Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Cao Tổ băng hà, thái tử Quyền Du Lợi lên ngôi, nhưng quyền hạn thật ra vẫn nằm trong tay Lữ hậu. Truyền tích về việc Lữ hậu và Cao Tổ cùng nhau lập quốc vẫn còn được bao phụ nữ trong kinh thành ngưỡng mộ, nhưng chuyện bà biến ái phi, Thích phi của Cao Tổ thành lợn lại càng được nhắc đến nhiều hơn. Thích phi là ái phi được Cao Tổ sủng ái nhất, nhưng khi chết đi, Lữ hậu đã dùng cực hình tàn nhẫn nhất thời đó, là Lợn tinh (cắt tay, chân, mũi, móc mắt, cắt lưỡi, cho uống thuốc độc để tắt tiếng, làm điếc tai).

''Tỷ, tỷ có nghĩ là cậu mà lấy cháu là lạ lắm không?'' Trịnh Tú Nghiên hỏi tôi. Giật mình, tôi vội lấy tay che miệng muội ấy. ''Tú Nghiên, nhiều người xung quanh có thể nghe thấy. Muội không thể nói bậy ở đây, nếu có ai biết, chúng ta sẽ quay lại khu nhà nô lệ đó''. Phản ứng của tôi làm Trịnh Tú Nghiên sợ hãi, mắt mở to, gật đầu lia lịa. Tôi nhấc tay ra, và đánh nhẹ vào đầu muội. ''Nếu muội không nghe lời, tỷ sẽ phạt và bắt muội học''. Muội ấy trả lời với vẻ mặt nhăn nhó ''Muội hiểu rồi''. Trịnh Tú Nghiên viện một lý do để bỏ đi, né tránh những gì tôi sắp giảng dạy. Nhìn theo bóng muội ấy, tôi thở dài, đau lòng. Muội còn quá nhỏ khi chúng tôi bị đem vào đây. Muội không có được tình yêu thương của cha mẹ, lớn lên trở thành một nô tì. Mẹ mất sớm, là tỷ mà tôi không làm gì được cho tiểu muội của mình.

Khi kiệu Hoàng hậu đến, tôi đến đại điện để tháp tùng, lễ tạ ân trên rồi trở về Vị Ương cung. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Từ Châu Hiền. Nàng đẹp, nhưng không có sự ngây thơ mà lứa tuổi đó đáng ra phải có. Trang sức trên đầu nặng trĩu, làm nàng cuối đầu xuống nhưng vai vẫn giữ.

Tôi không nỡ thấy nàng như vậy, tôi đưa tay ra giúp nàng giữ lấy phục sức. Nàng quay lại và cười ''Khanh tên gì?''

Tôi cười đáp lại ''Bẩm, thần là Mỹ Anh''

''Vậy khanh là cháu gái của Thừa tướng Hoàng''

Tôi giật mình, nàng biết quá nhiều so với độ tuổi này ''Bẩm, đúng ạ!''

Nàng lại cười, và nhắm hờ mắt ''Ta nghe nói về khanh, mẫu hậu nói khanh rất thông minh, xinh đẹp. Mẫu hậu nói đúng''.

Công chúa Lỗ Nguyên và mẫu thân tôi là thâm giao đến khi mẫu thân tôi bệnh rồi thì mất liên lạc. Có lẽ bà nhắc đến tôi lúc nhỏ. Còn bây giờ, tôi không dám nhận là đẹp, làm việc vất vả bao nhiêu năm, bàn tay tôi đã chai sạn, tôi không còn là một tiểu thư.

''Bẩm Hoàng hậu, công chúa Lỗ Nguyên đã quá lời''. Tôi khiêm tốn trả lời.

Nội cung là chốn hiểm nguy, tăm tối. Một bước đi sai là sẽ lãnh lấy cái chết thảm.  Cho dù Hoàng hậu còn trẻ tuổi, tôi cũng không dám xem thường, cúc cung tận tụy, bên vua như bên hổ, tôi biết rõ điều này.

Tôi nhìn nàng khi nàng ngồi thẳng dậy. Hoàng thượng đã đến khi tiệc tàn.

Hai hàng cung nữ mặc đồ đỏ đứng chờ người.

Tôi nắm lấy tay Hoàng hậu và khẽ siết nhẹ. Nàng hiểu, đứng dậy cúi chào ''Hiền Nhi kính chào hoàng thượng''

Tôi đứng sững, tôi cố gắng đánh lạc hướng việc nàng đã dùng sai danh xưng, bước tới mời Hoàng thượng một tách trà.

Hoàng thượng nhìn tôi thắc mắc, rồi cười với Hoàng hậu: ''Hiền Nhi đứng lên. Để xem, Hiền Nhi đã lớn thế nào?''

Châu Hiền quên mất trên đầu đang đeo mão rất nặng, vội đứng lên, ngã nhào vào Hoàng thượng, cười ''Hiền Nhi đã lớn, đã cao tới ngực của cậu''.

Hoàng thượng vỗ lưng nàng, bảo tôi hãy tháo mão đội đầu của nàng xuống. Tôi bước tới, tháo từng chiếc kẹp ra.

Tôi cảm thấy ánh mắt nhà cua đang nhìn mình và cả thân người tôi như nóng lên vì ngại ngùng. Tôi lén nhìn Người, Hoàng thượng đang ngồi nghỉ, mắt hướng về phía chúng tôi. Tôi không biết Người đang nhìn ai, Châu Hiền hay tôi.

Hoàng thượng lâm bệnh gần một năm, sắc mặt ngài tái nhợt. Ông nội tôi từng nói Người không có được sự uy nghiêm mà Cao Tổ đã có, nhưng Người là một người tốt. Thế nhưng ánh mắt tò mò liên tục dán vào tôi, tôi đã không tin lời của ông nội là đúng.

Tôi bỏ trang sức trên đầu Hoàng hậu ra, và xin cáo lui.

''Ở đây hầu hạ trẫm và Hoàng hậu''. Người nói mà không quay qua nhìn tôi.

Tôi nghe thấy và bước sang một bên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro