Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi đã thuê bức tranh Bách tử (trăm con) để cầu phước cho Hoàng thượng và Hoàng hậu sớm có thái tử, nhưng Hoàng hậu còn quá nhỏ...

Gió ban đêm rất lạnh, tim tôi, cả người tôi lạnh buốt. Không lâu sau tôi đã nghe tiếng thở đều đều, Hoàng hậu đã thiếp đi. Hẳn là một ngày dài đối với nàng. Tôi ngồi bên ngoài, tay cầm ống tre và bút lông. Tôi được lệnh ghi lại tất cả những gì diễn ra trên long sàn giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng. Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, không có gì để nói cả.

Đột nhiên tôi cảm nhận hơi ấm trên người mình. Một tấm áo choàng thêu hình con rồng đặt trên vai. Tôi quay sang hoảng hốt, bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt chỉ cách mặt mình một gang tay. Ánh mắt của Người sáng lên như những ngôi sao, đang hướng về tôi, khóe môi nhếch lên như đang cười. Tôi nhìn và không thốt nên lời.

Rồi bỗng như bị kéo về với thực tại, tôi vội đứng lên, cúi chào, nhưng tay Người đã giữ tôi lại, người ra lệnh dừng lại bằng cử chỉ của bàn tay.

Người ngồi xuống cạnh tôi, lấy cây bút lông khỏi tay tôi và viết ''Nàng sợ ta à?''

Tôi nhúng bút vào lọ mực và viết ngay sau đó ''Vâng''

Người cuối đầu và viết tiếp. Tôi nghiêng đầu nhìn Người. Lúc đó, Người không còn là Hoàng thượng mà là một vị đại huynh dịu dàng. Người có hương của các loại thảo dược, rất hợp với thái độ nhẹ nhàng. Ánh mắt Người như buồn phiền, chìm trong nhiều xúc cảm, làm tôi thấy nỗi buồn như lan san cả tôi.

''Ta nhớ khi ta còn là thái tử. Ta đã nghe về nàng. Cháu gái của Thừa tướng rất tài giỏi. Ba tuổi đã thuộc tứ thư ngũ kinh, năm tuổi đã múa hát rất hay. Bây giờ gặp mặt, nàng có thể viết tặng ta một bài hát?''. Người đẩy ống tre về phía tôi, hồi hộp chờ đợi.

Tôi đón lấy, và viết ''Kiến thức của nô tì nông cạn, 5 năm rồi không cầm bút, đã quên phải viết tên mình thế nào''

Thất vọng, vươn tay ra vuốt tóc tôi.

Tôi không dám cử động mà chỉ ngồi nhìn Người.

Bỗng nhiên thấy ánh nến, sợ hãi bao trùm lấy tôi.

Tôi quay đi, quỳ gối xuống. Cánh tay dài của Người hình như không đủ sức bất động trong không trung. Sau một lúc, Người rút tay về, che miệng và ho nhẹ.

Tình yêu của Hoàng thượng có thể bảo vệ tôi lúc này, nhưng tôi sợ  Thái hậu hơn hết. Ai cũng biết, những người con gái đều có kết cục đau thương. Thái hậu không thích người phụ nữ nào mê hoặc vua, như Thích phi trước đây.

Người thở dài và quay đi, rời khỏi hậu cung, áo khoác trắng bay trong gió, thất vọng.  Tên tùy tùng lên tiếng thỉnh an, tôi nghe tiếng chân rời xa.

Tôi vẫn phục người dưới đất, trán đặt trên tay.

Cho đến lúc không còn tiếng động nào, tôi mới ngước lên, nhìn theo bóng hình đã xa.

Buổi sáng dậy, mặt trời rọi qua cửa sổ, làm cả hoàng cung sáng rực.

Tôi vươn vai, và quay vào hậu cung ''Bẩm Hoàng hậu, Thái hậu đang chờ Người thỉnh an''

Châu Hiền có vẻ không biết Hoàng thượng đã rời cung, ngồi dậy, dụi mắt và quay sang, không thấy Hoàng thượng đâu, nàng hỏi ''Hoàng thượng cữu cữu đâu rồi?''

Tôi cười đáp lại ''Bẩm, Hoàng thượng đã đăng triều. Nay Hoàng hậu đã thức giấc, nô tì xin phép được hầu hạ''

Châu Hiền gật đầu.

Trước khi hầu hạ Hoàng hậu, tôi đã được dạy các nguyên tắc và lễ nghi cung đình. Cho dù chưa có gia đình, tôi cũng biết chuyện gì xảy ra trên chiếc giường tân hôn. Tấm trải giường không có gì khác, không là điều mà Thái hậu và công chúa mong thấy.

Tôi thở dài, đỡ Hoàng hậu lên và giúp người chải tóc.

Tôi nghĩ đó là điều trớ trêu trong vị trí Hoàng hậu. Cho dù lúc nào, ở đâu, Người cũng không có tự do. Chỉ như một vật trang trí, khi cần thì ra mắt, không ai quan tâm cảm nhận của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro