Chương 3 : Bữa Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm phút sau, Đới Manh cùng Mạc Hàn xuất hiện trên phố. Hiện tại đã là 3 giờ chiều, vẫn chưa phải giờ tan tầm, vậy nên đường phố Anh Lan không đông lắm. Tuyết trắng cùng sương mù lất phất, thoạt nhìn rất lãng mạn theo cách nói trong văn học Tây Dương xưa. Thích hợp cho cặp tình nhân đưa nhau đi trốn.

Đới Manh mặc áo choàng kín kẽ, kéo mũ áo trùm lên. Nàng lôi kéo Mạc Hàn đóng vai một đôi tình nhân đi dạo phố. Các nàng làm vậy là để tránh mặt bọn chó săn. Không thì chúng lại đánh hơi rồi tung điều bất lợi lên báo chí. Xung quanh, vài người Anh Lan đi lướt qua các nàng.

Thoạt nhìn, so với Đới Manh cao một mét tám thì Mạc Hàn chỉ có một mét sáu rất thấp. Độ chênh lệch chiều cao lý tưởng này, dạo gần đây được tung hô ghê gớm. Vậy nên các nàng đi cạnh nhau, cử động thân thiết, người xung quanh liền mặc nhiên các nàng là một cặp.

Người đi đường rất lịch thiệp không săm soi các nàng, hay chỉ trỏ. Đây chính là văn hóa người Anh Lan. Rất tôn trọng người khác. Đó là lý do Đới Manh  có thể thoải mái đi xuống phố với thân phận thị trưởng trong người.

Mạc Hàn đã cất mắt kính đi, kéo khăn choàng xám tro lên che non nửa mặt. Nàng đi sát bên Đới Manh , nhẹ giọng: "Thị trưởng, chúng ta đi đâu vậy?"

Để tránh bị đám người qua đường nghe ra ý tứ, Mạc Hàn vẫn luôn dùng quốc ngữ Đại Yên của các nàng để nói chuyện. Trái lại, Đới Manh ôm eo nàng khít lại, mỉm cười, dùng Anh Lan ngữ trầm ấm nói: "Đi ăn một bữa cơm Giáng sinh, được không? Kỉ niệm mười năm quen nhau?"

Mạc Hàn nghe xong lại hơi ngẩn người. Nàng như nhớ lại giáng sinh của mười năm trước. Khi ấy Đới Manh cũng như bây giờ chăm chú nhìn nàng. Nhưng khi ấy, các nàng đều là đôi bàn tay trắng. Thời gian đúng là thật nhanh...

Chợt một đoàn hướng đạo sinh của Anh Lan đi qua, lại bận bịu ôm rất nhiều phần quà gói giấy màu đẹp đẽ, vậy nên không cẩn thận đụng trúng Mạc Hàn.

Bất quá, trước đó Đới Manh  phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, kéo Mạc Hàn vào lòng bảo hộ. Đây dường như đã là bản năng của alpha, chỉ cần thứ gì trong lãnh thổ của mình, alpha đều sẽ bảo hộ, đặc biệt là với omega.

Đoàn hướng đạo kia cũng vô cùng hối lỗi. Một nam sinh trong số đó mặc áo len cùng mũ lông chồn, mắt nâu mũi cao, hắn vội dùng Anh Lan ngữ nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi rất lấy làm tiếc trước sự cố ý này, mong quý cô xinh đẹp lượng thứ sự thất lễ này."

Mạc Hàn hoàn hồn trong một giây, hơi thở chiếm hữu của alpha tràn vào lồng ngực nàng, nàng hơi bối rối kéo dãn khoảng cách khỏi Đới Manh . Lại quay sang, mềm nhẹ nói với nam sinh kia bằng Anh Lan ngữ: "Không sao, cậu nên cẩn thận hơn."

Nam sinh kia gật đầu, tuyết dính đầy trên người hắn, nhưng ý cười vẫn sáng sủa như ánh mắt trời. Hắn vui vẻ nói thêm: "Hôm nay là lễ Giáng sinh, chúng tôi định quét tuyết cùng trang trí cây thông! Còn có tặng quà cho các em nhỏ nữa!"

Mạc Hàn gật đầu: "Chúc may mắn."

Chỉ đơn giản là vô tình gặp phải, vậy nên sau đó các nàng lại đường ai nấy đi. Đới Manh nắm tay Mạc Hàn tiếp tục đi, những kiến trúc đặc thù của Anh Lan lướt qua mắt các nàng. Phải nói từ xa xưa, văn hóa đôi bên bán cầu đã khác biệt, vậy nên khó tránh có nét độc đáo riêng.

Chẳng qua, dù là ở đâu, điều không thể dời đổi là định kiến về omega. Ở Tây Dương xưa thì xem omega là "vật sở hữu" dưới đất bảo hộ alpha, một khi alpha bị alpha khác đánh bại, "vật sở hữu" cũng bị "đổi chủ". Còn ở Đông Yên xưa, thì omega lại là công cụ làm nhiệm vụ sinh nở, địa vị không cao là mấy.

Hiện tại dù hai miền đất này biến mất, chỉ còn địa cầu thời văn minh hiện đại. Còn có omega đã được đối xử bình đẳng, cũng có quyền bầu cử vào năm 1952. Bất quá, giờ đây, có thể giữ vị trí trọng yếu trên kinh tế hay chính trị, cơ bản không có chỗ cho omega.

Vậy nên một trợ lý toàn năng theo chân thị trưởng danh tiếng là omega. Điều này xác thực rất kì lạ, đó là vì sao tiếng tăm Mạc Hàn cũng có chút lan rộng.
Nhưng cũng chỉ có Đới Manh mới biết Mạc Hàn đã khổ sở thế nào để có được như hôm nay. Nàng ấy trung thành tận tụy, nàng ấy chu đáo tri kỉ, tất cả Đới Manh đều trân trọng.

Đới Manh mang Mạc Hàn đến một nhà hàng nhỏ. Không quá xa xỉ nhưng ấm cúng. Đới Manh dùng Anh Lan ngữ trao đổi với phục vụ, đại khái muốn một chỗ ngồi khuất nhưng có thể nhìn ra phố.

Nam phục vụ rất nhiệt tình, cười lên xã giao: "Yêu cầu quý khách thật lạ lùng."

Đới Manh  không giận chỉ cười, đồng thời kéo tay Mạc Hàn lại gần mình thêm. Nàng nói: "Thật phiền anh, omega của tôi không hợp với nơi quá lạnh hay quá gò bó."

Alpha là sinh vật cường đại bao nhiêu thì trái lại omega mềm yếu dễ vỡ bấy nhiêu. Vậy nên trước giờ trong một đôi phối ngẫu trong giai đoạn tình nồng, alpha đều tìm mọi cách chiều chuộng bạn đời. Đây là điều ai cũng biết.

Nam phục vụ kia gật đầu hiểu, cười đầy ngưỡng mộ: "Ồ, chúc mừng hai vị, hai vị rất đẹp đôi. Cảm phiền theo tôi."

Đới Manh gật đầu, theo chân của phục vụ.

Có lẽ hôm nay là lễ Giáng sinh, người Anh Lan đều chọn về nhà ăn cơm tối, vậy nên ở nhà hàng không quá đông, rất nhanh tìm thấy chỗ ưng ý.

Đới Manh chu đáo kéo ghế cho Mạc Hàn. Bàn ăn của các nàng sắp cạnh cửa sổ, có thể nhìn thấy qua cửa kính thủy tinh tuyết đang lất phất. Một cây thông giáng sinh nhỏ dựng giữa đại sảnh nhà hàng, từng dải đèn màu lấp lánh hắt ánh sáng nhu hòa lên sườn mặt Mạc Hàn.

Đới Manh  gọi món, nàng đặc biệt gọi thêm món súp cá hồi Mạc Hàn thích. Trước đó, nàng yêu cầu phục vụ mang trà nóng cho các nàng, nàng là sợ Mạc Hàn đi ngoài trời tuyết lâu, cảm thấy lạnh nên cố tình gọi như vậy.

Thở hắt ra một hơi, Mạc Hàn kiềm lòng không được cảm thán: "Thật nhanh..."

Đới Manh gật đầu, đáy mắt nhu hòa nhìn Mạc Hàn: "Đúng là thật nhanh, thời gian không chờ đợi một ai. Mười năm qua, vất vả cho em rồi."

Mười năm, đối với alpha đó không phải khoảng thời gian quá lâu. Nhưng với omega đang độ tuổi thanh xuân, mười năm là lấy đi toàn bộ của họ. Bao gồm những rung cảm đơn giản nhất của omega thời thanh thiếu. Hay cũng có thể, đó là khoảng thời gian omega tìm kiếm phối ngẫu phù hợp với mình. Vậy nên, tuổi trẻ với omega là thứ quý báu vô cùng.

Lúc Mạc Hàn đến với Đới Manh là khoảng thời gian đẹp nhất của thanh xuân. Mười năm lắng đọng cùng gian truân, các nàng từ bàn tay trắng dựng nên đại nghiệp. Mười năm thành công, mười năm đáng nhớ. Nhưng mười năm này cũng lấy mất tuổi trẻ tươi đẹp của Mạc Hàn . Nàng ở cạnh Đới Manh , từ bỏ cả những cảm tình cá nhân.

Em đến với tôi trong khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ nhất. Dành trọn năm tháng tươi đẹp ấy cho tôi. Vậy sau này, tôi xin chịu trách nhiệm với cả đời sau của em...

Mạc Hàn nhìn Đới Manh , mỉm cười lắc đầu, nàng nhẹ nhàng nói: "Thị trưởng đừng nói vậy. Không có thị trưởng, tôi cũng không được như ngày hôm nay."

Đới Manh mỉm cười: "Qua năm nay, chúng ta lại bắt đầu năm thứ mười một ở cạnh nhau. Không phải ai cũng có được mối quan hệ như chúng ta."

Mạc Hàn không quá lưu tâm đến ẩn ý trong lời của Đới Manh . Nàng nghĩ rất đơn giản, trong chính trường lừa gạt dối trá này, có được mười năm thân thuộc, e rằng rất khó.

"Thị trưởng nói không sai." Mạc Hàn nhẹ giọng.
Bên ngoài tuyết trắng rơi mờ ảo, từng dải đèn nê ông vẫn sáng lấp lánh. Vừa lúc phục vụ mang thức ăn đến, rất nhiệt tình nói: "Giáng sinh vui vẻ, chúc ngon miệng."

Mạc Hàn gật đầu, xã giao đáp: "Giáng sinh vui vẻ."
Sau đó Đới Manh cùng Mạc Hàn cùng nhau ăn bữa cơm Giáng sinh, không khí yên ắng mà hài hòa. Vì đặc thù công việc, các nàng không thường ở trong nước, những bữa cơm vào dịp lễ trên đất khách vẫn không ít.

8 giờ 25 phút, Đới Manh cùng Mạc Hàn rời nhà hàng xuống phố. Lúc này khắp nơi đều đầy sương giá, bóng người tấp nập chen chúc, tiếng nói cười huyên náo.

Các nàng lẫn vào đoàn người, để tránh đi lạc, các nàng nắm chặt tay nhau. Khóe môi Đới Manh cong cong, thoạt nhìn tâm trạng rất tốt.

Mạc Hàn đi bên cạnh Đới Manh , các nàng đi cũng không thật sự có mục đích. Chỉ đơn giản muốn cảm nhận chút không khí náo nhiệt của Anh Lan.

Tiếng nhạc khúc đặc trưng của Giáng sinh vang lên đều đặn khắp phố. Thi thoảng, vài người đi qua, dù không quen biết cũng cười cùng các nàng: "Giáng sinh vui vẻ."

Hoa tuyết rơi nhè nhẹ, cây thông ở các cửa hàng ven đường dính tuyết đến nở rộ.

Mạc Hàn xem đồng hồ đeo tay, đã 5 giờ 15 phút. Nàng khẽ kéo Đới Manh , thấp giọng: "Thị trưởng, không còn sớm, nên quay về khách sạn."

Tâm trạng Đới Manh có vẻ rất tốt. Nàng dừng lại, mỉm cười nhìn Mạc Hàn. Rồi mười phần tự nhiên, nàng nắm hai tay Mạc Hàn lên môi hít hà hơi ấm: "Sao vậy? Em lạnh sao?"

Mạc Hàn chậm rãi lắc đầu. Nàng không lạnh, áo ấm của nàng vốn được thiết kế đặc thù bằng len dạ, không nặng nề nhưng giữ nhiệt rất tốt. Đây là đặc quyền cho địa vị của nàng. Nàng được ưu ái hưởng chất lượng cuộc sống tốt hơn những omega khác. Đơn giản, vì nàng là omega dưới đất bảo hộ của Đới  thị trưởng.

"Thị trưởng, bên ngoài quá lâu không tốt." Mạc Hàn thấp giọng nói, ý tứ trong lời cả hai đều hiểu.
Đới Manh mỉm cười, ý cười không sâu nhưng chân thật. Hòa cùng khí trời đang u ám, nàng như ánh dương duy nhất ấm áp. Nàng nói: "Được rồi, đều nghe theo em."

Thân phận các nàng quá đặc thù, không thể tùy tiện bên ngoài quá lâu. Nếu phóng viên mò đến lại có thêm phiền toái.

Mạc Hàn rút điện thoại, gõ một dòng tin gửi đi. Chỉ chốc lát, liền có xe đến đón các nàng.

Đường phố Anh Lan vẫn náo nhiệt. Từng dải đèn màu lấp lánh lùi về sau.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro