Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hứa Suất Trí, làm gì vậy, bẩn áo thì sao???" Nó hoảng hốt ngăn cản ai đó lại trước khi người ta có ý định đâm thẳng mặt xuống đĩa mì xào có tương ớt phủ lớp trên bàn, liếc sơ qua đã thấy trông đáng sợ quá thể.

"Tôi... sẽ ăn mì bằng mũi! Đừng lo, sẽ tìm ra cách nuốt thôi." Nàng cười trừ.

"Tại sao phải ăn mì bằng mũi??"

"Vì cô, vì cô! Tất cả là vì cô! Hôm qua đáng ra cô nên cùng tôi yêu đương!!!"

Nàng quát lên, rồi trừng mắt." Nếu chịu ngoan ngoãn... thì hôm nay tôi có phải sẽ không lâm vào tình trạng khốn nạn này hay sao?!!"

Từ Huệ Lân tặc lưỡi, nó bước đến gần và đẩy chỗ mì đáng sợ nọ sang chỗ khác, tuyệt đối không cho nàng đến gần thứ đáng sợ nọ nữa. Khi đã cách li xong rồi, Huệ Lân chính thức khoanh tay, ngẩn cao mặt phê bình người trước mắt.

"Hứa Tổng đã lớn rồi mà hành xử như trẻ con vậy. Công việc của chị sẽ không đi đến đâu được!v

"Mặc kệ người ta."

Từ Huệ Lân bắt lấy eo Hứa Suất Trí, một lượt nhấc nàng lên đặt mông nàng lên bàn, do giữ ý tứ khi mặc váy bó nên Hứa Suất Trí nhanh chóng chéo chân làm kiểu. Từ Huệ Lân đứng thẳng lưng, bỗng dưng lại cười mỉm duyên dáng với người ta, sáng sớm lạnh mà gặp cảnh này cho dù có ấm đến nóng nực cũng không làm ai đó hạ nhiệt phẫn nộ bao nhiêu được.

"Cười cái gì? Có gì lạ?"

"Chị mặc váy công sở rất đẹp, có ai nói qua chưa? Rất sang trọng, uy nghiêm!"

"Ồ, vào vấn đề chính đi. Không cần khen lấy cảm tình!" Nàng lườm nó một cái." Muốn từ chối đề nghị hôm qua có phải không? Tôi hoàn toàn ổn. Thật sự là đã đoán trước được rồi, người như em thì cái nào ra cái đó. Vậy thì thôi, tôi không miễn cưỡng!"

"Đâu phải. Chị hiểu lầm rồi."

".. chứ làm sao?"

"Nếu em đồng ý. Chị thấy có vui không?"

Nàng chớp chớp mắt nhìn nó, sau đó qua đôi mắt của đối phương nàng phát hiện ra đồng tử của mình đang giãn dần nên ngại ngùng xoay mặt sang hướng khác, giọng trầm xuống, có chút buồn bã..." Em sẽ không làm vậy."

"Vậy...em muốn chắc chắn khi em từ chối thì chị sẽ không buồn...?"

"Ừm... không sao. Tôi đã quen rồi, hai năm qua em từ chối còn nhiều chuyện hơn..."

"... thật sự ổn?"

"Thật."

"Vậy không đồng ý cũng không sao hả?"

"Ý em là..."

"Được rồi, Hứa Tổng."

Nó chóng tay lên mép bàn, thư giãn nói chuyện nhưng vẻ mặt thì có tí căng thẳng, tuy vậy những lời nói ra vẫn hoàn toàn có thể so như nước chảy z hình như đã suy nghĩ rất kĩ trước khi nói tất cả, là có sự chuẩn bị...

"Trước đây, học trong Trường cũ, em không có tư cách yêu chị và hơn nữa còn bị cha mẹ chị đuổi đi không thương tiếc. Bây giờ thì cũng vậy, em đoán là bản thân vẫn ở một vị trí thấp hơn chị rất nhiều. Lịch sử sẽ lập lại lần nữa. Chị có chịu được không, đáng sợ, thật sự là rất đáng sợ?"

"Lịch sử nào? Đáng sợ?" Nàng cười nhạt, đôi mắt đắng cay chính xác là để trách móc người khác..." Cô đơn, tuyệt vọng..... có loại cảm giác kinh khủng nào mà tôi chưa từng trải hơn hai năm qua!"

Từ Huệ Lân đá lưỡi qua má phải, cẩn trọng suy nghĩ." Không thấy hối hận..? Sao chị dám trông chờ ở em để đầu tư vào em như vậy? Không thấy thất vọng vì hiện tại em chỉ ở mức nhân viên văn phòng hả?"

"Mặc kệ em ra sao, mục tiêu duy nhất trước đây của tôi là tạo công việc tốt hơn cho em, tặng cho em một cuộc sống mới đầy đủ hơn. Chuyện trở về và cứu rỗi tôi thì tôi không miễn cưỡng. Đêm qua chỉ là nóng nảy nên nói mấy lời thiếu suy nghĩ, không có thật đâu. Còn công việc hiện tại của em... nó hoàn toàn ổn."

Từ Huệ Lân khoé môi cong nhẹ, thẳng người dậy, nghiên đầu nhìn chị.

"Em nghĩ nếu em cự tuyệt chị lúc này thì em sẽ tồi tệ lắm."

".. ý em?"

"Nếu chị đã chắc chắn là lần này cùng cố gắng, không làm tổn thương đến em thì em đồng ý chuyện quay lại và chờ một ngày nói chuyện với cha mẹ của chị. Một lần nữa."

Phụt cười, cảm thấy hạnh phúc hơn những gì mình mong đợi, Hứa Suất Trí hiện tại chỉ biết cắn môi kiềm nén, sợ những đợt cảm xúc ấy chợt bùng phát ra ngoài, hai mắt nàng trở nên long lanh động lòng, mặt ngửa lên trần nhà để phòng chuyện nước mắt trào ra. Bộ dạng thật tình vừa buồn cười vừa đáng thương.

Đưa tay vào túi quần, Từ Huệ Lân không ngờ chỉ vì một lời đồng ý, ai đó đã vui đến vậy, nó cũng thấy lòng ấm áp rất nhiều.

"Hiện tại, Hứa Tổng sẽ chấp nhận em chứ, một nhân viên nhỏ nhoi? Cũng giống như ngày xưa, chị đại ăn chơi bậc nhất thành phố có thể yêu thương một đứa con gái nhà quê, còn là mọt sách...?"

Nàng gật đầu liên tục, nhưng không nói lời nào bởi vì môi ngày càng mím chặt Từ Huệ Lân mỉm cười, quàng tay ôm lấy tấm thân người nhỏ bé đã chờ mình thật lâu. Mặc dù thâm tâm không muốn, đang gào thét phản đối mấy lời chủ nhân vừa mang ra ngoài tuyên bố, không thể ngờ là nó lại bắt đầu hướng mà đã từng thề sống chết không quay trở lại. Nó biết rồi, cơ bản không ai có thể không nói dối. Nó đã nói dối, đã phản lời hứa với chính bản thân mình.

.

.

Xe của Hứa Suất Trí lái vào bãi đỗ xe của công ty, người đi nhờ xe chợt nhận ra hôm nay đã đến trễ, điều cần thiết nhất lúc này là phải khẩn trương hết mức có thể nhưng...

"Trễ cũng trễ rồi, hay là đi chơi đi?"

"Hứa Suất Trí, chị là Tổng Giám Đốc điều hành của một công ty, sau này còn phải lãnh đạo một sự nghiệp lớn hơn nữa! Sao lại có suy nghĩ đó? Buông tay ra!"

Bàn tay kiên quyết giữ chặt cổ tay đối phương, Hứa Suất Trí dọng tay vào cái công tắc khóa cửa xe, mục đích là nhốt người kia lại.

"Chị làm sao thế???" Nó phẫn nộ, yên vị trong xe, xoay sang tỏ thái độ không hài lòng với cấp trên.

"... không muốn làm việc một mình đâu. Lạnh lắm!"

"Thư ký đâu? Vệ sĩ ở đâu?!"

"À... phiền phức quá nên đã đuổi đi rồi."

"Đuổi đi rồi???"

"Đuổi rồi..."

"Chị điên hả? Thuê họ lại đi, một mình chị thì quản cái gì?!!"

"Họ cứ lải nhải. Ai mà chịu nổi!!"

Ngụy biện!

"Thưa Hứa Tổng, tôi cũng là người nói rất nhiều, cô nói như vậy người ta nghe sẽ thấy không phục!"

"Đồng ý chứ. Nhưng mà lại thích nghe em nói chuyện..." Ngọt ngào cười, nàng chớp mắt liên tục." Hay là... làm thư ký cho người ta luôn đi."

"Uây, em có chuyên môn khoảng đó hay sao? Đâu phải muốn tuyển vào đâu thì tuyển đâu Hứa Suất Trí??"

"Không thích thì thôi~"

"Tóm lại là mở cửa xe ra!"

"Không mở."

"Mở ra!"

"Người ta không mở!!!"

Từ Huệ Lân nhăn mặt." Vậy thì làm sao em thăng chức sau này? Tác phong làm việc của chị không thể như thế, muốn người ta chê cười sao???"

".. nếu vào trong đó rồi thì tám tiếng sau mới gặp mặt."

"Tám tiếng, thật ra chị vẫn tìm em giữa lúc làm không phải sao? Tám tiếng quả thực không tới."

"A...hay là hôm nay đổi gió đi, em lên phòng tôi, tìm tôi, chúng ta nói chuyện, uống trà, sẵn tiện lại âu yếm nhau cho bớt lạnh. Có được không?"

"..."

"Tôi sẽ thả cho em đi. Hơn nữa, tôi còn sẽ gọi cho cha, xin phép cho em trở về một chuyến!"

"Hứa?"

"Hứa."

"Đồng ý." Nó thở dài." Giờ ăn trưa em sẽ tìm chị."

Cánh cửa xe được mở ra sau đó, Hứa Suất Trí nở nụ cười khoái trá, nháy mắt với kẻ vừa bị ăn hiếp.

Từ Huệ Lân đành chịu, đúng thật là bao nhiêu năm người ta vẫn không thay đổi, cuối cùng vẫn là chị đại họ Hứa thích bắt nạt người khác thôi.

"Chờ chút."

"Lại có chuyện gì nữa?" Khó chịu nhìn bàn tay bị giữ lại, nó lườm chị một cái.

"Ngồi xuống.."

Cẩn thận nhích người đến, Hứa Suất Trí dịu dàng đặt lên môi Từ Huệ Lân một nụ hôn cho buổi sáng lạnh." Chúc em làm việc vui vẻ!"

"Được rồi, chị cũng vậy!"

Mãn nguyện mở cửa cho em ra ngoài, Hứa Suất Trí đợi lúc em vào trong cửa công ty hẳn rồi mới thôi quan sát.

Lúc này chầm chậm mở điện thoại lên kiểm tra.

Một loạt tin nhắn hiện lên làm nàng không hài lòng, tất cả đều từ một người gửi đến. Nếu không gọi lại thì sẽ không được!

"An Hiếu Trân. Em lại làm gì?"

"Xin lỗi vì làm phiền, nhưng em nghĩ là mình cần chỗ ở tạm."

"Lại gây chuyện với gia đình hả?"

"Em chỉ suy nghĩ muốn dời ngày đính hôn lại vài tháng, nhưng không hiểu sao ai cũng nổi nóng. Em không chịu đâu. Hiện tại em sẽ rời khỏi nhà để yên ổn! Chị cho em ở nhờ chỗ chị có được không?"

"Trẻ ranh. Cô rốt cuộc vẫn không nhẫn nhịn ai! Sao lại cuối điểm mới suy tính lại chuyện, còn không nhận sai nữa... tôi đang ở nhà Huệ Lân, không có chỗ đâu!"

"Chị!"

"Được rồi, nể tình vài chuyện. Hôm nay mười tám giờ, hẹn gặp em ở đường A."

"Cảm ơn chị!"

Hứa Suất Trí tắt máy, siết chặt điện thoại trong tay, cắn môi suy ngẫm vài thứ.

Trước đây An Hiếu Trân có đụng chuyện lớn cũng không rời khỏi nhà nửa bước, nay vì chuyện hôn ước với An Hỷ Nghiên mà bỏ nhà đi, nàng đoán trước đây không phải là chuyện lành, có thể cả hai đã cãi nhau về vấn đề không nhỏ nào đó.

Nhưng dù sao... có cãi nhau cũng sẽ không lớn trận bằng nàng và cha của nàng sắp tới đây. Chỉ cần ấn phím gọi đi cho ông ấy, nói chuyện về Từ Huệ Lân, chắc chắn ông ấy sẽ nổi điên lên thôi... nhưng cũng không sao, nàng chịu được, quen rồi.

Đã trưởng thành thì phải giữ lời hứa chứ.

"Cha à, Hứa Suất Trí đây. Con gọi để xin ý của cha!"

...........

Từ Huệ Lân nhẹ nhàng tựa đầu vào chiếc ghế của công ty, điện thoại sau đó lại hiện một tin nhắn làm sáng màn hình, nó ngó mắt quan sát nội dung, cứ nghĩ là Hứa Suất Trí gởi đến do rõ ràng nội dung toàn tâm thư tình cảm sướt mướt, nhưng hóa ra là không phải. Ngỡ ngàng nhìn lại dãy số quen thuộc nhưng không để tên một lần nữa.

Nó nhướn mày, lèm bèm trong miệng... có vẻ không hài lòng.

"Sao lại xuất hiện lúc này?"

Một tin nhắn khác lại gửi đến, nó đương nhiên vẫn còn quan sát. Dòng tin nhắn mới rất gọn gàng : Gặp nhau, dưới công ty, tôi đến rồi.

Bức quá, phải xin anh trưởng phòng chạy ra khỏi bàn làm việc vài phút, người này không gặp thì không được, đối với nó thì cỡ nào cũng khá đặc biệt.

.

.

Hứa Suất Trí do lười biếng nên hơn hai mươi phút vẫn còn ngồi trong xe nghe nhạc, sau trận nói chuyện với cha cũng đạt được kết quả tốt, mặc dù bị mắng chửi thậm tệ, tốt hơn là nên để tinh thần thoải mái trước khi làm việc.

Bất ngờ vì hình bóng người con gái ấy lại chạy ra khỏi cổng lần nữa, qua tấm cửa kính xe màu đen thì nàng nhìn rất rõ bộ dạng còn vội vã gấp gáp của người ta, cứ giống như gặp phải chuyện quan trọng vô cùng vậy, hình như là không thấy nàng, tưởng nàng đã vào trong làm việc rồi thì phải, không hề ngó mắt nhìn lấy xe của nàng... thấy thế đương nhiên Hứa Suất Trí cũng tò mò ngó mắt nhìn theo qua kính chiếu hậu xem cuối cùng em làm gì.

Bất ngờ, nàng hạ cửa kính xe để nhìn rõ lại lần nữa, ở ngoài kia, giữa chốn có người lạnh lẽo mà Từ Huệ Lân cùng đứng nói chuyện với một người con gái thản nhiên vô cùng, cô ấy còn có nụ cười rất tươi, ánh mắt dành cho Từ Huệ Lân khiến người ta nảy sinh nghi hoặc.

Hứa Suất Trí cảm giác như dao đâm vào ngực, cái người mà Từ Huệ Lân thân thiết nói chuyện ngoài kia chính xác đã hơn nữa năm không gặp đến, còn tưởng đã cắt đứt hoàn toàn với Từ Huệ Lân. Hóa ra là không hay sao?

Lẽ nào... Huệ Lân nói dối nàng? Nếu đã vậy, sao còn chấp nhận đề nghị của nàng?

Em cuối cùng có mục đích gì?

./////.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro