Chương 4 : Ân cần quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ tối, Mạc Hàn cùng Đới Manh về đến khách sạn. Hiện tại mới là giờ cao điểm của Giáng sinh, nhưng các nàng lui về sớm. Nguyên nhân thực tế, Đới Manh cũng không muốn Mạc Hàn ở ngoài trời lạnh quá lâu.


Về đến phòng Đới Manh , Mạc Hàn dừng lại, báo cáo lịch trình của ngày mai: "Thị trưởng, sáng mai lúc bảy giờ ta sẽ dùng bữa sáng cùng nhà công tước Bỉ Xa. Sau đó, bảy giờ bốn mươi lăm phút ta sẽ đến sân bay. Đúng tám giờ mười phút, chuyến bay sẽ cất cánh về nước."

Đới Manh nhẹ gật đầu, khóe môi hàm chứa tình ý không dễ thấy. Nàng nâng tay, định phủi đi chút tuyết đọng còn dính trên tóc Mạc Hàn n. Nhưng chưa chạm đến đã thấy Mạc Hàn nhíu mày nghi hoặc: "Thị trưởng?"

Về đến khách sạn, các nàng không cần giả trang nữa. Đơn thuần trên quan hệ công việc, các nàng chỉ là cấp trên và cấp trên.

Dù các nàng có thân thiết, nhưng nó luôn trong một khuôn khổ vô hình. Khách quan mà nói chính là chủ tớ. Ngoài ra, quan hệ các nàng không hề dính chút dây dưa của alpha cùng omega. Dù rằng đó chỉ là quan hệ trên giường để thỏa mãn bản năng, cũng càng không có.

Đới Manh thu tay, sắc mặt không biến động, ý cười như ánh nắng chiếu qua lớp sương mù ánh xanh, nàng nói: "Hôm nay em lao lực nhiều rồi. Sớm chút về nghỉ ngơi, còn lại cứ để Tống Phan làm."

Tống Phan chính là vị trợ lý phụ của Mạc Hàn. Nàng cũng biết thân thể omega của mình có bao nhiêu yếu ớt, nàng cũng không định tự ngược bản thân. Vậy nên cúi người ba mươi độ: "Vâng, thị trưởng. Ngài ngủ ngon."

Đới Manh gật đầu: "Ân, em ngủ ngon."

Mạc Hàn lui về phòng mình. Đới Manh yên lặng nhìn nàng quay đi, đáy mắt chợt lóe cô đơn rồi biến mất.

Omega này nằm trong lãnh thổ của nàng, là thuộc về nàng, nhưng cũng không thuộc về nàng. Với bản tính bá đạo của một alpha, không biết bao lần Đới Manh có ý định mạnh mẽ chiếm đoạt Mạc Hàn .

Nhưng nàng không làm vậy, đơn giản, nàng tôn trọng nữ nhân mà nàng yêu.

Về đến phòng mình, Mạc Hàn vừa đóng cửa phòng vừa xem đồng hồ đeo tay. Đã 10 giờ 15 phút, vẫn còn dư dả mấy tiếng đồng hồ để tịnh dưỡng.

Nàng mở điện thoại, trừ vài tin tức từ chính phủ thì có tin nhắn báo từ sim khác trong điện thoại. Là mẹ nàng, bà ấy nhắc nàng bảo trọng sức khỏe, đặc biệt khí hậu ngoại quốc không mấy tốt.

Mạc Hàn cảm thấy tâm mềm đi cùng chua xót. Mấy năm qua, nàng chỉ chăm chú gầy dựng sự nghiệp bản thân. Dần dần ít về nhà, mẹ nàng hẳn rất cô đơn.

Với một omega, từ trong xương cốt vẫn luôn có một loại bản năng nguyên thủy. Chính là tìm phối ngẫu phù hợp rồi xây tổ ấm. Đó gọi là bản năng dựng tổ, mỗi omega đều muốn chăm chút và giữ gìn "tổ của mình" thật gọn gàng và an toàn. Bất quá, Mạc ba đã nhiều năm ra đi, Mạc Hàn lại thường bên ngoài, đơn độc mẹ nàng ở nhà lạnh lẽo, làm sao tìm ra an toàn?
Mạc Hàn muốn gọi cho mẹ, nhưng nàng không làm.

Hiện tại còn đang trong vùng phủ sóng của Anh Lan quốc. Ai biết cuộc nói chuyện của nàng có bị thu âm rồi gây nên bất lợi hay không.

Mạc Hàn gõ một dòng tin dài, dùng mật tin gửi cho mẹ. Tin gửi đi rồi, nàng lại ngồi trên giường ngẩn người. Cuối cùng mệt mỏi tháo gọng kính đặt xuống. Có lẽ, mấy năm qua, nàng đã quá vô tâm với mẹ ruột mình rồi...

...

Sáng hôm sau, đúng như lịch trình Đới Manh ăn bữa sáng cuối trên đất Anh Lan trước khi về nước.

Công tước Bỉ Xa vô cùng nhiệt tình. Thường xuyên cười nói, Đới Manh đôi lúc tán gẫu vài câu. Không khí mang mùi vị chính trị mà hòa bình.

Cuối cùng công tước Bỉ Xa lại nhìn Mạc Hàn đang đứng sau Đới Manh , thâm ý nói bằng Anh Lan ngữ : "Nếu không phải vóc người omega mềm yếu đặc thù. Tôi không nhận ra cô ấy là omega."

Đới Manh hơi động chân mày, cười xã giao: "Đúng vậy, trợ lý của tôi rất có tài."

Công tước Bỉ Xa hơi đổi sắc mặt. Ý cười có chút lúng túng. Trong thế giới của alpha, lãnh thổ rất quan trọng, bởi alpha nào cũng có tính chiếm hữu cao vô cùng. Vậy nên một lời của Đới Manh đã tuyên cáo lãnh thổ rõ ràng. Mạc Hàn là của nàng, đây là tín hiệu cảnh cáo gửi cho alpha khác, cụ thể chính là tên công tước này.

Từ lúc đó về sau, công tước Bỉ Xa không nhắc

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro