13.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Junghwa rời khỏi cái nơi vốn dĩ cô không thuộc về. Băng màn mưa ra ngoài, cơn mưa xối xả òa ập lên gương mặt, lên đôi mắt của cô...Cô òa khóc. Nước mắt hòa vào với nước mưa mặn đắng. Junghwa thấy mình thật tội nghiệp. Cô như người ngây thơ, đặt một chân vào thế giới cổ tích và bắt đầu mộng tưởng những điều không có tích? Sao cơ, một chàng hoàng tử sẽ đến bên đời và nâng cuộc sống của cô bé lọ lem nghèo khổ trở thành công chúa? Tỉnh lại đi, cô gái nhỏ, đó là một giấc mộng không bao giờ có thật

Junghwa tự trách mình khờ dại. Cô cứ thế lao vào màn mưa mà không cần biết điều gì chờ đợi mình ở phía trước. Điều duy nhất Junghwa nghĩ được lúc này là làm sao rời xa cái nơi mà cô là kẻ lạc lõng đó càng xa càng tốt

Ánh đèn ô tô chiếu rọi từ phía sau. Chiếc xe lao vút và đuổi kịp cô . Heeyeon đánh tay lái vào lề đường, vội vã mở cửa ô tô và chạy tới chỗ Junghwa đang đứng thảng thốt và sợ hãi

- Cô làm gì thế? Tại sao phải bỏ đi như thế? Chỉ là vở kịch thôi mà... Không cần thiết phải hành hạ mình như thế. Lên xe đi, tôi đưa cô về

Junghwa giật tay mình ra một cách mạnh mẽ. Cô cứ thế để cho nước mưa táp vào mặt mình. Ánh mắt cô đầy những thương tổn

- Buông tôi ra, cứ mặc tôi. Chị về trước đi

Tiếng Junghwa hét lên trong đêm, giọng lạc đi...

Sao cô phải làm như vậy chứ? Lộ thì lộ thôi, có gì đâu, dù sao nó cũng chỉ là một vở kịch... Đừng vì những lời họ nói mà tổn thương như vậy"

Thực ra, ngay lúc này, những lời của Heeyeon mới là thứ khiến Junghwa đau hơn cả. Dường như cô đã mong đợi một cái gì đó nhiều hơn là vở kịch

- Chị biết không? Tôi đi dự với chị không phải vì tiền, cũng chẳng phải vì ơn nghĩa. Có lẽ... tôi đã sai. Với chị đây chỉ là một vở kịch không hơn không kém... Nhưng với tôi... nó là một giấc mộng. Phải, chị có thể cho tôi là cô gái ngốc nghếch, mơ mộng hão huyền... Tuy thế... một cô gái nghèo như tôi cũng có quyền thầm yêu một ai đó chứ? Nhưng... tôi sai rồi. Là tôi tự mộng mơ và làm đau chính mình. Chúng ta vốn dĩ không phải vì khoảng cách giàu nghèo mà bởi chị không hề có chút tình cảm với tôi. Làm sao, một tiểu thư giàu có có và si tình như chị lại có thể rung động với một cô gái nghèo ngập trong nợ nần như tôi chứ. Thế nên, ngay bây giờ, cứ để tôi học cách trải qua nỗi đau này. Chỉ có sẵn sàng đối diện tôi mới thức tỉnh và vượt qua được nó. Chị về đi... Hãy để mặc tôi !

Heeyeon gần như hóa đá trước những lời thổ lộ của Junghwa. Chị thực sự bất ngờ vì tình cảm của cô gái ấy dành cho mình. Heeyeon muốn nói một điều gì đó nhưng lại sợ làm tổn thương Junghwa . Ngoại trừ việc nắm lấy đôi tay Junghwa và giữ chặt, chị chẳng còn biết phải làm gì hơn nữa

- Lên xe đi, có chuyện gì về nhà hãy nói. Trời mưa lớn lắm, cô sẽ bị cảm mất. Ngoan đi...
Những nỗi niềm được bộc bạch trong lúc đớn đau, cảm giác ê chề về thân phận chồng chất khiến Junghwa thấy mình thất bại thực sự. Cô không dám đối diện với Heeyeon mặc dù cô vừa lấy hết can đảm để nói ra điều thầm kín bấy lâu trong lòng mình. Junghwa cứng đầu, bướng bỉnh muốn thoát khỏi người phụ nữ đó để chạy đi. Nhưng... Heeyeon không cho cô làm cái điều dại dột đó. Chị mạnh mẽ bước tới, bế thốc Junghwa lên tay mặc cho cô ngây dại vì ngạc nhiên. Heeyeon tiến về phía xe, mở cánh cửa và đặt Junghwa ngồi vào đó.

Junghwa nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt nước mưa đang xối xả chảy. Cô sợ phải ngoái đầu sang phía đối diện, nơi mà người phụ nữ đó cũng đầy những rối bời trong lòng. Chị đánh xe về căn hộ của mình mà không hỏi ý kiến của Junghwa . Giữa một đêm mưa, hai người ướt nhẹp như thế này, Heeyeon quả thật không nghĩ ra phương án nào tốt hơn ngoại trừ việc đưa Junghwa về nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro