời vung tay phóng ra mấy cây kim châm nhọn.

Keng! Keng!

Hai người áo đen kia hươ kiếm đánh văng đám kim châm làm phát ra mấy tiếng lanh lảnh chói tai, lại có một tên khác nhảy xuống từ ngoài cửa lớn, ném về phía hắn thứ gì đó.

Diệp Khải nhận thấy nguy hiểm, từ trong tay áo, một chuôi đoản kiếm rơi vào lòng bàn tay hắn, hắn vung tay làm cho lưỡi kiếm cắt đôi thứ đang bay tới ấy.

Thứ đó bung ra một đống bụi khói mù, Diệp Khải khựng người lại, nhanh chóng bế khí, lấy ra một lọ sứ trắng, mở nắp, dốc thứ gì đó từ bên trong vào miệng.

Chờ khi khói mù tan mất thì trong phòng đã không còn bóng dáng người nào.

..................

Sáng sớm hôm sau, Minh Vũ chờ mãi vẫn không thấy Liệp Nghiêm tới tìm mình, thế là cậu ra ngoài, đi đến căn biệt viện Liệp Nghiêm đang ở.

Cậu thấy phía trước phòng Liệp Nghiêm có mấy người hộ vệ đứng xếp hàng dài, hơi chút lo sợ, nhưng cậu vẫn thẳng lưng đi đến.

Cậu cảm nhận được ánh mắt của bọn họ đang cảnh giác dõi theo lưng cậu, không khí có vẻ nặng nề vô cùng, nhưng cậu vẫn không để lộ ra sợ hãi, tiến tới gần cửa.

Người trông có vẻ có chức quyền cao nhất trong đám hộ vệ nhìn cậu, cậu nhìn người đó gật đầu chào.

"Chào ngài, ta đến đây muốn gặp Liệp môn chủ".

Tên này là thủ lĩnh của đám hộ vệ, bình thường cũng hay thấy được Môn chủ của hắn có nhiều tình nhân. Nhớ đến có một số tình nhân rất lớn gan, tự tìm đến Môn chủ khi không được cho triệu gọi. Hắn ta nghĩ cậu cũng là một trong đám tình nhân dám vượt quyền đó, mặt tỏ ra không chút tôn trọng.

"Môn chủ hiện giờ vẫn đang nghỉ ngơi. Muốn gặp ngài ấy, khi nào được gọi thì hãy tới".

Nói chuyện với cậu một cách trống không, vẻ mặt cực kỳ khinh thường cậu, khiến cho Minh Vũ cảm thấy rất tức giận.

Tên này...

Chợt bên trong phòng vang lên tiếng của Liệp Nghiêm: "Cho hắn vào".

Nghe chủ nhân nói thế, tên thủ lĩnh có hơi bất ngờ, nhưng hắn vẫn tuân lệnh nhẹ tránh sang bên, mở cửa cho cậu.

Cửa gần đóng, lại nghe được giọng Liệp Nghiêm vang lên: "Sau ngày hôm nay, tự dụng hình kiểm điểm".

Một câu ngắn gọn làm cho tên thủ lĩnh cả người run rẩy, mặt trắng tái mét.

Cậu nghe cũng hơi sững người chút, nhưng rồi cậu nhẹ lắc đầu mặc kệ, tiến sâu vào trong phòng.

Vừa đi qua bức bình phong, cậu liền thấy ngay Liệp Nghiêm đang ngồi tựa lưng trên giường đối diện nhìn cậu, chăn đắp ngang bụng, cổ áo xốc xếch bị mở rộng làm lộ ra bộ ngực trần to lớn căng bóng, trên bộ ngực đó lấm tấm chi chít vệt tím hồng và dấu răng do cậu để lại vào hôm qua.

Tóc gã khi này cũng được xoã ra chứ không tết lại. Nhìn rất bồng bềnh, hơi gợn nhẹ, kết hợp với khuôn mặt đầy nam tính cùng ánh mắt hẹp dài như thú săn mồi ấy, làm cho tim cậu bất giác đập rộn. Mặt dâng lên cảm giác nóng cháy.

"Thỏ con, mới gặp hôm qua thôi, nay đã nhớ nhung ta tới chịu không nổi, chạy gấp tới đây tìm ta đấy à?" Hai bên khoé môi gã nhếch lên, để lộ ra một nụ cười ngông ngênh vô cùng chết tiệt!

"Ngươi bớt ảo tưởng bản thân đi", cậu vờ giận nói, đi tới gần, tuy rằng nhìn gã trông rất bình thường, thế nhưng có cái gì đó khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ, chưa kịp nghĩ đến cơ thể đã hành động trước, leo vọt lên giường, làm cho chính Liệp Nghiêm cũng không ngờ được, cậu vươn hai tay chạm lên mặt gã quan sát cho kỹ, rồi lại chạm nhẹ lên trán.

Cảm xúc không rõ lắm, hình như có hơi nóng lên?

"Ngươi... Đang bị sốt đúng không?" Cậu không khỏi lo lắng nói.

"Có phải là do ta không?" Giọng cậu vô cùng tự trách.

Liệp Nghiêm không trả lời mà nhìn cậu, cậu vẫn đang nhìn gã đầy lo lắng, chợt lấy lại tỉnh táo, cậu nhận ra mặt mình đang ở cách mặt gã rất gần, hai tay cậu thì đang đỡ lấy khuôn mặt gã.

Mà Liệp Nghiêm thì trông như thể không chút phòng bị, cứ thế yên tĩnh chờ, cho phép cậu muốn làm gì gã thì làm.

Ánh mắt cậu bất giác nhìn vào mắt gã, rõ ràng là một cặp mắt trông thật hung ác, như là thú hoang luôn trực chờ nhắm vào con mồi, nhưng thế nào cậu lại như thể bị đôi mắt này mê hoặc thần hồn, tay cậu vô thức chuyển động vuốt ve lên làn da trên khuôn mặt gã, cảm nhận cảm xúc ấm áp truyền đến, mà mặt cậu cũng dần dần tiến sát lại gần, trán gần chạm lên vầng trán gã, cảm nhận được hơi thở cả hai hoà lẫn vào nhau, đôi môi dán lại khẽ chạm lên nhau...

Đột nhiên gã hơi tránh mặt sang bên, làm cho cậu khẽ giật mình tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt nghiêng cùng sườn mặt góc cạnh thẳng tắp đầy gợi cảm, đôi mắt ưng ấy hơi hạ mi mắt xuống mà nhìn cậu, khoé môi nhếch lên.

"Thỏ con, lại động dục nữa rồi đấy à?"

Một câu này làm cậu ngơ ra vài giây, sau đấy mặt đỏ hồng lên giận dữ nói: "Ngươi nhìn đâu mà bảo ta động dục hả!" Sao tên này cứ thích chọc ghẹo cậu hoài vậy!

Gã nhấc chân mày tỏ ra không tin, "Thật à? Thế ngươi cởi ra cho ta xem đi, phải nhìn thấy tận mắt ta mới tin được". Gã còn cố tình dụi nhẹ mặt vào lòng bàn tay cậu, khẽ liếm một cái lên ngón tay cậu.

Cái tên này... cậu giật giật môi lấy tay đè lên mặt gã đẩy ra. "Coi cái đầu ngươi!"

Cậu leo xuống giường, quay người lại, thấy gã đang chống tay lên đầu gối, bàn tay đỡ lấy sườn mặt cười nhếch, trông thật đáng ghét mà!

"Sắp tới giờ dùng bữa sáng rồi đấy, ngươi không dậy à? Ta ra gian bên ngoài chờ ngươi".

"Ngươi đói thì cứ đi ăn trước đi, không cần chờ ta. Hôm qua có chút chuyện trong Môn nên ta ngủ hơi trễ, ta muốn ngủ thêm một lúc".

Cậu quay lại nhìn gã, "Ngươi đã đi tới tận đây rồi mà vẫn phải lo việc ở bên đó à?"

Gã cười tủm tỉm, "Biết sao được, ta là Môn chủ mà. Ngươi nghĩ làm Môn chủ là có thể vứt hết mọi việc cho thuộc hạ để thoải mái đi chơi sao? Thấy vậy thôi chứ ta bận rộn lắm đấy. Nên là ngươi cứ đi ăn trước đi, ta ngủ đây".

Đưa tay lên phẩy nhẹ mấy cái như chào tiễn khách, gã lại nằm xuống giường.

Cậu hơi sửng sốt bất ngờ vì nghe gã nói vậy, nhưng rồi cậu chợt nghĩ kỹ lại, rõ ràng khi nãy cậu cảm thấy tên này hơi sốt. Nhất định là lại ba hoa xảo trá gạt cậu rồi!

Nghĩ thế cậu đi đến gần lật tung chăn ra, Liệp Nghiêm nằm trên giường cũng bất ngờ theo, không nghĩ tới cậu lại dám hành động như vậy.

A... chết tiệt, cái thứ thuốc đó vẫn còn trong người gã thì phải? Từ nãy tới giờ gã đã không phản ứng lại kịp mấy lần, khi Minh Vũ đột nhiên hành động bất ngờ.

"Để cho ta nhìn bên dưới một chút! Nhất định là ngươi bị thương rồi! Ta thấy rõ ngươi đang bị sốt đó!"

"Không có, ngươi lầm rồi. Mau đi ăn đi". Gã bất đắc dĩ nói, nắm lấy quần không cho cậu kéo xuống. Cái tình huống quái quỷ gì thế này.

"Ăn gì mà ăn, ta không đói. Ngươi phải cho ta xem ngay! Nếu không ta sẽ không đi!" Cậu tức giận nói, giọng rất kiên quyết, trong mắt đều là lo lắng cho gã. Quả thật nếu không cho cậu nhìn, cậu nhất định sẽ không chịu ra ngoài.

Trong tình huống này, Liệp Nghiêm có thể gọi người vào kéo cậu lôi đi, thế nhưng gã vẫn không làm mà chỉ khẽ thở dài, buông tay ra.

"Được rồi, muốn nhìn gì thì nhìn đi". Tỏ vẻ chịu thua, mặc kệ Minh Vũ làm gì tuỳ ý.

Minh Vũ tất nhiên không chút khách khí lột quần gã xuống, banh hai chân gã ra, dùng hai tay nắm lấy mông gã đỡ lên, kéo lấy hai cánh mông to mở ra, trông thấy cái nơi ở giữa bên dưới đó, cái nơi mà ngày hôm qua cậu đã đút dương vật vào chơi rất mạnh bạo, nó có hơi sưng to lên ửng chút hồng hồng, như là một nụ hoa e ấp đang chớm nở, đối với cậu mấp máy nhíu nhíu lại như đang sợ sệt cậu, làm ánh mắt cậu khựng lại, nhận ra mình đang làm cái trò gì.

Mặt cậu trong thoáng chốc đỏ bừng, nhưng tay vẫn ở yên chỗ cũ, hai mắt dán chặt không rời cái nơi hơi sưng đó.

"Nó... nó sưng... ngươi... đã... thoa thuốc gì chưa?" Giọng cậu cực kỳ rối loạn.

Liệp Nghiêm: "... phụt", nhận ra được cậu đã bay đi hết cái vẻ kiên quyết khi nãy, trở lại làm con thỏ nhỏ thẹn thùng, gã không khỏi bật cười, nghĩ đến đúng là hiện tại gã có chút hơi đuối, không bằng nhờ tên này thoa thuốc giúp luôn?

Tuy bên dưới có hơi khó chịu và gã vẫn chịu được, thế nhưng để vậy thì cũng khá bất tiện. Thoa thuốc cho mau lành lại vẫn tốt hơn.

Gã vươn tay tìm ở dưới gối lấy ra một cái lọ sứ màu xám, ném xuống cho Minh Vũ chụp lấy. Gã càng banh rộng hai chân ra, hai tay vòng ra sau đầu nhìn cậu cười.

"Thoa thuốc cho ta đi".

-------

Nước thuốc có màu trắng đục nhẹ, mùi hương rất thơm, có chút trơn dính, cậu đổ thuốc lên lòng ngón giữa, đặt lên chỗ hơi sưng đó xoa nhẹ.

Động chạm bất chợt làm gã hơi giật nhẹ người, nơi đó cũng khẽ nhíu chặt lại, làm cho tay cậu hơi trượt đi xuống, để lại trên mấy nếp gấp sưng hồng đó một vệt nước dài, nhìn qua ướt át hồng hồng, cứ như nó đang bị tinh dịch của cậu làm cho ướt đi giống hôm qua vậy, Minh Vũ cảm thấy dưới háng mình bỗng dâng lên một cơn nóng có chút chộn rộn tê ngứa.

Cậu bất giác nuốt lấy nước bọt, lại đổ ra chút nước thuốc trong lọ, tiếp tục xoa lên nơi đang bị sưng.

Liệp Nghiêm khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhìn ra con thỏ con này lại đang động dục nữa rồi, chỉ là... hôm nay gã thật sự không có hứng thú lắm.

"Tiểu tử, nay không làm được đâu". Gã khẽ nhắc nhở, thân thể Minh Vũ chợt run lên, cậu hơi ngẩng mặt đưa mắt nhìn gã, giống như bị nói trúng tim đen nên giận dỗi chống chế: "Làm cái gì mà làm! Ngươi nhìn đâu mà thấy ta muốn làm cái chuyện đó hả? Ta đang thoa thuốc cho ngươi đấy!"

Liệp Nghiêm cũng không bốc trần cậu, chỉ khẽ gật đầu, "Ừ, thế tiếp tục đi, còn thoa cả bên trong nữa".

"Hả?" Vừa nghe xong mặt cậu đỏ gắt lên.

Gã khẽ bật cười: "Chứ ngươi nghĩ ngươi chơi ta như thế, bên trong không bị thương à? Làm giống hôm qua lúc ngươi đút ngón tay vào ấy, nhưng hôm nay nhẹ nhàng chút, đừng có cố ý làm trò gì". Gã hơi cảnh cáo cậu.

Minh Vũ ngốc ngốc gật đầu, đổ nước thuốc dài lên trên ngón tay, ngón tay như có ký ức của riêng nó mà tự động đút vào bên trong.

"Ưm..." Liệp Nghiêm hừ nhẹ một tiếng, tập trung toàn bộ ý thức về chỗ đó, gã cố gắng thả lỏng cơ thể ra cho cậu dễ dàng đút ngón tay vào.

Bên trong rất nóng, nó còn nóng hơn ngày hôm qua nữa. Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào cái lỗ đang sưng hồng nuốt lấy ngón tay mình, đầu não cậu nóng bừng quay cuồng, bên tai nghe thấy tiếng nước lép nhép phát ra từ nơi đó.

Ngón tay mang theo nước thuốc dính nhớp chạm lên vách tường thịt gồ ghề nóng hổi như lửa, cậu xoay ngón tay khắp xung quanh bên trong, rồi rút tay ra.

Bên trong hình như có bị sưng trầy chút, cậu nhớ mình đã đâm vào trong rất sâu thì phải, thế chắc sâu bên trong cũng đang bị trầy, một ngón có vẻ không đủ lượng thuốc, cậu mơ hồ nghĩ.

Thế rồi cậu lại đút hai ngón vào lỗ nhỏ, banh nhẹ nó ra, đổ nước thuốc trắng đục vào trong.

Cái lỗ theo bản năng bị dị vật tiến vào nhíu chặt miệng lại, rồi lại nhả ra, cậu xoay hai ngón tay quét lấy dòng nước nhờn dính ấy, đút vào trong xoay qua xoay lại cho nước nhờn bao phủ khắp ngỏ ngách tường thịt, cậu nắm lấy đùi gã trái gã hơi kéo lên, chân kia của gã bị đầu gối cậu chặn lại trong tư thế co lên banh rộng, ở tư thế này khiến cho hai ngón tay cậu càng dễ đút sâu vào, vậy thì sẽ thoa được nước thuốc nhờn dính này lên mấy nơi được cho là đang bị thương ở trong ấy.

Cậu kéo ngón tay ra, đút vào, lại xoay quanh như thể sợ rằng mình sẽ bỏ sót nơi nào đó, làm cho nước thuốc màu trắng đục ấy đôi khi cũng bị kéo ra theo, rồi lại bị đút vào.

"Được... được rồi... vậy... đủ rồi..." Giọng gã có hơi trúc trắc. Gã vươn tay xuống nắm tay cậu lại, lắc đầu tỏ ý cậu hãy dừng lại, thế là đủ rồi, cậu ngẩng mặt lên, trông thấy biểu cảm trên khuôn mặt gã giờ đang rối bời, hai mắt ươn ướt, mày nhíu lại có vẻ đang cố chịu đựng, mái tóc gợn nhẹ tứ tán đôi chút ở trên mặt gã, hỗn độn trên gối.

Tay gã đang kéo cổ tay cậu ra.

Ngón tay cậu lui dần ra ngoài, khi nó lui đến một vị trí quen thuộc, hai ngón tay cậu chợt móc lên làm cho gã giật người nảy lên cao.

"Ức!" Tiếng rên rỉ bất chợt tràn ra khỏi miệng, chưa kịp định hình, gã lại giật mạnh người cong lên thở dốc, đầu óc trắng xoá.

Cậu cứ cố tình tấn công mạnh vào nơi đó liên tục, quan sát cơ thể gã không kiềm chế được mà co giật vô thức hẩy hông lên khi cậu đè hai ngón tay lên ấn vào nơi đó, cậu nhận ra hình như hôm nay gã yếu ớt nhạy cảm hơn thường ngày, dương vật cũng đã cứng lên đang rỉ nước sướng. Cậu nâng chân trái lên, kéo đùi gã banh ra đặt lên chân cậu, bên kia đùi gã vẫn đang bị cậu dùng đầu gối giữ lại. Cậu lấy dương vật đã cương cứng ra khỏi quần, tay phải thọc vào cứ tấn công lên vào nơi nhạy cảm đó như chơi phát nghiện, tay trái mở rộng đã tìm ra được cách nắm trọn vẹn cả hai dương vật đang cương cứng ngắc, bắt đầu từ tốn sóc lộng ma sát, dùng lòng bàn tay chơi đùa phần đỉnh bên trên.

"Ư... ức... ức..."

Chết tiệt... Gã không có sức ngăn thằng nhóc này lại nổi, cái thứ thuốc chết tiệt đó.

Vừa bị tấn công liên tục bên trong, vừa bị cọ sát ở bên ngoài, gã mơ màng thở dốc không ngừng, người hơi giật một cái ưỡn ngực lên cao hít thở mạnh, Minh Vũ ngậm lấy ngực gã bú liếm chùm chụt rồi đá lưỡi, làm cho thịt đậu bị ẩn bên dưới lại trồi lên, mắt gã chịu không nổi kích thích bắt đầu rơi nước mắt mơ màng, cậu trêu chọc cắn nhẹ lên thịt đậu một cái, tay phải ngừng lại cảm nhận tường thịt trong thịt động xiết chặt lấy các ngón tay cậu. Tay trái cũng ngừng. Cậu bắt đầu cắn nhẹ lên ngực gã, mút lấy từng nơi môi cậu đi qua làm làn da căng tràn trên bầu vú gã lại tăng thêm mấy sắc hồng đỏ.

Cậu hôn lên cổ gã, đây là chỗ gã luôn ngăn lại không cho cậu động tới, quả nhiên tay gã vươn lên chặn lấy môi cậu.

Gã thở dốc nhìn cậu, "Đã nói... chỗ này... không được".

Mắt cậu tối đen đột ngột móc mạnh ngón tay lên làm gã lại giật mình mất hết sức lực, sướng đến quặn người. Hai tay cậu lại tấn công cùng lúc, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh bạo, khiến gã chịu không nổi ưỡn giật cong người há miệng thở dốc, đầu lưỡi không kiểm soát được thè ra bên ngoài.

"Ức... hức..." Gã hoảng hốt há miệng to hít sâu, khó khăn kiềm nén lại tiếng khóc nấc rên rỉ, vươn tay nắm lấy hai cánh tay cậu muốn ngăn lại, không còn sức lực để nói nữa, khuôn mặt đầy nước mắt liên tục lắc đầu, vô cùng tội nghiệp nhìn cậu cầu xin.

Cậu hôn lên sườn mặt gã, lên khoé môi, gã bỗng nhắm chặt mắt lại tránh sang bên, ánh mắt cậu tối tăm nhớ đến vừa rồi người này cũng đã từ chối cậu như vậy. Cậu móc mạnh tay một cái, ngón tay bịt chặt lại lỗ dương vật đang trào tinh ra ngoài, cây dương vật gã co giật mạnh ở trong tay cậu. Bị chặn lại không cho bắn, cảm giác đau nhói không được giải toả cùng cái lỗ đang bị tấn công bên trong liên tục, khiến gã không chịu đựng nổi há hốc quặn người muốn khép chặt chân lại, thế nhưng làm sao được vì nó đã bị cậu banh ra chặn cứng từ trước. Hai mắt gã trào đầy nước mắt, mặt đỏ bừng hốt hoảng vụng về muốn gỡ ngón tay đang chặn lại cái lỗ dương vật của gã ra.

Chết tiệt... gã không có sức.... muốn bắn... gã muốn bắn.

Đột ngột, một đôi môi chiếm lấy môi gã, gã bàng hoàng mở to mắt, cảm nhận có một chiếc lưỡi mềm ướt thò vào trong khoang miệng gã khuấy đảo lưỡi của gã.

Cậu rút tay ra khỏi cái lỗ sau kia, một tay vẫn chặn lại lỗ dương vật của gã, tay kia nắm lấy dương vật cả hai, không ngừng thúc hông cho dương vật cọ vào, cậu say mê hôn lấy môi gã, dùng lưỡi mình quấn lấy lưỡi gã liên tục không ngừng, đôi môi cứ rời ra một chút khe hở lại tham lam hôn xuống, cậu mút lấy lưỡi gã, mút lấy môi gã, hai mắt Liệp Nghiêm giờ đã ướt nhoè, gã nhắm mắt lại dần bắt đầu đáp lại lưỡi cậu, dương vật cậu giật giật lên, hai người quấn lưỡi lấy nhau hôn đến mê say, cậu như thấy mình là một kẻ đi lạc giữa sa mạc khô hạn, tham lam nút lấy lưỡi của gã, nuốt lấy hương vị ngọt ngào làm cậu muốn nghiện, tay cậu tăng nhanh tốc độ sục sóc.

Dương vật co giật gần sắp lên đỉnh, chợt miệng cậu bị cắn mạnh một cái, Minh Vũ rùng mình buông tay, hai dương vật cùng lúc co giật bắn phụt ra.

Vài giọt máu tí tách rơi xuống nơi hõm cổ đã tích đầy mồ hôi nóng của gã, đôi môi gã cũng đang dính lên chút máu, liên tục thở gấp, đôi mắt tan rã vì sung sướng dần lấy lại thần trí của mình.

Mặt Minh Vũ có hơi ngơ ngác, tự vươn tay chạm lên miệng cậu, nhìn thấy ngón tay cái dính lên chút máu.

Sau đó cậu bị đạp ngã xuống giường, hoang mang nhìn lên khuôn mặt vẫn còn vươn lại chút động tình, nhưng nó đang vô cùng lạnh lùng cực kỳ áp lực mà nhìn xuống cậu, ánh mắt đó khiến cho cả người cậu rét lạnh.

"Cút ra ngoài".

Ngắn gọi ba từ, vô tình vô cảm, sắc bén lạnh lẽo như thể kiếm băng.

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro