14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Heeyeon thập thò nhìn ra ngoài căn phòng. Chị chưa thấy Junghwa xong. Chị đoán có lẽ cô cũng ngại phần nào nên còn rụt rè chưa dám ra. Heeyeon chủ động bước tới gian bếp và bắt tay vào nấu món mì. Chị vốn không phải là người khéo nấu nướng nhưng lúc này cần phải có chút gì đó bỏ vào bụng. Tối nay, cả chị và Junghwa đều chưa có chút gì, chắc hẳn, cô ấy rất mệt và đói
Junghwa lặng lẽ rón rén bước ra ngoài. Mặc trên mình chiếc sơ mi trắng của Heeyeon khiến Junghwa thấy ngại. Cô thấy có phần bất tiện khi ở bên cạnh Heeyeon trong bối cảnh này. Cô muốn rời khỏi đây sau hàng loạt những việc tồi tệ xảy ra trong tối nay. Nhưng, đi lúc này, thật chẳng biết phải mở lời thế nào
- Ra bàn dùng chút mì đi, chắc cô cũng đói lắm rồi
Junghwa cứ đứng đó như trời trồng ...
- Thôi nào, nhanh lên... Tôi không giỏi nấu ăn nhưng chí ít món mì cũng không thảm họa lắm đâu. Nào vào ăn cho nóng đi
Heeyeon bước tới, kéo vai Junghwa lại chiếc bàn, đẩy ghế ra và đặt cô ngồi xuống đó. Chị cẩn thận đưa cho Junghwa chiếc đũa
- Nào, ăn đi. Từ tối đến giờ đã có gì vào bụng đâu
Junghwa cắm cúi ăn bát mì. Cô ngại chẳng dám nhìn Heeyeon . Ngắm điệu bộ của Junghwa , Heeyeon không khỏi bật cười
- Em làm gì mà cứ như thể tôi là con quỷ thế. Ngẩng đầu lên mà ăn, sao cứ phải cúi gằm xuống bát mì
Chẳng hiểu sao câu nói của Heeyeon lại làm cho Junghwa thấy ấm áp đến lạ kì. Cô ngẩng đầu lên nhìn chị . Heeyeon lại bật cười thêm lần nữa khiến Junghwa đỏ bừng mặt
- Chị ... cười gì thế?
Heeyeon không trả lời, chị nhoài người lấy tờ giấy rồi rướn về phía cô. Chị nhẹ nhàng lau vệt nước còn dính lại trên khóe miệng của Junghwa . Đôi bàn tay dịu dàng, mềm mại và cái lau thật mượt khiến Junghwa run run. Cô bối rối lại cúi gằm mặt xuống. Lần này, thì Heeyeon cũng ngại. Hành động đó dường như đang kéo hai người lại gần nhau hơn
Junghwa bê tô mì đứng đậy dể dọn. Cô luống cuống làm đổ xuống nền nhà vỡ tan tành. Đôi bàn chân của Junghwa vô tình dẫm lên mảnh vụn. Cô hét lên một tiếng thất thanh. Heeyeon nhanh như cắt lao tới đỡ Junghwa . Gương mặt chị nóng bừng giận dữ:
- Em làm cái quái gì vậy? Sao cứ phải vội vàng thế chứ, đứng yên đó, đừng cử động
Vừa nói, Heeyeon vừa bế bổng Junghwa lên tay, đưa cô ra chiếc ghế sofa. Heeyeon ngồi sụp xuống nhìn bàn chân đang rỉ máu của Junghwa mà xót ruột. Chị nhanh nhẹn lấy bông băng, thuốc tới để cầm vết thương cho cô
- Hơi xót một chút thôi nhưng sẽ chống nhiễm trùng. Em cố chịu chút nhé
Junghwa im lặng, khẽ gật đầu. Cô cắn răng chịu đau... Đôi bàn tay của Heeyeon nhẹ nhàng rửa vết thương và băng lại gọn gàng. Chị sờ trán Junghwa và lo lắng
- Em sốt rồi, có lẽ tại ngấm nước mưa, giờ lại thêm chảy máu nữa. Nằm xuống ngủ đi một chút...
- Nhưng...
Không đợi Junghwa phản kháng, Heeyeon lại bế cô lên tay và đưa vào căn phòng ngủ của mình. Chị nhẹ nhàng đặt Junghwa nằm trên giường... cô ngượng ngùng vùng dậy:
- Em nằm xuống đi... Đừng chống cự, tôi... sẽ không làm em đau đâu. Ngủ đi một chút. Mai có gì hãy nói, ngoan nào...
Cái câu nói "ngoan nào" làm cho Junghwa thấy mình hệt như cô công chúa được cưng nựng. Chẳng còn chút tự vệ nào nữa, Junghwa ngoan ngoãn nghe lời. Cô nằm xuống, toàn thân mệt rã rời. Junghwa khép đôi mi lại. Cô chìm vào giấc ngủ với dư vị hạnh phúc còn đọng lại trong tim...
Suốt đêm hôm đó, Heeyeon ngồi đọc sách bên giường. Thi thoảng chị lại thay chiếc khăn lạnh đắp lên trán cho Junghwa . Phải tới hơn 2h sáng, cô mới hạ sốt, Heeyeon bớt lo phần nào. Gương mặt Junghwa hồng hào trở lại, đôi môi căng mọng và hàng mi khép hờ đầy quyến rũ
Giữa cái tĩnh mịch của đêm, Heeyeon thấy lòng mình bình yên đến lạ. Đã bao lâu rồi chị không tìm thấy chút cảm giác ấm áp này. Chị đã từng rung động trước Aeyeon , cô tiểu thư nhà giàu không vì chị có thứ hạng xã hội thấp hơn mà bỏ mặc. Nhưng cái cảm giác đó giống như một người mê mải ngắm nhìn thứ ánh sáng lung linh trước mặt mà ngưỡng mộ và khao khát nhưng không thể nào chạm tới. Còn bên Junghwa , chị thấy lòng mình ấm lại, dịu dàng và sâu lắng. Cô gái ấy luôn cười dẫu ánh mắt có đôi lần hoang hoải. Nhưng ở cô mang tới một cảm giác bình yên nơi con tim.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro