Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Cảm nhận được nguồn nhiệt

Sáng sớm hôm sau, Thái Anh thức giấc, Lệ Sa vẫn đang ngủ say.

Động tác của Thái Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, sau đó cúi người dùng má lặng lẽ áp lên mặt Lệ Sa một lúc, rồi lại đưa tay ra sờ trán Lệ Sa.

Sau một hồi cảm nhận, cuối cùng Thái Anh cũng yên tâm, đã triệt để hạ sốt, sáng nay sẽ nấu thêm hai món ăn thanh đạm ăn cùng cháo cho Lệ Sa, tới tối lại bổ sung một chút dinh dưỡng là ổn thỏa.

Thái Anh nhẹ chân nhẹ tay xuống giường thay quần áo, sau đó xuống nhà làm bữa sáng.

Khi Lệ Sa tỉnh giấc liền nhìn chằm chằm trần nhà mấy giây, đã không cảm nhận cảm giác mệt mỏi và thiếu sức lực trên người nữa, có lẽ sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Tối qua vẫn còn chút nặng nề, cho nên sau khi uống thuốc xong liền ngủ rất sớm, không thể nghĩ ra Thái Anh muốn chuẩn bị làm gì.

Chiều qua Lệ Sa cảm nhận được dường như Thái Anh đã quyết định chuyện gì đó, vì sau khi nói xong câu sau nói sẽ không gặp lại Mạnh Dịch An nữa với cô, cô cảm nhận được một hơi lạnh xa lạ.

Nhưng rõ ràng lúc đó Thái Anh rất dịu dàng, loại cảm giác này tới từ đâu?

Lệ Sa lắc đầu, ngồi dậy dựa vào dầu giường. Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, chú kia không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt Thái Anh. Lần trước đã nói rõ ràng như thế, hôm qua còn muốn liên lạc với Thái Anh nói những chuyện này, vậy nên chấp nhận hậu quả.

Cô xuống giường đánh răng rửa mặt, mặc áo khoác xuống nhà.

Thái Anh thái dưa chuột, sau khi Lệ Sa đi tới gần có thể ngửi được mùi thơm mát mẻ.

"Chào buổi sáng cô Anh." Lệ Sa dừng bên cạnh Thái Anh, mặt mày cong lên.

"Chào buổi sáng, ngủ ngon không?" Thái Anh cười lên, dừng động tác trong tay lại, quay đầu nhìn Lệ Sa.

Nhìn tinh thần của Lệ Sa đã hồi phục rất nhiều, âm thanh sáng rõ, mái tóc đen láy, khi mím môi cười lên liền lộ ra mấy phần sạch sẽ trên khuôn mặt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ.

"Vâng, hơn nữa cảm thấy sức khỏe đã không còn vấn đề gì nữa."

"Vậy thì tốt." Thái Anh cười cười với Lệ Sa, "Ra ngoài đợi đi, lát nữa ăn sáng uống thuốc thêm bận nữa để theo dõi thêm."

Lệ Sa gật đầu đồng ý, Thái Anh quay đầu tiếp tục thái dưa chuột, âm thanh dao chạm xuống thớt vang vọng trong nhà bếp.

Lệ Sa vén những sợi tóc tán loạn khi Thái Anh cúi đầu ra sau tai cho cô ấy, sau đó nhìn khóe môi cô ấy cong lên vì động tác của bản thân.

Từng cảnh tượng chăm sóc bản thân trong hai ngày qua của Thái Anh liền lặp lại trong đầu Lệ Sa, tối hôm kia là bận bịu nhất. Phải đo nhiệt độ, phải uống thuốc, hơn nữa vì sốt cao không hạ nên liên tục tỉnh lại trong đêm.

Mỗi lần tỉnh lại đều có thể cảm nhận được Thái Anh đang ôm bản thân, tay nhẹ nhàng an ủi sau lưng, mới có thể yên tâm tiến vào giấc ngủ trong sự bảo vệ như thế.

Lúc đó còn choáng váng, hôm qua cũng mơ màng, nhưng hôm nay Lệ Sa có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc. Cô vô cùng ỷ lại vào người cho bản thân cái ôm trong đêm tối, ỷ lại vào người cho linh hồn cùng cơ thể mình cảm giác an toàn, cô cũng đau lòng người này vì liên tục phá vỡ những thói quen sinh hoạt tốt vì bản thân.

"Cô Anh." Lệ Sa tiến lại gần thêm chút nữa, khẽ nói: "Cháu muốn ôm cô."

Thái Anh cười một tiếng, "Đừng nghịch, ra ngoài đợi..."

Âm thanh cùng động tác thái dưa chuột trong tay Thái Anh đồng loạt dừng lại, phòng bếp yên tĩnh như thể có thể nghe được âm thanh nhỏ bé khi có cây kim rơi xuống sàn. Thái Anh bị hai chiếc tay vòng lấy, cơ thể mềm mại dính lên lưng, vai cũng bị sức nặng đè lên, cùng lúc cảm nhận được nguồn nhiệt bên tai.

Tất cả những thứ ấy mang lại cho Thái Anh cảm giác thân mật lại dịu dàng, tuy không quan tâm tới lời từ chối của cô ấy, nhưng không mang theo bất kì tính xâm lược nào.

"Cô Anh, hai ngày nay cô vất vả rồi." Âm thanh của Lệ Sa khẽ khàng nói, "Phải cặp nhiệt độ cho cháu, phải nấu nướng cho cháu, phải theo dõi cháu uống thuốc. Cháu biết cô rất mệt, tối hôm kia cháu sốt rất khó chịu, không ngủ được bao lâu liền tỉnh lại, mỗi lần tỉnh lại đều thấy cô chưa ngủ."

Thái Anh không lên tiếng, khóe miệng vẫn có độ cong.

Lệ Sa ôm chặt thêm chút nữa, âm thanh dính sát bên tai: "Nếu không phải vì cháu, cô cũng không cần thức khuya dậy sớm, hơn nữa cuối tuần cũng có thể về thăm ông bà Phác, không cần sốt ruột quay về như thế."

"Lệ Sa..."

"Cô Anh." Lệ Sa chặn lại Thái Anh muốn an ủi, lên tiếng giống như hứa hẹn: "Sau này cháu cũng sẽ chăm sóc cô, giống như cô chăm sóc cháu."

"Phì..." Thái Anh cười thành tiếng.

Đứa trẻ này vẫn thẳng thắn không thôi, lời này có ý như thể mong muốn sau này cô ấy đổ bệnh. Nếu để những người có tâm địa ở bên ngoài nghe được những lời này, sợ là không biết sẽ đồn đại như thế nào.

Nhưng Thái Anh biết, suy nghĩ của Lệ Sa chỉ đơn thuần muốn nói sẽ chăm sóc bản thân, chỉ đơn giản như thế mà thôi.

"Cô cười gì đấy ạ?" Lệ Sa khó hiểu, hỏi.

"Không có gì." Thái Anh thu lại ý cười, buông dao và dưa chuột trong tay xuống, quay người đối mặt với Lệ Sa, dịu dàng nói: "Giữa chúng ta không cần nói những lời này, huống hồ không phải lúc nhỏ cháu từng nói với cô rồi sao, nói trưởng thành rồi sẽ tốt với cô như cô tốt với cháu. Sao thế, hiện tại đã quên rồi à?"

"Không, cháu không quên." Lệ Sa lập tức lắc đầu, sau đó sắc mặt nghiêm túc hơn, "Cháu sợ cô coi những lời lúc trước là lời trẻ con không để tâm, cho nên cháu muốn nói lại lần nữa những lời từng nói với cô lúc trước."

"Thật à? Vậy cô có thể vui vẻ thêm lần nữa giống trước kia rồi." Trong mắt Thái Anh ngập tràn ý cười dịu dàng.

Người có tính cách thẳng thắn lại không mẫn cảm có khuyết điểm là có lúc nói chuyện sẽ khiến người ta không thoải mái, nhưng sự hướng nội của Lệ Sa cũng ít nhiều bù đắp được điểm này. Lệ Sa rất khó thân thiết với người khác, hơn nữa có rất ít người có thể vượt qua thời gian quá độ sau khi quen biết cô, hiện tại chỉ có hai người là Kim Trân Ni và Dương Thư Hàm, ngay tới Tô Mạn cũng không được tính.

Trừ phi có người không thân thiết liên tục làm chuyện khiến cô không thích, nếu không cô sẽ không nói ra những lời khiến lòng người khó chịu.

Nhưng Lệ Sa như thế lại có một điểm khiến người ta vô cùng yêu thích, chính là khi dỗ người dường như không bao giờ thất bại, hơn nữa trong định nghĩa của cô, những lời ấy không phải là "dỗ", chẳng qua là lời thật lòng mà thôi.

Vì sự phối hợp của Thái Anh, trái tim Lệ Sa trở nên ngọt ngào, khóe môi cong lên ý cười: "Vậy cháu có thể ăn thịt không ạ? Cháu sắp quên vị của thịt rồi."

Thái Anh nhướng mày cười lên, véo mũi Lệ Sa: "Mèo nhỏ tham ăn, ăn xong bữa này đã, tối nay cô sẽ làm thêm đồ ăn cho cháu."

Con ngươi Lệ Sa sáng lên: "Cháu muốn ăn sườn xào, thịt kho tàu."

Hai tay Thái Anh khẽ véo má Lệ Sa, trêu chọc nói: "Cả ngày chỉ nhớ đồ ăn thức uống, không phải là đồ ngọt thì là thịt thà."

Lệ Sa thật biết chọn đồ ăn nhiều chất béo, hơn nữa thường ngày cũng không kén ăn, nhưng ăn thế nào cũng không béo. Tuy dáng người đẹp không dựa vào luyện tập, nhưng đẹp ở chỗ đủ cao đủ gầy, tỉ lệ cơ thể cũng không tệ, mặc quần áo gì cũng rất hợp người.

Lệ Sa híp mắt cười, nụ cười lộ ra hai chiếc răng khểnh ngọt ngào hơn mấy phần so với mỉm cười nhàn nhạt.

Thái Anh trêu xong liền nhìn nồi cháo của mình, vỗ lên tay đang quấn chặt lấy eo mình của Lệ Sa, "Được rồi, ra ngoài đợi ăn sáng đi, cô xào dưa chuột với ngô nữa là xong."

"Vâng, vậy cháu ra ngoài đây." Lệ Sa lưu luyến buông Thái Anh ra, kéo áo khoác ngoài rồi ra khỏi nhà bếp.

Ăn sáng xong, Thái Anh nói muốn ra ngoài, sẽ nhanh chóng quay về, không quá buổi trưa.

Lệ Sa tiễn cô ấy ra cửa, không hỏi cô ấy muốn đi đâu, vì Lệ Sa có thể đoán được đại khái Thái Anh muốn làm gì.

Cô chú ý tới ngữ điệu của Thái Anh, tuy không khác bình thường, nhưng nội dung câu nói lại khác thường. Bình thường Thái Anh muốn làm gì đều sẽ nói thẳng với cô, nhưng lần này chỉ nói phải ra ngoài hơn nữa còn xác định thời gian quay về.

Điều này đại diện cho việc Thái Anh không định để cô biết bản thân muốn làm gì, nhưng đồng thời Thái Anh cũng rất rõ ràng kết quả, chính vì như thế mới kết luận có thể về nhà trong buổi trưa.

Mà kết quả này có lẽ chính là điều hôm qua Thái Anh nói với cô, Mạnh Dịch An sẽ không xuất hiện trước mặt họ nữa.

Lệ Sa vô cùng yên tâm với thái độ giải quyết chuyện này của Thái Anh, nhân lúc Thái Anh ra ngoài, cô cũng có một chuyện quan trọng khác phải làm.

Nhìn số điện thoại vừa lưu lại không lâu trong điện thoại, Lệ Sa trầm tư một lúc, cuối cùng đưa ngón cái ấn xuống.

Tối qua nhân lúc Thái Anh đi tắm, Lệ Sa mở danh bạ điện thoại của Thái Anh lên, lét lút ghi lại số điện thoại của Lam Vu Hân.

Lam Vu Hân lúc này đang ở căn biệt thự lớn của bản thân, khó khăn lắm mới có chút thời gian nhàn rỗi, không hề muốn ra ngoài nửa bước.

Nhưng cho dù ở nhà Lam Vu Hân cũng cần giải trí, gần đây thật sự đọc quá nhiều tiểu thuyết Bách hợp khiến bản thân bắt đầu nảy sinh hứng thú với những người phụ nữ vừa mềm vừa thơm. Khi sinh ra hứng thú này, người đầu tiên Lam Vu Hân nghĩ tới chính là Thái Anh, một người phụ nữ nhiều năm không có đối tượng, hơn nữa lại rất dịu dàng lí trí, tuyệt đối là người thích hợp nhất để qua lại.

Nhưng người phụ nữ này là Thái Anh, sự nhiệt tình của Lam Vu Hân vẫn lặng lẽ biến mất quá nửa. Cho dù đời sống riêng tư hay chuyện công việc, Thái Anh đều vô cùng sạch sẽ, không thể đồng ý làm loạn với bản thân.

Cho nên lúc này một người phụ nữ đứng trước mặt Lam Vu Hân, một người phụ nữ thanh tú, trong mắt còn có sùng bái và cẩn trọng.

"Chị Hân, cảm ơn chị bằng lòng gặp em trong thời gian nghỉ ngơi."

"Ờ..." Lam Vu Hân khoác chiếc áo ngủ lụa màu đen, cổ áo tùy tiện thả lỏng, hai chân đan lấy nhau lười biếng dựa vào sô-pha, "Nghe mọi người nói em rất thích tôi? Mỗi lần tôi về công ty đều muốn tìm tôi, nhưng tôi không để ý em?"

"Vâng, em rất thích chị, nhưng chị không để ý em..." Người phụ nữ vội vàng xua tay, trên mặt nổi lên vệt đỏ, ánh mắt trốn tránh không dám đối diện với ánh mắt của Lam Vu Hân, "Là do chị quá bận, không có thời gian gặp người khác, những fan hâm mộ chờ đợi dưới công ty chị cũng không gặp mấy người."

"Ờ." Lam Vu Hân gật đầu, "Em kí hợp đồng bao lâu rồi?"

"Hơn một năm ạ."

Lam Vu Hân lắc đầu, kí hợp đồng hơn một năm mà không có chút danh tiếng nào, có lẽ cũng không có tiền đồ. Hơn nữa tuy người này dũng cảm tới tìm bản thân, nhưng Lam Vu Hân luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, chính là không có cảm giác.

Suy nghĩ muốn thử với phụ nữ của Lam Vu Hân mạnh mẽ đè lại, đúng lúc này điện thoại vang lên.

Số điện thoại lạ?

Lam Vu Hân nhíu mày, liếc người phụ nữ trước mặt một cái, nói: "Em về trước đi, đột nhiên tôi có chút chuyện, lần sau nói tiếp."

"Dạ... vâng, tạm biệt chị Hân."

Trước khi người phụ nữ kia rời đi dáng vẻ có chút thất vọng, Lam Vu Hân thở phào một hơi, nghe máy.

"Chị Lam."

Trái tim Lam Vu Hân thắt lại, giọng nói này có chút quen tai, liền vội hỏi: "Em là bạn nhỏ à?"

Lệ Sa im lặng giây lát, mím môi, thừa nhận cách gọi kia: "Là em."

"Ha ha ha, sao em lại gọi điện thoại cho chị?" Chút phiền phức ban nãy của Lam Vu Hân biến mất sạch sẽ, "Sao thế? Muốn hẹn chị ra ngoài chơi à?"

Lệ Sa vô thức lắc đầu, giây tiếp theo mới nghĩ ra đối phương không nhìn thấy, sau đó âm thanh khẽ khàng mang theo chút nghiêm túc nói: "Không ạ, chị Lam, em có chuyện muốn hỏi chị, chuyện rất quan trọng."

Ý cười trên mặt Lam Vu Hân lập tức ngưng trệ, khoảnh khắc này hai người đều cảm thấy có thành phần khác thường lan tràn trong không khí.

Giữa Lam Vu Hân và Lệ Sa có gì để hỏi đây? Chẳng qua chính là Thái Anh. Lam Vu Hân nhanh chóng nghĩ tới chuyện này, mà Lệ Sa cũng biết trong lúc im lặng Lam Vu Hân chắc cũng đoán được cô muốn hỏi gì.

Rất lâu sau, Lam Vu Hân lên tiếng: "Em nói đi."

Lệ Sa hít sâu một hơi, tay trái nắm lấy điện thoại, tay phải vô thức nắm lại thành quyền, hít sâu một hơi xong cố gắng giữ ngữ điệu bình tĩnh: "Em muốn biết về chuyện đã xảy ra với cô Anh vào khoảng hai mươi tuổi, chính là chuyện mà mọi người đều biết. Còn cả người tên Cao Diên theo đuổi cô Anh vào bốn năm trước, tại sao cô ấy lại phải đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có liên quan tới mười mấy năm trước, em muốn biết những chuyện này."

Lam Vu Hân không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tại sao phải biết những chuyện này?"

"Chị Lam, em không muốn để cô Anh tiếp tục chịu tổn thương nữa." Lệ Sa đi qua đi lại ở trong phòng, cô có thể giữ được sắc mặt cùng âm thanh bình tĩnh dù trong lòng có chút lo lắng cùng khẩn trương, nhưng không cách nào khống chế được phản ứng của cơ thể.

"Thái Anh sao thế?" Suy nghĩ của Lam Vu Hân chuyển động, lập tức ngồi thẳng người.

"Chú Mạnh kia liên tục tới tìm cô ấy."

Lam Vu Hân thở dài: "Cái này thì chị biết, người tên Mạnh Dịch An kia rất cố chấp."

Lệ Sa dừng bước bên tường, sắc mặt dần lạnh đi, con ngươi cũng tối lại, "Cô Anh từng nói với em, cô và chú kia chia tay là vì chú kia không cảm nhận được tình yêu nên buồn bã, cô Anh rất sợ tổn thương chú kia. Nhưng chú kia luôn tới tìm cô Anh, khiến cô Anh cảm nhận được tổn thương mà bản thân gây ra cho chú kia... Chị Lam, không phải đối với cô Anh mà nói, mỗi lần chú kia xuất hiện là sự giày vò sao?"

Lam Vu Hân cảm thấy vô cùng kinh ngạc với những lời này của Lệ Sa, bản thân không thể không thừa nhận Lệ Sa nói đúng. Khi Thái Anh sắp chia tay và sau khi chia tay không lâu, tình trạng này nghiêm trọng nhất.

Mạnh Dịch An sai ở chỗ rõ ràng biết Thái Anh có bóng ma tâm lí, nhưng vẫn kích thích Thái Anh, treo những từ như "tổn thương" và "buồn bã" ngoài miệng.

Đại khái Mạnh Dịch An không thể hiểu nỗi sợ của Thái Anh, không thể cảm nhận như bản thân từng trải, cho nên luôn buột miệng nói ra những lời rất bình thường nhưng có lực sát thương trí mạng với Thái Anh.

"Em nói đúng." Ngữ điệu của Lam Vu Hân nghiêm túc hiếm thấy, "Khoảng thời gian Thái Anh và Mạnh Dịch An chia tay, mỗi lần Mạnh Dịch An nói cảm thấy buồn bã, mỗi lần nói Thái Anh làm tổn thương anh ta, đều là như đâm dao vào ngực Thái Anh. Nhưng anh ta không hiểu rốt cuộc bản thân đã làm gì, anh ta phân chia giữa việc của bản thân với Thái Anh cùng chuyện kia một cách rạch ròi, nhưng sự thật vốn dĩ không cách nào phân chia, vì Thái Anh mãi không thể thoát khỏi ảnh hưởng của chuyện kia."

"Chị Lam..."

Lam Vu Hân không để ý Lệ Sa, đột nhiên cười nói: "Hiện tại chỉ là Thái Anh quen rồi, cho nên không biểu hiện ra, nhưng không đại diện cho việc cô ấy sẽ không đau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro