Chương 2 ( tiếp )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nên, cho dù Laos có gia nhập Tam Thất Hội, được trợ giúp nhưng vẫn âm thầm khinh bỉ China-một kẻ đạo đức giả, thâm mưu toan tính. Về phần Mông Cổ, anh cảm thấy xấu hổ, muốn nói câu xin lỗi với Vietnam nhưng sắc mặt cậu không tốt lắm, anh chỉ đành để sau.

.

.

.

Sân bay quốc tế Nanyuan được sử dụng từ những năm đầu của thế kỷ 20 cho các chuyến bay nội địa và thường được xem là một trong những sân bay lâu đời nhất của Trung Quốc. Trong giai đoạn này, Nanyuan có thể được mô tả như một không gian mở rộng, thường là một bãi đất phẳng được sử dụng để máy bay cất cánh và hạ cánh.

Các cấu trúc hỗ trợ có thể bao gồm một số nhà gỗ hoặc nhà sắt đơn giản để lưu trữ dụng cụ và thiết bị, cũng như một số cột đèn đơn giản để đánh dấu ranh giới của đường băng trong điều kiện ánh sáng yếu. Tiện ích như nhà ga hoặc nhà chờ hành khách rất ít và không phát triển, chỉ cung cấp một số tiện ích cơ bản như nhà vệ sinh, phòng chờ và các quầy hàng nhỏ phục vụ nước uống và đồ ăn nhẹ cho hành khách.

Vietnam cùng hai người còn lại đi qua lối hành lang dài, không gian ở đây khá vắng vẻ, khách không nhiều, chủ yếu là tầng lớp thượng lưu. Laos và Mông Cổ thì thầm bàn tán, Vietnam ngược lại chỉ im lặng, vừa theo sát hai người vừa ngó nghiêng cảnh vật xung quanh. Do những năm trở lại đây, phần lớn thời gian ở cậu chỉ ở nhà nghiên cứu và đọc sách tài liệu, không đi thăm thú bạn bè, không đi gặp gỡ bất kì ai nên ít được biết đến, cũng không được mời sang các buổi gặp mặt quan trọng của Tam Thất Hội nên những thứ mới lạ xung quanh Vietnam khá tò mò.

Đang nghĩ ngợi bỗng giọng Laos truyền đến: "Chúng ta đến nơi rồi." Vietnam ngước mắt, thấy cuối dãy có một căn phòng, tia sáng vàng lấp ló qua khe cửa. Mông Cổ tiến lên, trực tiếp đẩy vào, tia sáng nhạt nhòa hắt vào mặt, bên trong là một bàn ăn thịnh soạn, mùi hương nồng trực tiếp làm chiếc bụng đói của Vietnam cồn cào. Căn phòng này khá kín đáo, nằm ở góc khuất, chỉ có duy nhất chiếc cửa sổ lớn hướng thẳng ra ngoài khu đất trống. Không gian bên trong nhỏ nhưng cũng thoáng đãng và sạch sẽ, rõ ràng đã có người dọn dẹp từ trước.

-Tam Thất Hội cũng chu đáo thật- Vietnam ngồi vào bàn lớn thầm nghĩ, dẫu sao sau một chuyến đi dài ( bằng tàu hỏa ) đã làm sức lực cậu cạn kiệt rồi, phải ăn uống thật no để tẩm bổ mới được. Vietnam âm thầm hạ quyết tâm, sau này chuyện chạm mặt Soviet và các hội viên khác của Lục Minh Quốc là không thể tránh khỏi. Mà cậu cũng đã tìm hiểu sơ qua Soviet rồi. Danh tiếng thì không cần phải bàn. Chỉ là tính cách người này có phần khắc nghiệt cũng đa nghi. Cũng đúng ha, tên China vốn nổi tiếng xảo quyệt, Soviet là người kĩ lưỡng, cũng phải dè chừng, chỉ sợ lục đấy hắn gây khó dễ với cậu thôi.

Chiếc bàn tròn có 5 chỗ, nếu đúng như dự tính ngoài cậu, Laos và Mông Cổ thì còn có hai vị khách khác, khả năng cao sẽ có China. Mặc dù bản thân chẳng ưa tên này chút nào nhưng cha đã nói rồi, đây là một cuộc gặp mặt kín, chỉ có những hội viên cấp cao mới được mời. Lẫn chuyến bay phải được sắp xếp từ trước, do đất nước Trung Quốc đang trong giai đoạn tái thiết lập, vực dậy nền kinh tế sau chiến tranh Opium với Anh Quốc, tuyến đường bay thương mại đến Liên Xô vẫn chưa được phát triển nên phải đặt trước để các bên liên quan sắp xếp máy bay tư nhân riêng.

*) Vào đầu thế kỷ 20, máy bay tư nhân vẫn còn khá hiếm và không phổ biến như hiện nay. Công nghệ hàng không vẫn đang trong giai đoạn đầu của sự phát triển, và máy bay thường được sử dụng cho mục đích quân sự hoặc những chuyến bay thử nghiệm khoa học. Việc sở hữu máy bay và hoạt động máy bay tư nhân vẫn là đặc quyền của một số người giàu có và các nhà khoa học hoặc nhà thám hiểm nổi tiếng.

Việt Nam chìm trong suy nghĩ mơ hồ, không biết cánh cửa đã mở lại lúc nào. Đối phương đặt bàn tay lạnh toát lên vai khiến Vietnam run lên, cảm giác không thể quen thuộc hơn, những trang hồi ức ám ảnh hiện về như hồi chuông cảnh tỉnh. Cậu dè dặt quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sắc sảo của China. Khuôn mặt hắn hiện lên ý cười quỷ quyệt, hơi thở phả vào tai cậu.

" Vietnam, đã 13 năm rồi nhỉ. Tôi thực sự rất nhớ cậu." Mặt Vietnam tái sắc, nhìn hắn như ma quỷ. Cậu cố gắng để giữ bình tĩnh hết sức, cho dù căm phẫn nhưng phải cố nặn ra nụ cười xã giao.

" Tôi tưởng ngài đã quên mất, dù sao tôi và ngài lúc ấy còn nhỏ vậy. Không ngờ ngài vẫn còn nhớ đến một nhân vật nhỏ như tôi."

Cậu bình tĩnh nói, đôi mắt toát ra tia lạnh nhạt. China không vui nhưng hắn không trực tiếp thể hiện ra ngoài. Hắn thầm kìm nén sự bực bội, nếu không phải năm đó Vietnam từ chối hắn thì bọn họ đâu ra nông nỗi này, đâu đến mức hắn phải thẳng tay trừng phạt Vietnam. Vietnam quả thật xinh đẹp, là báu vật nhỏ của hắn, nụ cười của cậu giống một thiên thần nhỏ vậy, không nhơ nhớp hay ghê tởm như những cô cậu bé trong Hoa Viện. Mỗi lần đến y như bọn họ sẽ xông lên, không ngừng nịnh nọt lấy lòng nhưng đâu biết rằng hắn ghét nhất chính là thái độ này, giả trân và đáng kinh bỉ.

Chỉ riêng Vietnam, vừa đơn thuần, vừa kiên cường khiến China cảm tưởng cuộc gặp gỡ định mệnh của họ là do số trời, cảm tưởng Vietnam là người bạn tri kỉ của hắn. Nhưng ai ngờ, đến cuối con người nhỏ bé ấy lại quyết kết thúc tình bạn với hắn, hắn cảm thấy mình không sai sao phải chịu đựng điều vô lí này.

Nghe Vietnam chửi rủa hắn, tim hắn giống như bị ngàn dao đâm thủng vậy, đau đứt gan ruột. Nỗi đau khủng khiếp ấy hóa thành hận thù theo thời gian, dù cho nhiều năm như vậy, hắn vẫn muốn âm thầm dạy cho Vietnam một bài học để cậu ta hiểu việc chống đối hắn phải trả cái giá đắt nhường nào.

Hiển nhiên việc hôn ước liên minh giữa Vietnam và Soviet tất cả là do hắn sắp đặt. China rất rõ nắm bắt người khác, hắn tự biết bên ngoài sự tài tình, quyết đoán và tinh thần cạnh tranh cao của Soviet thì bên trong là sự lạnh lùng, đa nghi và nghiêm ngặt. Đẩy Vietnam vào cuộc hôn ước không mong muốn này chẳng khác đẩy cậu vào hố băng tuyệt vọng, chỉ cần một ngày Soviet còn nghi ngờ thì còn ngày Vietnam không được sống yên ổn.

*) Ghi chú: Hiên tại Vietnam đang thuộc Tam Thất Hội, nhưng chỉ cần sau cuộc ra mắt chính thức tại Liên Minh Quốc, cậu sẽ chính thức trở thành người của Liên Minh Quốc, sẽ buộc phải cắt đứt mọi liên quan đến Tam Thất Hội ( ý là chỉ sẽ phục vụ Liên Minh Quốc trở về sau và ngừng phục vụ cho Tam Thất Hội hay có bất cứ liên quan gì đến các lợi ích song phương trừ khi được cho phép.) Ở đây, ý China rằng chỉ cần Soviet không công nhận và coi trọng Vietnam thì cậu có thể bị gây khó dễ, bị người khác đồn đại ác ý và không được tôn trọng. Thậm chí với tình hình quân Đông Hãn đang xâm nhập khắp nơi, Vietnam với thân phận là quý phu nhân có thể bị nhắm trúng và giết hại bất cứ lúc nào.

" Tại sao không nhớ được, tôi đã luôn muốn tìm lại món đồ thất lạc của mình rồi." Hắn nghiến răng.

" Nhưng bây giờ không phải là lúc. Tôi muốn cho cậu nếm trải nỗi đau Vietnam à, tôi hận ngày đó cậu bỏ rơi cậu. Hah, loại như cậu ấy, chắc cũng chẳng quan tâm tôi đã sống cực khổ trong tuyệt vọng đâu."

Bây giờ, 13 năm ròng rã, hắn nâng cằm Vietnam, ép sát cậu buộc cậu phải nhìn vào đôi mắt hắn. Bên ngoài gian phòng có tiếng cãi vã, trái lại, bên trong tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Vietnam rất đẹp, China thầm cảm thán, khi trưởng thành càng đầy đặn, toát ra khí chất quyến rũ hơn, đặc biệt là đôi mắt sáng ánh vàng mê hoặc lòng người.

Đầu óc Vietnam hỗn loạn, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu ấy khiến cậu sợ hãi, tay chân run rẩy, hoảng loạn đẩy China ra, vô tình làm chiếc bát rơi xuống đất. Tiếng vỡ vụn vang lên đột ngột tạo nên âm thanh chói tai, những người bên ngoài giật mình xông vào, Laos bước vào trước, nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy mồ hôi và bối rối của Vietnam và vẻ mặt tối sầm của China liền hiểu ra mọi chuyện. Mông Cổ đến sau, lo lắng hỏi han.

" Sao vậy, hai người có chuyện gì à? Âm thanh chói quá, tôi còn tưởng có cướp."

Vietnam mặt không tự nhiên, chỉ xoa đầu đáp.

" Là tôi vô ý quá, không may làm vỡ bát. Xin lỗi!" Nhìn cậu lúng túng như vậy sao Mông Cổ nỡ trách được, anh chỉ vẫy tay cho qua.

" Thôi nào, là chuyện không may thôi. Chẳng có gì to tát đâu, hai người không ai bị thương là tốt rồi. Ây Vietnam, đừng chạm vào mấy mảnh vỡ đó, lỡ cứa chảy máu tay cậu thì sao. Để tôi gọi mấy nhân viên dọn dẹp là được. Cậu cứ tập trung ăn uống đi, tí đi đường xa mệt với tốn sức lắm ấy." Giọng của Mông Cổ có vẻ gấp gáp, Vietnam biết anh không muốn cậu nhúng tay vào mấy chuyện nhỏ nhặt này nên chỉ đành gật đầu im lặng.

Đúng 10 giờ 30 phút ( theo giờ Bắc Kinh ), mọi người có mặt đông đủ, NK là người đến sau cùng, cũng là một trong những người có quyền lực nhất chỉ sau China. Vietnam thoáng liếc qua, vừa tránh ánh mắt nóng rực của China đang dán sát vào người, vừa âm thầm đánh giá đối phương.

NK có dáng người cao và khỏe mạnh, gương mặt toát lên khí tức trưởng thành, hắn có đôi mắt nét mảnh, lông mày rậm và khuôn cằm sắc nét. Thoạt nhìn cũng đoán được người này không dễ gần, dẫu sao Vietnam cũng nghe qua về NK từ những tài liệu tình báo.

 Được biết người này đang nắm giữ nhiều chức vụ quan trọng trong Tam Thất Hội như quản lí tài nguyên vũ khí, đạn dược, chất hóa học; chịu trách nhiệm về sản xuất và nguồn cung ứng hay mới đây nhất là chịu trách nhiệm nghiên cứu vũ khí do China cấp phép, thậm chí hắn còn đổ số vốn lớn vào một số nhà máy ở Triều Tiên để tiện cho việc nghiên cứu, chuyển đổi công nghệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro