Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap trước :

-Em có biết anh đã lo họ khiến em bị thương đến nhường nào không ?!

-.. về đi , anh Việt_ Việt Minh *loạng choạng , thở dốc *

-Không , anh không đi ! Ngước mặt lên đi , em bị thương ở đâu ...

*PẶC *

-Không ! Em đã bảo vẫn ổn rồi , anh về đi !

Y có lẽ cảm thấy khó chịu , cảm xúc như bị tri phối hơi thở nặng nề , y đã gạt phăng tay ta

-Anh đáng lẽ nên dẫn America theo nếu muốn đi lung tung khắp nơi vào lúc muộn thế này ..Mau đi đi !

Em nhất thiết phải cự tuyệt thế ư? Đó là suy nghĩ vụt qua của ta , bả vai ta run run lên , khuôn mặt lộ ra vẻ bất chấp .

-Vậy thì anh sẽ về , nhưng em phải dẫn anh đi .

-Đừng có đùa .Hôm nay anh bị gì thế ? Thật cứng đầu_*Hừ

Có vẻ y nghe những lời bướng bỉnh của ta trông cảm thấy nực cười nên đã cười nhạo một tiếng , rồi loạng choạng đứng lên .

-Thôi đủ rồi ...anh đã phạm sai lầm rồi đấy .Không thể tin là anh lại xuống phòng của Càn nguyên vào đêm khuya thế này ...

-Anh còn tỉnh táo không thế ?*Nhíu mày , khó chịu *

================================================================================

Việt Pov :

Nhìn ta lúc đấy như một đứa ngốc ấy , không biết lúc đấy là do ta ngu ngốc thật hay là giả vở nữa , Y đã luôn khuyên , đẩy ta ra khỏi đó nhưng có vẻ ta là một thằng lì lợm , ta bất chấp lì lợm ở nguyện đó

Lúc đấy ta còn lộ ra vẻ mặt không cam lòng nữa cơ mà , thật buồn cười . Nhìn Việt Minh lúc đó luôn loạng choạng được lúc thì thở dốc lòng ta lại nhói . Thứ lỗi cho ta , ta cảm thấy mình là đang bảy tỏ tình thương đối với em trai nên cứ đâm đầu vậy thôi .

Kết thúc Pov

=============================================================================

-Đúng là anh đã đến đây , nhưng em mới là người kéo anh vào phòng đấy , Việt Minh !_ViệtNam

-Trong tình huống đó còn biết làm thế nào ? Anh nghĩ chuyện rồi sẽ ra sao nếu lính gác thấy anh lởn vởn trước cửa phòng của Càn nguyên vào giữa đêm hôm khuya khoắt thế này ?_ViệtMinh

-Thì em cứ để mặc đi !Bằng nào anh cũng sẽ tự mình chạy thôi !_ViệtNam

--------------------------

𝓵𝓾́𝓬 đ𝓸́ 𝔂 đ𝓪̃ 𝓵𝓲ế𝓬 𝓷𝓱𝓲̀𝓷 𝓽𝓪 𝓶ộ𝓽 𝓬𝓪́𝓬𝓱 𝓴𝓱𝓸́ 𝓱𝓲ể𝓾 , 𝓽𝓪 đ𝓪̃ 𝓴𝓱ự𝓷𝓰 𝓵𝓪̣𝓲 𝓫𝓪̀𝓷𝓰 𝓱𝓸𝓪̀𝓷𝓰 𝓽𝓱ậ𝓽 đấ𝔂 , đ𝓸́ 𝓵𝓪̀ 𝓵ầ𝓷 đầ𝓾 𝓽𝓲ê𝓷 𝓽𝓪 𝓷𝓱𝓲̀𝓷 𝓽𝓱ấ𝔂 𝓫𝓲ể𝓾 𝓬𝓪̉𝓶 ấ𝔂

𝓑ở𝓲 𝓿𝓲̀ 𝓥𝓲ệ𝓽 𝓜𝓲𝓷𝓱 , 𝓶ộ𝓽 𝓷𝓰ườ𝓲 𝓿ớ𝓲 𝓷ộ𝓲 𝓽â𝓶 𝓽ươ𝓲 𝓼𝓪́𝓷𝓰 𝓵𝓾ô𝓷 𝓷ở 𝓶ộ𝓽 𝓷𝓾̣ 𝓬ườ𝓲 𝓷𝓱𝓪̣𝓽 𝓷𝓱𝓸𝓪̀ 𝓭𝓾̀ 𝓵𝓪̀ 𝓽𝓻ê𝓷 𝓬𝓱𝓲ế𝓷 𝓽𝓻ườ𝓷𝓰 , đ𝓪𝓷𝓰 𝓷𝓱𝓲̀𝓷 𝓽𝓪 𝓿ớ𝓲 𝓪́𝓷𝓱 𝓶ắ𝓽 𝓽𝓻𝓪̀𝓷 𝓷𝓰ậ𝓹 𝓿𝓮̉ 𝓰𝓲ậ𝓷 𝓭ữ , 𝓽𝓻ầ𝓶 𝓵ắ𝓷𝓰 𝓿𝓪̀ 𝓭ữ 𝓭ộ𝓲 𝓴𝓱𝓲ế𝓷 𝓽𝓪 𝓹𝓱𝓪̉𝓲 𝓬𝓪̉𝓶 𝓽𝓱ấ𝔂 𝓱ổ 𝓽𝓱𝓮̣𝓷.

-....anh xin lỗi , Minh

-....Minh ?

-.....

𝓥𝓲ệ𝓽 𝓜𝓲𝓷𝓱 𝓿ẫ𝓷 𝓴𝓱ô𝓷𝓰 𝓽𝓻𝓪̉ 𝓵ờ𝓲 , 𝓽𝓾𝔂ệ𝓽 đố𝓲 𝓬𝓱ố𝓲 𝓫𝓸̉ . 𝓒𝓾̃𝓷𝓰 𝓹𝓱𝓪̉𝓲 , 𝓽𝓱ậ𝓽 𝓵ố 𝓫𝓲̣𝓬𝓱 𝓵𝓪̀𝓶 𝓼𝓪𝓸 , 𝓱𝓪̀𝓷𝓱 độ𝓷𝓰 𝓷𝓰𝓸𝓪𝓷 𝓬ố 𝓿𝓪̀ 𝓭𝓪̣𝓲 𝓭ộ𝓽 𝓽ừ 𝓷𝓰ườ𝓲 𝓪𝓷𝓱 𝓷𝓪̀𝔂 ắ𝓽 đ𝓪̃ 𝓴𝓱𝓲ế𝓷 𝔂 𝓽𝓱ấ𝔂 𝓷ự𝓬 𝓬ườ𝓲 𝓵ắ𝓶 . 𝓒𝓱ừ𝓷𝓰 đ𝓸́ 𝓽𝓻𝓸̀ 𝓷𝓰𝓾 𝓷𝓰ố𝓬 đ𝓪̃ 𝓵𝓪̀ đ𝓾̉ 𝓻ồ𝓲 đấ𝔂 ,****

---------------------------

Ta đắm chìm trong những lời độc thoại của mình một cách chăm chú , cho đến khi ta nghe thấy tiếng thở dốc đầy đau đớn của Y ta mới bật tỉnh và hoảng loạn , ta thề lúc đấy ..

-A.

Y run rẩy một cách bất thường , những hành động cố gắng chịu đau đớn đã được thực hiện...ta chỉ biết chạy vụt lên theo cảm tính và đứng im khi bị quát

-Minh !

-KHÔNG ĐƯỢC !! ĐỪNG .... ĐỪNG LẠI GẦN !!! KHÔNG ĐƯỢC LẠI ĐÂY , NAM !

Những tiết xé rách cùng những thứ tiếng như một cái gì bị bẻ gãy vang lên liên tục , nó đang biến đổi ...

*ROẸT , KÉTTT , RẮC...*

-GAHHH ....GAHHHH!

=========================================================================

Việt pov :

Tiếng da thịt xé rách , tiếng xương cốt gãy vỡ , và tiếng rên rỉ kéo dài trong đau đớn để không gào thét lên của Việt Minh ...

-GAHHH... gừ gừ ...

Việt minh , người em trai với đôi mắt xanh của ta

Đã không còn đó nữa

Chỉ có con quái thú

TRƯỚC MẮT TA GIỜ ĐÂY CHỈ CÓ MỘT CON "ÁC QUỶ"

================================================================================

Không spoil

Hà Nội 02/05/22 [20:43]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro