Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHÚ Ý:

Vietnam: thuộc thế giới gốc.

VN: thuộc thế giới tự tạo ban đầu ( thế giới Vietnam gốc xuyên vào )

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

" Vietnam, chị sẽ lấy ít súp cho em nhé?"

" Bé yêu tại sao em lại chạy ra ngoài trời lúc này? Bên ngoài đang mưa to lắm, mau vào đây, nhanh lên."

" Vietnam giỏi quá, em sẽ là một tay bắn súng cừ khôi sau này. Chắc chắn sẽ vậy, chị tin em sẽ sớm dành độc lập khỏi France."

...Đông Dương?

" Em đã cao chừng này rồi.."

...Chị?

" Vietnam, xin lỗi, xin lỗi, chị không thể tiếp tục ở bên em nữa rồi. Em hãy giữ sức khỏe, hãy sống nốt phần đời còn lại của chị."

...Đông Dương..đừng rời xa em..

" Chị sẽ mãi không quên em. Không bao giờ."

Từng kí ức mờ nhạt đổ về như thác nước. Cậu giống như một con thuyền mất phương hướng, lênh đênh trên dòng sông buốt. Vietnam cảm thấy mơ hồ, hàng loạt kí ức về người phụ nữ ấy từ tua lại như một đoạn băng quay chậm. 

Nó lướt như một cơn gió, từ lần đầu tiên cậu gặp Đông Dương, lần đầu tiên cậu được ăn súp nấm, lần đầu tiên cậu được nghe hát ru, lần đầu tiên cậu được khen ngợi, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình có gia đình thực sự. Đông Dương là sự cứu rỗi cũng là cơn ác mộng lớn nhất đời cậu.

Cho tới giờ cậu vẫn chưa quên được cái ngày định mệnh ấy, ngày mà người cậu yêu quý nhất trần đời ngã xuống trong vũng máu. Nỗi đau chia li, thấu hận như đan xen nhau, cậu không nhớ rõ lúc đó mình đã đứng vững như thế nào nữa. Cho đến phút cuối, trước khi sinh mệnh tan biến, Đông Dương vẫn cố nán lại, nói những lời từ biệt cuối cùng.

' Đông Dương.." Vietnam khép mắt thì từ đâu một luồng sáng xanh chiếu đến khiến cậu giật mình bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

" Ai?" Cậu gầm lên thì càng kinh sợ hơn khi tận mắt đối diện đối phương. Con người này quá giống, so với cả hai người như hai giọt nước vậy.

" Vietnam, chào cậu." VN kia cười trừ, nụ cười loáng thoáng sự ngượng nghịu không thể che giấu. Ngược lại, cậu như bị sét đánh, tay run run chỉ vào đối phương, gần như không thốt nên lời.

" Ai ya, kí chủ đã tỉnh rồi sao?" Một giọng nói máy móc rõ ràng truyền tới, cậu ngẩng đầu lên thì thấy một thứ ánh sáng bay lượn xung quanh.

Không cần phải nói tiếp, cái thứ ánh sáng này rõ ràng là đầu tàu của mọi chuyện. Vietnam bực bội nhìn nó bằng ánh mắt chết chóc. Tuy thứ ánh sáng này không có mắt, mũi miệng tay chân gì nhưng nó cũng biết sợ.

" Ôi kí chủ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy. Không thân thiện chút nào."

" Thân gì tầm này. Mày mau ra đây tao hỏi chuyện." Vietnam gắt giọng lên, rõ ràng không kiên nhẫn cái thứ ánh sáng cứ bay lởn vởn này. Ngược lại, nó có vẻ bị dọa sợ, núp sau lưng VN.

" Anh yêu ơi cíu em, cái con người này đáng sợ quá. Chưa gì đã muốn đánh em rồi." Cái thứ ánh sáng này quả dẻo miệng, chưa gì đã bu quanh VN làm nũng. Cậu đành bất lực đẩy nó ra.

" Hai người bình thường lại giúp tôi đi. Cả mi nữa, có gì thì kể hết đi, sao ta mới bị tai nạn lại đến cái nơi tối tăm này." Do VN chưa từng trải qua chuyện này nên khá sợ hãi, tâm lý không ổn lắm. Thêm cả thứ ánh sáng này càng khiến cậu bất an và thêm đau đầu. Chưa bao giờ VN từng nghĩ mình sẽ gặp loại chuyện tâm linh này, cậu chỉ mau chóng muốn biết mình đã chết hay chưa.

Bị hối thúc, nó cũng không lòng vòng thêm nữa.

" Ok, đầu tiên tôi sẽ giới thiệu bản thân trước. Tôi là KFC012, từ nay sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn các bạn làm nhiệm vụ."

" Nhiệm vụ?" VN không hiểu lắm, tay xoa cằm.

Ngược lại, do Vietnam kia đã biết qua mấy trường hợp này không có ngạc nhiện gì, chỉ là...

" KFC à? Tự dưng thèm gà rán quá." Nhắc mới nhớ hơn 3 tháng cậu chưa ăn gà rán rồi, tự dưng cái bụng rỗng sôi rục rịch.

[ Kí chủ, lạc đề rồi! ] KFC012 không vui phũng phịu.

" Thì tao có nói sai gì, mày không tự xem bản thân, không để cái tên phù hợp hơn chút à." Vietnam trừng lại KFC012, có lẽ cái ánh sáng này sinh ra đã sợ Vietnam nên không dám bật lại.

" Nhưng nhưng..cái này.." KFC012 không biết nên nói sao cho đúng, làm mặt khóc lóc.

VN thấy có lí, cũng bồi thêm: " Ta thấy cũng đúng, tên dài dòng cũng không hay. Để ta gọi ngươi tên khác cho dễ nghe."

KFC cảm thấy hứng khởi hẳn, tất nhiên so với Vietnam nóng tính kia thì nó thích VN lành tính, hòa thuận hơn. Lúc nói chuyện cứ tâm đầu ý hợp sao sao ấy..

" Gà rán đi." Vietnam hờ hững nói, mang theo ý trêu chọc. KFC tức cay, thứ ánh sáng chuyển thành màu hồng giận dỗi. Mặt khác, VN lại không nghĩ vậy.

" Gà rán thì quá đáng quá, hay gọi gà con đi. Nghe dễ thương hơn."

[ AAA!! Các người nghĩ sao mà đặt cho tôi cái biệt danh kì cục vậy. Tôi làm hệ thống bao năm qua chưa gặp cái loại người nào có tư duy quái gỡ giống mấy người. Muốn bức chết tôi à. ] KFC012 la inh ỏi khiến Vietnam nổi sóng.

" Một là để tao thiến mày, hai câm." Áp lực ngùn ngụt từ phía Vietnam khiến nó im bặt. VN cũng không khỏi khen ngợi.

" Thế có phải tốt hơn không, nhưng giờ KFC012 không thích, tôi nên gọi gì đây."

" Nồi cơm điện, thế đủ uy tín cho mi đấy." Vietnam chỉ thẳng vào thứ ánh sáng kia, coi như trút xong giận. Rõ ràng KFC012 không thể ngăn cản hai con người này hợp tác với nhau, chỉ đành rơi nước mắt tủi thân, màu hồng chuyển thành màu xanh.

Lẫn Vietnam và VN phải thầm cảm thán KFC012 tuy không có mặt nhưng cũng đa cảm xúc ghê.

" Được rồi, vậy ngươi giải thích đi, ta đang ở đâu." VN hỏi trước tiên.

" E hèm, các quý vị biết đấy, chúng ta đang ở không gian bốn chiều, nơi đây tồn tại trong tiềm thức giống như một chiếc vỏ rỗng không thể thoát ra." Nghe KFC giải thích, VN lo lắng nhìn khoảng không gian tối đen xung quanh.

" Không thể thoát ra? Vậy tôi có thể trở về thế giới của mình được không?" Cậu khẽ nói, mắt cụp xuống.

[ Cái này khó nói, nếu Vietnam kia làm xong nhiệm vụ thì linh hồn của ngài sẽ trở về thế giới gốc của mình. Còn nếu cậu ta bỏ mạng ở đó, tức là linh hồn của ngài sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi.] Câu nói của KFC012 khiến hai người đứng tim, cảm xúc lẫn lộn nhìn nhau.

VN che mặt, bờ vai hơi run nhẹ: " Tôi..tôi sẽ trở thành linh hồn lang thang?"

[ Có thể vậy nhưng ngài đừng tiêu cực quá. Có tôi cậu ta không thể chết sớm được.]

" Nhưng vẫn có nghĩa là chết bất cứ lúc nào mà." Câu nói ấy của VN khiến bầu không khí lặng im. Vietnam thở dài, quá nhiều drama xảy ra cùng lúc khiến cậu sầu não chết đi được. Tuy tránh được mớ công việc ở quê nhà nhưng cậu chẳng vui gì cam.

" Nồi cơm điện nói đúng đấy, tôi có kinh nghiệm chiến đấu từ trước nên không dễ chết đâu. Với lại countryhuman sao thể chết được, cậu cũng biết mà. Các countryhumans tồn tại như các đại diện của các quốc gia. Chỉ khi chế độ của một đất nước sụp đổ hay một countryhuman khác lên nắm quyền thay thế mới biến mất thôi."

Vừa dứt lời, VN đã nhìn cậu với ánh mắt ngỡ ngàng. " Không thể chết? Cậu bất tử?"

" Tạm thời đúng là vậy." Tính từ năm Vietnam được khai sinh (1945) thì tầm đâu đó gần 90 năm ( ở thế giới thực tại là năm 2034 ) rồi, tính ra cậu đã là một cụ già mang vẻ ngoài thiếu niên. Nhưng cái này không tính được, countryhumans thì so đo tuổi tác có ích gì.

Tuy vậy, KFC012 có vẻ khó nói. [ Nhưng kí chủ ơi, nó chỉ đúng ở thế giới của ngài thôi, còn thế giới người kia có giới hạn tuổi đấy.]

" Ta biết ta biết." Vietnam xua tay nhưng bỗng thấy cái gì sai sai.

" Khoan..ngươi nói là có giới hạn tuổi, ý chỉ cần ta bị bem là chết luôn." Cậu trợn mắt lên, hận không thể moi xác KFC. Nó chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận.

" Không thể nào!" Cậu muốn nổ tung rồi. Mặc dù mấy thứ này ảo logic thật nhưng thật khó để tin cậu lúc này không khác người bình thường là bao.

[ Ngài Vietnam, ngài đừng kích động.] Nghe KFC012 nhắc nhở, Vietnam càng tức hơn.

[ Kích động cái rắm!] Vietnam thực sự muốn nhảy lên bắt lại cái ánh sáng đấy nhưng sớm bị VN kéo lại.

" Vietnam, đừng nữa, cậu bắt nó cũng chẳng có ích gì đâu. Giờ quan trọng làm sao để hai ta trở về thế giới của mình nữa."

" Thôi được." Vietnam thu ánh mắt chết chóc lại, cái thứ FFC ấy có tội thật, tự dưng đang yên đang lành lại lôi mình vào cái vòng xoáy xuyên không này. Nhưng VN thì khác, cậu ta chỉ là nạn nhân xấu số, Vietnam không có lý do để đối xử tệ với VN.

" Chứ tóm lại mi nói đi, nhiệm vụ là gì."

[ Thưa kí chủ, mục đầu yêu cầu ngài phải chinh phục Soviet – cũng tức là tình yêu của ngài đấy." Nhìn cái vẻ vô tội của KFC012, Vietnam muốn nhảy lên đấm người.

" Mi không thể ăn nói đàng hoàng lại à. Ta sao không biết hắn, cái này là mi cố ý đúng không." Vietnam tinh mắt quá, chọc trúng tim đen của nó khiến KFC012 sợ hãi lùi ra sau. Tính ra VN không thích lắm, cũng trách nó rằng.

" Mi nữa, đã lôi bọn ta vô đây. Chắc mi là hệ thống cũng biết nhiều lắm, mi biết ta với Soviet kia không có cảm tình còn dám trêu chọc."

[ Không kí chủ ơi, ý tôi chỉ muốn thử Vietnam nóng tính kia, không có ý gièm pha ngài đâu.]

" Ngươi nói cậu ấy có khác gì nói ta đâu." Cũng đúng, dẫu sao Vietnam và VN cũng là một người. KFC012 vẻ hối lỗi lắm nhưng Vietnam thừa biết nó chỉ ngoan ngoãn trước VN thiên thần kia. Đúng là giả trân.

" Tóm lại chinh phục Soviet để làm gì, cho mục đích gì?" Phải gắng lắm Vietnam mới bình tĩnh lại.

[ Tại Ngài Soviet là nhân vật chủ chốt, cũng là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong thế chiến 2. Ký chủ được ngài ta tin tưởng không những được bảo hộ mà có phải dễ hành động hơn sao. ]

Vietnam ngẫm lại cũng có lí phết, nhưng chỉ sợ chiếm được lòng tin của Soviet cũng mất khá nhiều thời gian đây. Vốn hắn không dễ tin người lại cực kỳ cảnh giác, e rằng phải có chiến lược mới. Nếu không thì chắc chắn VN phải đợi rất lâu, không biết cậu ta có chịu nổi không.

" Không thể là người khác à? Soviet thì hơi khó đấy." Cậu xoa cằm vẻ đăm chiêu.

[ Chứ ngài còn muốn ai nữa, lựa chọn tốt nhất đấy. Không phải ở thế giới gốc ký chủ và Soviet cũng có mối quan hệ tốt sao? Ngài Soviet còn coi ngài như thân thích ruột thịt sao giờ không được. Ngài chỉ cần làm y như cách cũ thôi.] 

Soviet, thân thích ruột thịt? VN chuyển hướng sang Vietnam, có thể mối quan hệ của hai người với Soviet là khác biệt, tuy có cái giống nhưng cũng có cái khác. Dẫu sao VN cũng khá ngưỡng mộ Vietnam. Tuy mới gặp lần đầu nhưng người này đã tỏ ra khí chất không thể đánh bại, rất mạnh mẽ cũng rất khó chạm vào. Đến mức có thể được người tầm cỡ như Soviet coi như thân thích ruột thịt thì quả phi thường.

Vietnam có vẻ đắn đo lúc lâu mới nói tiếp: " Chinh phục Soviet thì ta tự tính được nhưng tính ra ngươi phải giới thiệu khái quát bối cảnh ở thế giới kia cho ta chứ." Cái duy nhất mà Vietnam lưu tâm nhất là diễn biến và các nhân vật đáng chú ý. Cho dù không thích cái thứ hệ thống đểu cảng này nhưng phải nhờ nó nhiều hơn là cần thiết.

[ Tất nhiên rồi chứ không ngài chinh phục bằng niềm tin à!] KFC012 vẫn ngựa quen đường cũ, không bỏ cái thói khịa người. Ngay lập tức, Vietnam đen mặt, trán nổi gân, đến mức VN cũng phải đau đầu.

" Nồi cơm điện ngươi có thể im lặng được rồi, để Vietnam cãi nhau với ngươi thì đến khi nào mới xong hả?"

[...]


------------------------------

Đợi 10 bình chọn tôi viết tiếp. Nay viết mỏi tay quá, thoại cũng nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro