Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hứa Suất Trí ở nhà Từ Huệ Lân được đúng một tuần sau, sự mất cảnh giác mang cả hai đến gần như hơn, thậm chí ở trong trường, nơi công cộng cũng chăm sóc nhau nhiệt tình. Mặc kệ ai cảnh báo, Suất Trí căn bản là không quan tâm, nàng lạc vào hố sâu vô tận ấm áp của con chuột nhỏ, tham lam nên càng lúc càng lấn sâu hơn, thời gian tầm ấy đã qua rồi nếu nói phải rời xa ngay lập tức cũng khó khăn.

Chính vì vậy, Từ Huệ Lân có cố gắng khoảng cách cũng không thể, mọi bức tường đều bị phá bỏ, mỗi lúc cả hai càng đến gần hơn.

.

.

Chuyện gì tới cũng tới. Hứa Suất Trí chỉ không ngờ người nhà nắm được chỗ ở của nàng quá nhanh, một buổi chiều, cả cha lẫn mẹ của nàng bất ngờ xuất hiện trước nhà Từ Huệ Lân còn ngang nhiên mang bốn người vệ sĩ đến làm loạn, nàng phải cố gắng lắm mới sắp xếp được cho họ ngồi vào bàn khách nói chuyện đàng hoàn.

Từ Huệ Lân ngẩn cao mặt lên, nó không e dè trước ánh nhìn sắt bén của người đàn ông quyền lực, lại càng dũng khí hùng mạnh hơn đối diện với sự dò xét từ người vợ của ông ta.

Không khí trở nên căng thẳng hết mức, An Hỷ Nghiên phải run bậc một cái..." H...hai bác có muốn uống trà không ạ?"

"Không cần. Chúng tôi đến đây không phải để uống trà!" Hứa lão gia gằn giọng, thái độ nghiêm túc vượt mức tưởng tượng, liếc nhìn Suất Trí rồi nhìn kẻ có tội đồ." Tôi đến đây để mang con gái về nhà và giải quyết gọn gàng CHƯỚNG NGẠI VẬT của con bé!"

"..." Nó nhắm mắt chấp nhận, đương nhiên đó là sự thật, nó là chướng ngại vật.

Hứa Suất Trí nhăn mặt vì lời khó nghe, mở miệng ngang bướng cãi lại." Ông đuổi tôi đi ra khỏi nhà, nói tôi không phải về nữa mà! Đến đây làm gì rồi sỉ nhục người đã giúp đỡ tôi trong lúc tôi lang thang?!"

"Suất Trí, ăn nói có suy nghĩ, mẹ không muốn mất mặt trước mặt người khác đâu."

Hứa phu nhân nhẹ nhàng nhắc nhở, ngữ điệu trầm ấm nhưng rất có hiệu quả. Suất Trí sau đó cắn môi không dám nói gì nữa.

"Người giúp đỡ? Chỉ đơn giản là thế sao?" Hứa lão gia trừng mắt.

"...!" Nàng nghiến răng ken két." Người ta không liên quan gì đâu, tôi về nhà là xong chứ gì! Cứ bắt tôi như con rối và làm theo những gì ông thầy hợp lí!"

"Im ngay. Từ Huệ Lân, đây không phải là lần đầu ta nghe đến cái tên này từ con. Con dám chắc chắn là không có gì mờ ám?!!"

"..." Người vừa được nhắc đến vẫn im lặng, khi chưa được sự cho phép, nó sẽ không nói gì.

"Con nghĩ việc giả vờ dựng màn kịch với Tôn Thừa Hoan sẽ làm chúng ta thấy vui sao?" Hứa phu nhân cay đắng lắc đầu liên tục..." Con lừa dối chúng ta. Con đưa chúng ta đến sự hạnh phúc rồi nhẫn tâm xé bỏ tất cả z nhấn chìm chúng ta vào sự thất vọng. T...ta không hài lòng về chuyện này tí nào, con gái." 

Hứa Suất Trí cuối đầu xuống một lần nữa, quả thực mọi chuyện đến đây đã bị lộ tẩy rồi, nếu chuyện của nàng và Tôn Thừa Hoan đã được vạch trần, vậy chắc chắn chuyện của nàng và Từ Huệ Lân đã...! Đúng là cha của nàng mà, lần này chết chắc rồi.

"Ta thất vọng! Xấu hổ! Con đáng ra không nên tùy tiện qua lại với người lạ, nếu người chạm vào con là một đứa con của gia đình có quyền thế thì còn được, đằng này chỉ là một đứa tầm thường xuất thân ở nông thôn...! Con không định lập gia đình nghiêm túc sau này hay sao?!"

Cha của Hứa Suất Trí như ném vào mặt Từ Huệ Lân một đống nước đá, mặc dù ông đang nói với con ông đấy, nhưng nó thấy mình bị nói đến với mấy lời lẽ không được tôn trọng lắm, người đàn ông đó còn khinh người gấp hai lần so với con gái ông ta.

"Mọi chuyện của hai đứa chúng ta đã biết." Hứa phu nhân nhỏ nhẹ lên giọng, nhưng chắc chắn, lần này bà hướng về Từ Huệ Lân." Cháu có muốn nói gì nữa không?"

"Cháu rất xin lỗi, đó là một sự cố, cháu xin đồng ý mọi trách nhiệm với Hứa Suất Trí." Nó cuối cùng cũng có thể lãnh đạm nói ra những điều ấy cho người nhà Hứa Suất Trí nghe, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu, cứ giống như nó vừa nạp mạng cho rồng... sắp chết đến nơi rồi.

Người đàn ông đó nhìn nó với đôi mắt nảy lửa như muốn đem nó đi chôn sống.

An Hỷ Nghiên không dám xen vào chuyện nhà người ta, thu lại một góc ghế, im lặng, dõi theo chuyện. Nghe đứa bạn thú nhận xong mà cảm thấy ruột gan sôi lên, không khí rõ ràng đang bị đốt nóng.

"Giỏi! Cô là một cô gái đáng để quý trọng, tốt tính, thẳng thắng và có trách nhiệm cao, thành tích của cô tôi cũng đã xem qua... rất xuất sắc. Tôi dành cho cô nhiều lời khen! Tuy nhiên, cô có tốt tính hay giỏi gian đến đâu cũng không thể sánh bằng một góc của những đứa trẻ giàu có ngoài kia được. Tôi không thể giao Suất Trí cho cô!"

Ông Hứa gằn mạnh từng chữ.

Tim nó như bị xé ra, chết tiệt, càng lúc càng bị dầm nát trong đống người giàu có. Huệ Lân thật đáng thương trong tình huống này.

"Cô... cô ấy có thể tìm được người tốt hơn cháu, một cuộc sống chắc chắn an toàn và giàu sang phú quý." Nó đừng lại, nói thật chậm." Nhưng cháu cá là cô ấy sẽ không thấy vui nếu mọi người gò bó cô ấy."

Hứa Suất Trí đôi mắt long lanh như sắp khóc, khóe môi run run, mấy lời đó quá đúng với suy nghĩ của nàng, người hiểu nàng nhất chính là em... trái tim nàng rung động nhất vào những giây phút thế này, cảm động đến mức không kiềm được nhịp thở.

Hứa phu nhân thấy biểu hiện của con gái, đầu tiên chứng kiến con gái thể hiện cảm xúc rõ ràng qua ánh mắt, khóe mắt bà cay đi, dù sao cũng không được... nếu mềm lòng đồng ý bây giờ sẽ hủy đời của đứa con bà yêu nhất.

Ông Hứa đặt nhẹ tay lên chân mình, nhìn Từ Huệ Lân với sự khinh thường.

"Vậy... cô nói tôi nghe, nếu đưa một đứa con từ nhỏ đã ở với hơi ấm của sự giàu sang đến một cuộc sống tệ hại sau này, khi một bát cơm cũng lo sợ ăn không đủ no thì nó có vui không?!"

"Ý cháu không phải bắt Suất Trí gả cho cháu. Mà là...cho cô ấy cơ hội tìm cho mình... một... một hành phúc riêng."

"Sao không phải là cô?"

"B... bởi vì..."

"Bởi vì Suất Trí căn bản đã chán ghét cô rất nhanh, con bé không cần cô chăm sóc khi vây quanh là nhiều người tốt đẹp hơn. Giữa hai đứa chỉ có trách nhiệm."

Điều đó không đúng! Hứa Suất Trí phản ứng dữ dội trong nội tâm nhưng không dám mở miệng nói gì, nàng cựa mình, nắm chặt lấy bàn tay mẹ. Một hơi thở của nàng, chính là một nhịp tim của Huệ Lân. Làm sao... làm sao nói nàng không cần em được. Người cha giàu có chính xác không hiểu bất cứ gì về suy nghĩ của nàng!

Nó thì lại nghĩ ngược lại, nó còn nhớ rất rõ những cảnh tượng tình cảm của Hứa Suất Trí với Tôn Thừa Hoan, dù cho là đóng kịch nhưng đã để lại một cái nhìn khác cho nó." Cháu đồng ý điều đó!"

Ông Hứa cười lớn, khi dễ nhếch khóe môi." Thấy chưa?! Gốc của Suất Trí là sự cao sang, cô không thể đáp ứng nổi đâu."

"... cháu đồng ý điều đó!"

"Được rồi, tôi đến để mang Suất Trí về. Hi vọng cô không xen vào, để con bé trở về với cuộc sống của nó... tôi sẽ sớm chọn cho nó một người xứng đáng hơn cô!" Ông Hứa thẳng thắn phán rồi nghiêm nghị nhìn sâu vào đôi mắt hằn chứa sự tan vỡ của nó." Còn cô, tôi nễ tình cô đóng góp cho trường, ngài Hiệu Trưởng cũng ưu ái tài năng học hành của cô, nể tình cô là một cô gái tài giỏi, biết giữ kín chuyện và giúp đỡ Suất Trí trong thời gian qua... tôi sẽ để cô yên."

Điều đó thật may mắn... Hứa Suất Trí nở nụ cười trên môi, mừng rỡ nhìn Huệ Lân.

An Hỷ Nghiên cũng căng da mặt, tròn mắt nhìn người bạn cạnh bên với sự hớn hở.

"Nhưng...!" Hứa lão gia đứng dậy, nâng cao tông giọng và chỉnh âm thanh phát ra ở mức to rõ nhất để nói tiếp sau đoạn ngắt." Ta muốn đảm bảo cô không mò tìm đến Hứa Suất Trí, vơ vét bất cứ từ con bé thứ gì, cho nên hôm nay ta đến cũng để mang đến tin cho cô là cô đã bị trục xuất khỏi ngôi Trường danh tiếng mình đang học tập!"

"Ơ..." Nó như rơi xuống tầng địa ngục sâu nhất khi nghe tin, đứng dậy khỏi ghế, tròn xoe mắt nhìn cha của Hứa Suất Trí.

"Đó là cái giá quá rẻ để trả cho thứ quý giá nhất nhất của Hứa Suất Trí. Đáng ra tôi còn phải bỏ tù hoặc lấy mạng của cô nữa kìa! Cô suy nghĩ lại đi, mình không có tư cách gì để học tập tại nơi cao sang như vậy cả, khi nào có đầy đủ tiền đồ tôi mới hân hạnh mỉm cười với cô! Còn bây giờ, tôi sẽ xua đuổi cô như chó ở bất cứ đâu trên thành phố này... hãy biến khỏi đây!!! Sớm nhất có thể!!!"

"CHA!!!" Hứa Suất Trí nhìn thấy sự thất thần của Từ Huệ Lân, mặt em tái trắng như một tờ giấy, nàng hoảng sợ buông tay mẹ rời khỏi ghế, hoảng loạn." Sao lại nói mấy lời khó nghe đến vậy??"

An Hỷ Nghiên nhìn bàn tay đang run rẩy của Từ Huệ Lân, nhói đau tận tâm trí, cô lo lắng chạm tay rồi vỗ vỗ lưng nó." L... Lân, làm sao vậy??...đừng làm mình sợ!"

Từ Huệ Lân ngồi phịch xuống ghế... nó xanh mặt mày nhìn lơ đãng xa xăm...trong đầu là chỗ choáng váng với đống thông tin từ địa ngục, là bị đuổi trở về quê, nếu nó gặp mặt cha mẹ khi còn chưa cầm tấm bằng cấp nào về theo thì nó thà chết còn hơn. Họ sẽ thất vọng rất nhiều. Mẹ nó đã kì vọng rất nhiều ở nó...

Hứa Suất Trí định bước qua chỗ nó, nhưng hai người vệ sĩ phía sau lại bước lên tóm lấy nàng, thô lỗ lôi nàng ra cửa, họ chưa bao giờ đối với nàng như vậy.

"CHA!!! Thả ra! Họ chạm vào tay của tôi! Chạm vào người tôi!"

"Nếu chống đối càng siết chặt hơn nữa!!" Hứa lão gia gắt lớn, đủ làm người ta chết khiếp.

Hứa phu nhân nhìn đứa con gái tội nghiệp, bà đau đớn lắc đầu vì bất lực, nhìn Từ Huệ Lân với sự thúc giục." Suất Trí đang đau!"

Nó thức tỉnh khỏi đám suy nghĩ của mình, trợn mắt nhìn Hứa Suất Trí nhanh chóng cầu xin người đàn ông quyền lực trước mắt." L... làm ơn, cháu sẽ trở về quê, sẽ... sẽ không đến đây lần nào nữa. Đừng làm chị ấy đau!"

"Điều đó là đương nhiên. Từ giây phút này cô hãy mau dọn đồ đạc rời khỏi nơi này đi, nếu tôi còn thấy cô xuất hiện nữa thì không tha đâu. Suất Trí là do tôi sinh ra, tôi muốn đánh nó thì đánh! Cô không can thiệp được đâu!!!"
Ông Hứa ném cái nhìn lạnh tanh cho Từ Huệ Lân rồi hất mặt ra cửa ra lệnh.

"Mang Suất Trí ra xe, chở về Hứa Gia, lập tức giữ chặt con bé ở đó! Nếu để nó thoát ra thì các người mang gối đi ra khỏi Hứa Gia cho mau!!"

"Dạ! Đã rõ thưa ông chủ!"

"Chờ đã! Bỏ ra!!!"

Hứa Suất Trí có vẻ vùng vẫy dữ dội lắm, nhưng hình như càng vẫy càng đau. Từ Huệ Lân không dám nhìn thảm cảnh đang diễn ra nữa, nước mắt đến lúc tràn ra, nó cảm thấy bản thân như bị đem ra nấu trên lửa, mọi chỗ đều đau đớn, đặc biệt là trong tâm hồn nó, cảm giác như bị xé đôi ra... không hề giống người đang sống chút nào.

Hứa phu nhân đứng dậy, nâng cao mặt, chỉ muốn nói sự thật..." Mọi thứ diễn ra với Suất Trí đều là do cháu thôi."

Do sự xuất hiện của Từ Huệ Lân, Hứa Suất Trí phải chịu khổ sao...? Nghe thật hợp lí. Nó cười trong nước mắt, trở nên khù khờ như mắc phải bệnh.

Sau đó Hứa lão gia và vợ rời ra khỏi phòng mang theo sát khí nồng nặc, để lại đám mây to u ám phủ kín căn phòng nhỏ vốn ấm áp...

An Hỷ Nghiên thấy Từ Huệ Lân thật đáng thương, sự xuất hiện vừa rồi của những người quyền lực làm tay cô đến lúc này vẫn còn run rẩy, không biết phải làm sao nữa...

.

.

Cái gì rồi cũng sẽ đến.

Em không cần trách bản thân mình. Chỉ là do thiếu may mắn, chúng ta không môn đăng hộ đối.

Em rời đi, một lần nữa, lần này chị thật sự cảm thấy lo sợ đến nỗi thở không được. Có phải là mãi mãi không gặp được em? Có phải em đang bị đe dọa?

Hãy chạy đi thật xa, Lân à.

Để ông ta không tìm được em.

Có thể khi rời xa nhau chúng ta sẽ an toàn hơn, không có vở kịch nào nữa, không phải ghen tuông, làm nhau tổn thương nữa...

Một lần nữa, chị khẳng định, chị CHẤP NHẬN mọi thứ tồi tệ diễn ra để đổi sự an toàn cho em!

"Cha, tôi hi vọng cha sẽ giữ lời, không tìm cô ấy nữa!" Nàng giọng nghẹn ngào, cay đắng nói chuyện khi ngồi ở sau xe, kèm theo hai bên là hai người vệ sĩ to con đảm bảo nàng không chạy thoát đi. Vừa rồi chỉ là do bị chạm vào người, nàng cảm thấy có chút hoảng loạn và khó xử, giờ thì đã tạm ổn rồi... nếu có thể kiềm chế không nghĩ về Huệ Lân tiếp theo thì nàng sẽ không khóc.

"... đương nhiên. Cô ta rời khỏi đây, tôi sẽ không tìm cô t nữa. Chuyện ngày hôm nay tuyệt đối không ai được nói ra ngoài, nếu nói ra ta sẽ tuyệt đối không tha cho bất cứ ai!!!"

"Rõ, thưa ông chủ."

Hứa phu nhân tựa lưng vào ghế, khổ sở nhìn ông chồng nóng tính, nhìn con gái qua kính chiếu hậu trong xe... cảm thấy thương tiết rất nhiều." Sẽ ổn thôi, con gái. Ta sẽ cho con tự ý tìm kiếm người mình ưng ý, nhưng phải hợp với gia thế của chúng ta một chút để tình trạng này không lập lại..."

"Tìm ai nữa chứ?"

Họ sẽ không hề biết được nàng đã dành bao nhiêu tình cảm cho kẻ mà họ vừa xua đuổi đâu!

Đối với Từ Huệ Lân, nàng biết điều này rất buồn nhưng lại cũng chính là sự thật, cả hai không thể...! Dù cho có cố gắng.

"Xin lỗi vì đã đánh mất em, không thể giữ lấy em, đã tước mất mọi thứ từ em... bởi vì chị không có khả năng bảo vệ em. Chị xin lỗi."

Tình yêu thật quá khó, ngắm nhìn người kia cho thật lâu, thật dài cứ tưởng như vậy thì người ấy sẽ mãi nằm trong tầm mắt... nhưng chớp mắt một cái đã mất đi người ta mà không hay biết.

Đối với một người đã yêu đến mức sâu nặng thì làm sao mới quên đi được đây...?

.

.

.

"Đến đây là giữa chúng ta không còn gì nữa. Trách nhiệm cũng không. Chúng t đều tự do rồi."

Kì lạ, bình thường người ta rất ghét mối liên hệ cuối cùng còn day dưa trong mối quan hệ đầy sai trái đó, luôn muốn thoát đi, tìm lối riêng cho mình. Nhưng khi đã thoát ra khỏi sự liên kết chặt chẽ đó rồi, lại cảm thấy trống vắng, muốn nếu kéo rất nhiều... muốn quay lại lần nữa.

Nhưng như vậy cũng không sao, cả hai đã buông tay như từ trước và giờ nó hoàn toàn ổn khi nói lời tạm biệt.

Thật buồn... mà cũng thật thực tế. Tất cả đã đến hồi kết rồi!

"Chúc chị sớm chọn được người ưng ý! Có cuộc sống thật ấm êm để làm cha mẹ chị vui lòng. Đừng để tâm đến một đứa không cùng đẳng cấp như em nữa..."

Sinh ra đã không dành cho nhau, cố gắng nữa có ích gì đâu.

./////.

Nè tôi muốn làm tạm kết vì tác giả chính đã xóa nick rồi à chuyện xóa nick cũng lâu rồi, xin lỗi vì đã không thông báo và còn chuyện các cậu có thích kết SE hay OE không :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro