Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây sẽ là lần đầu tiên tôi tiếp kiến Thái hậu. Tôi hơi run sợ, vẫn không hiểu tại sao bà lại thả tôi ra. Nếu chỉ vì để chăm sóc Hoàng hậu, bà đã không cần tôi. Câu hỏi cứ ám ảnh lấy tôi như đứa trẻ nhìn vào cái giếng không đấy. Dù biết là nguy hiểm tôi không khỏi tò mò, tôi không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra, tôi phải tìm ra lý do.

''Điệt nhi kính chào Thái hậu'' Trước khi nàng nói dứt câu, người mama già đã đến đỡ nàng dậy.

''Hiền Nhi, đến đây để ai gia xem con nào''. Giọng nói dịu dàng phát ra từ bên trái tôi. Công chúa Lỗ Nguyên cũng có ở đó. Hoàng hậu cúi chào lễ phép rồi sà vào lòng mẹ

Tôi quỳ xuống thỉnh an Thái hậu, Công chúa, chờ một lúc lâu vẫn không thấy họ đáp lại, nhưng tôi không dám đứng lên, vẫn quỳ đó. Tấm thảm trải bên dưới là loại lông thú thật, làm mũi tôi ngứa ngáy nhưng tôi vẫn bất động.

''Hoàng Mỹ Anh, ngẩng đầu lên ai gia xem''. Một giọng nói sâu trầm từ phía trên.

Tôi trả lời và ngước lên. Thái hậu trẻ hơn tôi tưởng tượng. Bà chỉ ngoài bốn mươi. Trang phục rất tinh tế, tóc búi cao, uy nghiêm. Ánh mắt sắc lạnh của bà làm tôi ớn lạnh, đôi môi thể hiện sự quyết đoán. Tôi nghĩ chỉ cần một trong hai tính cách đã đủ để bà vượt qua gian nan của cuộc đời.

Thái hậu nhìn tôi, gật gù ''Không tệ, vẫn đẹp và thông minh. Hoàng Kình đã có một đứa cháu xứng đáng''

Công chúa Lỗ Nguyên cười ''Cô bé này có vẻ tinh ý, thần nhi nghĩ nó sẽ chăm sóc tốt cho Hiền Nhi''

Công chúa Lỗ Nguyên chỉ khoảng ngoài hai mươi, trông rất tao nhã trong phục trang lễ nghi.

''Ngươi có biết tại sao ai gia thả ngươi ra?'' Thái hậu ngồi trên cao hỏi tôi.

''Bẩm, Thái hậu có tấm lòng nhân ái. Trong ngày đại hôn của Hoàng thượng và Hoàng hậu, nô tì đã nhận được ân điển cao quý'' Tôi trả lời một cách an toàn nhất, trả lời như không có trả lời, khéo léo che dấu sự tò mò trong tôi.

''Ngươi nói năng cẩn thận hơn ông nội của mình''. Thái hậu đáp lại, quay sang công chúa Lỗ Nguyên, Người cười và gật đầu.

''Ông nội của ngươi đã đứng lên bảo vệ cho Thái tử và ai gia nhiều năm trước. Ai gia chưa bao giờ quên lòng trung thành đó. Tiên vương quá cố nổi giận và ra lệnh không ai được nhắc tới gia đình ngươi. Không thể trả được nợ trung thành với ông nội ngươi, giờ ngươi hãy thay ông mình nhận lấy lòng biết ơn của ta''. Thái hậu giải thích.

Tim tôi đau nhói, cả nhà tôi, hơn một trăm mạng ngươi, bị đày đi, bị đẩy vào nhà thổ, bị chém, chỉ để đổi lấy cái danh trung thần. Hoàng tộc xem thường mạng người chúng tôi, sự thật quá cay đắng, nhưng rõ ràng, sự chiếu cố đến tôi còn có mục đích khác.

Tôi cắn môi, lễ phép tạ ơn ''Đa tạ Thái hậu. Nô tì sẽ không quên tấm lòng của Thái hậu dành cho''.

''Ngươi có thể đứng lên, chỉ cần ngươi chăm sóc Hiền Nhi thật tốt, với lòng kính cẩn và trung thành, ai gia sẽ cho ngươi tự do''. Rõ là Thái hậu đang ra lệnh cho tôi. Tôi đáp lại và quay đi khi bà vẫy tay cho lui.

Tôi giúp Hiền Nhi rời khỏi. Trên đường quay đi, tôi nghe Thái hậu nói với công chúa ''Sinh ra một thái tử sẽ là vấn đề khó khăn. Phải dạy Hiền Nhi thật tốt... Quyền lực sẽ bị mất đi...''

Có vẻ Hoàng hậu không nghe thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro